Đại Sinh Tử

Chương 15: Q.2 - Chương 15: Bàn tiệc tẩy trần




Dựa theo lời kể của Hầu Xung, trước mắt Thần Nhân học viện chia làm ngoại môn và nội môn; riêng ngoại môn lại được chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Mỗi 3 năm học viện lại một lần chiêu sinh, số lượng mỗi lần đều vô cùng nhiều, ước chừng khoảng vạn người. Nhưng từ hơn trăm năm thành lập tới giờ, số học viên tốt nghiệp rời khỏi học viện chỉ khoảng 5 vạn trái phải. Còn lại đa phần không qua khảo hoạch của học viện nên bị đuổi cổ về nhà.

Học viên cứ qua mỗi năm, huấn luyện lại càng thêm tàn khốc. Tỉ lệ đào thải cũng càng cao.

Điều kiện kiểm tra khảo hạch rất hà khắc, nhưng lại làm cho uy tín của học viện thẳng tắp bay lên.Trong mắt mọi người, những cái hà khắc đó mới thể hiện được giá trị chân chính, mới đào tạo được nhân tài đích thực, vì thế Thần Nhân học viện ở trong mắt những người tu luyện giống như Thánh địa cần hướng về.

- Cũng thật đầy đủ. Vừa vào học viện, Hầu Siêu nhìn thấy xung quanh có cả tửu điếm, dược quầy… không khỏi tán thán.

Hầu Siêu theo lời người hướng dẫn đi về phía tây rồi rẽ phải. Trước mặt hắn bây giờ là những tòa lâu to lớn và cao vời vợi, chắc cũng khoảng 30 tòa. Mỗi tòa lâu có lẽ đều có 4 tầng, thậm chí là cao hơn. Trên cửa mỗi lâu đều có một bảng tên lâu, như: Xích, Hoàng, Lục, Tử…

Hắn đi đến lâu Tử, theo những bậc thang đến tầng 3 và bắt đầu tìm kiếm phòng 1202. Khung cảnh trông có vẻ vui vẻ, có nhiều đứa bé tầm tuổi hắn đang trò chuyện, chơi đùa cùng nhau. Cũng có nhiều đứa rảnh rỗi tò mò quan sát, đánh giá hắn.

Chốc lát sau, hắn cũng đến phòng 1202. Cửa mở, phòng đã có người. Không có gì ngạc nhiên, tại những khu “nội trú” như thế này, một phòng 4 người ở là bình thường.

Trong phòng có 2 đứa trẻ đang trò chuyện. Vừa thấy hắn bước vào, một đứa chào:

- Chào bạn, bạn ở cùng phòng 1202?

- Ừ.

- Chào mừng, xin tự giới thiệu, mình là Á Thông, thằng ngồi đằng kia là Liên Mạn. Phòng còn một tên nữa tên là Địch An, tiếc là hắn đi đâu rồi, tối hắn sẽ về.

- Hầu Siêu.

Nói xong, chẳng để ý 2 tên kia thế nào, hắn bước tới cái giường còn trống, bỏ hành lí mình lên, và bắt đầu ngủ.

- Hừ, có gì mà ngạo mạn thế cơ chứ. Liên Mạn bĩu môi.

- Ngươi chưa từng nghe qua cái tên Hầu Siêu à? Á Thông nhỏ giọng nói.

- Hầu Siêu? Ngươi là nói nhị thiếu gia họ Hầu với tính cách quái gở? Liên Mạn kinh hô.

- Thua ngươi, nhỏ giọng tí đi.



Tối đến, Địch An cũng trở về. Cả 4 người sóng vai ra ngoài. Hầu Siêu hắn là không muốn đi, nhưng bị Á Thông lải nhải “khai thông đầu óc” suốt cả nửa cái canh giờ, bất lực hắn cũng đành đi. Tâm tình hắn không phải là tốt lắm.

Đang khi nói chuyện, mọi người đã xuyên qua mấy hàng cây và 2 chuỗi lâu. Họ đi tới trước một tòa tráng lệ tửu lâu, tửu lâu tuy hơi nhỏ nhưng cũng khá tốt, giăng đèn kết hoa, từng viên từng viên to lớn Huỳnh Quang ngọc tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đèn đuốc sáng choang, tiếng người huyên náo, càng có từng trận tiếng cười duyên của các thiếu nữ truyền ra, liền ngay cả gã sai vặt gác cửa, con ngươi cũng xoay tròn, vừa nhìn liền biết là hạng người nhạy bén.

Nhìn thấy 4 người Hầu Siêu đi tới, những gã sai vặt vội vàng chào đón, cúi đầu khom lưng nói:

- Mấy vị đại gia, xin mời nhanh vào, ngày hôm nay các ngài nể nang mặt mũi đến tửu lâu, khiến cho chúng ta đều cảm thấy vinh hạnh.

- Tốt. Á Thông tiện tay lấy ra một nén bạc ném cho tên sai vặt.

Lập tức xoay đầu lại, mở miệng nói với bọn Hầu Siêu:

- Này tửu lâu tuy nhỏ, nhưng món ăn, trà rượu cũng không sai. Đặc biệt là ở nơi này, các cô nương gần như tinh thông cả cầm kỳ thư họa, khí chất không kém bao nhiêu so với những tiểu thư quý tộc là mấy.

Nói xong, hắn nở nụ cười đầy hèn mọn. Liên Mạn nhìn hắn đầy khinh bỉ.

Thần Nhân học viện nghiêm cấm học viên gian dâm, vì vậy tại đây mặc dù có các cô nương, nhưng họ đều làm ăn nghiêm chỉnh, tuy vậy nhưng cũng không thiếu cô nương bị các “đại gia” tìm cách mang ra khỏi Thần Nhân học viện hưởng lạc. Thần Nhân học viện cũng mắt nhắm mắt mở với hiện tượng này.

Bình thường, các cô nương ở các nơi kinh doanh này chỉ dám bán nghệ, nếu có tài, tiền bạc hoàn toàn không cần lo. Nhưng cũng không ít người cợt nhã, nịnh hót, chèo kéo các vị “đại gia” ra ngoài tìm xuân. Nói chung tại đây, không có tài thì chỉ cần có tí thủ đoạn là không lo ăn mặc.

Để cạnh tranh cũng như thu hút nhiều người đến, tại mỗi tửu lâu, tửu điếm… luôn luôn có cả 2 loại cô nương như vậy.

Một nhóm bốn người vừa bước vào tửu lâu, một cái đầy son phấn nữ tử tiến lên đón, xem dáng dấp bất quá ngoài ba mươi, khắp toàn thân tỏa ra ý vị thành thục làm người mê say, trong tay nữ tử cầm một cái quạt màu trắng lông chim. Quần lụa mỏng manh tô ra cái mông đẫy đà, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nhiệt tình mở miệng nói:

- Các vị đại gia giá lâm tửu lâu, mau mau xin mời vào.

- Được rồi Tứ nương, nhanh sắp xếp cho chúng ta một cái gian phòng, đồng thời gọi Tiểu Yến cô nương tới biểu diễn cho chúng ta mấy khúc, ngày hôm nay phòng ta đầy đủ huynh đệ, chúng ta phải liên hoan, tuyệt đối đừng làm mặt mũi ta rơi mất a. Á Thông hiển nhiên là khách quen của tửu lâu này, hắn rất tự nhiên cười nói.

- Được, được, được. Vừa vặn Tiểu Yến cô nương hiện tại có thời gian, sẽ vì Á công tử tấu lên mấy khúc.

Tứ nương ha ha nở nụ cười, thân thể đẫy đà bắt đầu run rẩy, gây nên một trận sóng lớn mãnh liệt, nhìn ra bên cạnh Á Thông và Liên Mạn âm thầm nuốt nước bọt. Tứ nương cũng lập tức xoay người, mang theo họ đến lầu ba, mở cửa đưa bọn họ vào một gian phòng.

Rất nhanh, có gã sai vặt cùng hầu gái đem trái cây cùng rượu và thức ăn dọn xong, rất là phong phú, một bàn này sợ là Á Thông phải thực sự tiêu pha một phen.

- Hôm nay phòng 1202 chúng ta đầy đủ huynh đệ, tiếp đến có lẽ chúng ta sẽ sống với nhau một thời gian dài, vì vậy bàn tiệc hôm nay xem như yến hội đón gió tẩy trần.

Nhìn thấy tốp 3 người hầu gái ôm vài bình rượu vào, hắn mở miệng:

- Các ngươi mau mang đi những bình rượu này, đừng đem tới đây. Đi lấy mười vò nữ nhi hồng 50 năm lên đây.

- Vâng, Á gia.

Nghe Á Thông nói vậy, những người hầu gái nào dám không theo, 3 người vui mừng đi đổi rượu, rượu càng đắt giá, doanh thu cũng là càng lớn hơn.

- Ha ha, ngày hôm nay lão Á Thông đúng là thật sự tiêu pha, rượu nữ nhi hồng đã đắt, 50 năm nữ nhi hồng lại càng đắt, một chén rượu không kém 1 nén vàng chứ? Bên cạnh Liên Mạn lên tiếng.

Nghe được 2 người trò chuyện, ánh mắt Địch An sáng lên, hắn có vẻ rất chờ mong.

Không lâu sau, chục cái vò rượu đúc từ bạch ngọc được chuyển tới. Á Thông nhẹ nhàng vỗ bỏ giấy dán, một luồng mùi thơm nồng nặc, say lòng người tỏa ra tràn ngập, toàn bộ căn phòng trong lúc nhất thời, mùi thơm phân tán, phảng phất như ngồi ở vô biên vô tận men say, thấm ruột thấm gan, làm cho người ta sảng khoái tâm thần.

Ôm lấy vò rượu, trước tiên rót cho Hầu Siêu một chén đầy, sau đó 2 người còn lại đều đổ đầy một chén, Á Thông giơ ly rượu lên, nói:

- Yến tiệc, đầu tiên chúng ta cùng cạn chén, rượu nữ nhi hồng 50 năm không phải thường thường có thể uống đến, liền như thế mười vò, chia xuống mỗi người 2 vò hơn, mọi người cũng đừng trách ta hẹp hòi.

- Ha ha, đáng lẽ là mọi người góp tiền, nhưng không sao, lần này ngươi chiêu đãi cũng tốt, ngày khác có cơ hội, ta tất nhiên để ngươi uống thật sảng khoái.

Địch An giơ ly rượu lên, phóng khoáng đáp lại, uống một hơi cạn sạch, hắn tự nhiên cũng nhìn ra được những vò rượu nữ nhi hồng 50 năm có giá trị không nhỏ.

Á Thông, Liên Mạn cũng làm một hơi cạn sạch. Chỉ có Hầu Siêu là hớp một ngụm lấy lệ. Hầu Siêu cũng là miễn cưỡng đi nên hắn cũng chẳng có tâm tư phụng bồi 3 người còn lại.

Tùng… Tùng… Tùng…

Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Á Thông cười to, vội vàng đứng dậy đi mở cửa, trong miệng nói rằng:

- Ha ha, ta xem hẳn là Tiểu Yến cô nương đến rồi, Tiểu Yến cô nương nổi tiếng với tài đánh đàn, ở trong khu vực Thần Nhân học viện nhưng là rất nổi tiếng, tài đánh đàn của nàng xếp thứ ba.

Mở cửa, Á Thông thu lại nụ cười. Đứng ở trước cửa, là Tứ nương. Chỉ thấy trên mặt Tú nương mang theo chút khó khăn, nói:

- Á công tử, thật là xin lỗi, vừa rồi ta mang Tiểu Yến cô nương đến đây, trên đường gặp phải nhóm người Hàn công tử, Tiểu Yến bị họ lôi đi rồi.

Á Thông sắc mặt chìm xuống, trên mặt mang theo vẻ không vui, nói:

- Tứ nương, trước đó ta liền nói, đây là ngày liên hoan đón gió tẩy trần của huynh đệ 4 người chúng ta, nhưng các ngươi như vậy chẳng phải là để cho ta mất mặt?

Trên mặt Tứ nương mang theo vẻ khó khăn, bất quá dù sao nàng cũng là người từng trải, rất nhanh chóng hướng về 3 người còn lại nói:

- Các vị đại gia, chúng ta là mở cửa làm ăn, hòa thuận thì phát tài, Tiểu Thanh đánh đàn cũng không sai, không bằng ta đem Tiểu Thanh kêu lên biểu diễn cho các vị mấy khúc có được không?

Á Thông nhìn về phía 3 người còn lại, chờ họ trả lời, nếu Tứ nương đã đem họ nói đến, hắn quen thuộc với tửu lâu này, gây khó dễ cũng là không tiện, Á Thông tự nhiên nhìn xem 3 người còn lại nghĩ thế nào.

- Hừm, liên quan tới tài đánh đàn, ta cũng không rõ lắm, đàn hay đến nỗi nào, hay đàn kém đến bao nhiêu, ta cũng nghe không hiểu, kỳ thực đổi một người cũng không có cái gì. Trầm ngâm chốc lát, Địch An mở miệng nói.

Hầu Siêu cũng lạnh nhạt mở lời:

- Ta hoàn toàn không có hứng thú.

Địch An và Hầu Siêu nói vậy làm cho Tứ nương cảm thấy vui vẻ, vẻ mặt khó khăn cũng hơi giãn ra.

Á Thông bình thản đứng nhìn. Bất quá nơi sâu xa đáy mắt, nhưng tránh qua một vệt thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.