Đại Sinh Tử

Chương 35: Q.2 - Chương 35: Bạo Liệt phù




Trong khi đa phần mọi người trên thuyền đều nhanh chóng xuống thuyền và tiến vào Duyên Phong thành. Thì Hầu Siêu lại say xỉn bước xuống, con ma men ấy chậm rì rì đi sau.

Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống. Cũng bởi men say mà hắn đi chậm, cũng vì đi chậm mà hắn gặp xui xẻo.

Một nhóm người đang tiến về hướng này, họ đang đuổi theo một cô gái chạy đằng trước.

Cô gái nhìn thấy có mỗi một mình Hầu Siêu đang bước ở nơi đó, nàng hô to:

- Đại nhân, ta đã cướp được đồ. Ngài mau cản chúng lại.

Nhóm người đuổi theo sau giật mình, họ chợt dừng lại, đề phòng nhìn về Hầu Siêu.

Cô gái thỏa mãn cười và lao nhanh. Khi sắp vượt qua Hầu Siêu, nàng nhếch miệng lên đầy thỏa mãn khi nghĩ nàng sắp thoát được bọn người truy đuổi với một cái kế nhỏ tầm thường.

Bỗng đứa nhỏ trước mặt nàng biến mất, nàng hoảng hốt, vừa chạy nàng chạy quay đầu sang bên trái và bên phải để tìm tung tích đứa bé kia.

Xoẹt…

Nàng như trúng định thân pháp, đứng tại chỗ với tư thế đang chạy. Nàng hầu như không thể tin được, đảo cặp mắt to liếc nhìn xung quanh.

- Aiz… Xem ra uống nhiều rượu cũng không tốt. Như thế nào lại điểm chệch huyệt vị? Sau lưng nàng xuất hiện tiếng lẩm bẩm.

Âm thanh rất nhỏ ấy vọng lại từ phía sau khiến nàng sợ hãi. Một giọt mồ hôi lạnh bỗng xuất hiện và chạy dọc sống lưng nàng.



- Này, các ngươi còn đứng đó làm gì, ta và nàng không có quan hệ. Ta đã giúp các ngươi bắt nàng lại. Được rồi, chúng ta đường ai nấy đi.

Nhìn thấy đám người kia vẫn ngây người đề phòng, Hầu Siêu rất nhân hậu mở lời.

Được nhắc nhở, 8 người đó nhanh chóng vây quanh Hầu Siêu và cô gái.

Hầu Siêu nhíu mày:

- Như thế nào? Ta và nàng không có quan hệ, người ta cũng đã giao, vì sao không để cho ta đi?

- Hừ, ngươi tưởng chúng ta ngu sao? Nhanh chóng lột hết đồ để lại rồi đi cũng không muộn. Một tên nói.

- Đồ ngu, phải bắt hắn và con ả kia về tra xét. Tên bên cạnh mắng.

Hầu Siêu có vài phần tức giận với bọn óc lợn này. Như thế nào toàn bộ 8 người đều không hiểu biết? Hắn là đứa trẻ, còn là một đứa trẻ với hình dạng ăn mày đầu đường xó chợ, như thế nào lại là “đại nhân” của cô gái kia?

Có phần tức giận, hắn rất trực tiếp:

- Hừ, ta còn có việc, không rảnh dây dưa với các ngươi.

Nói xong, hắn mặc kệ bọn họ, xoay người bước đi.

8 người kia ngẩn ra. Vị thủ lĩnh đang định tiến lên bắt Hầu Siêu lại thì một người bên cạnh nhỏ giọng:

- Đại ca, ở Duyên Phong thành không nên động võ, trừ khi là cừu nhân sinh tử.

Người thủ lĩnh nhăn mặt:

- Tứ đệ, ta biết. Nhưng chúng ta không thể để hắn trốn được. Bây giờ mà không ra tay, để hắn chạy mất rồi thì không còn cơ hội nữa. Chúng ta cũng không biết hắn có người tiếp ứng ở gần đây không. Sự việc không thể chậm trễ được.

- Đệ hiểu. Theo ý đệ, chúng ta nên kéo hắn ra một góc khuất rồi hành sự.

- Hay. Ý này rất hay. Người thủ lĩnh gật gù khen ngợi.

Sau đó, hắn vọt tới bên cạnh Hầu Siêu và cười nói:

- Tiểu đệ, sự việc lần này thật sự có chút hiểu lầm. Nhưng mà cô gái kia trộm từ nơi chúng ta một vật có liên lụy đến sinh mạng của nhiều huynh đệ khác. Vì vậy, ta cũng chỉ mong tiểu đệ tới đằng kia đối chấp với cô gái, nếu tiểu đệ chứng minh được mình không liên quan tới cô ta, thì chúng ta sẽ không làm khó ngươi. Việc này cũng nhanh thôi, ngươi không cần lo lắng sẽ mất nhiều thời gian.

“Xem ra thật sự vướng vào rắc rối mà không thể thoát ra được” – Hầu Siêu nghĩ thầm. Hắn bình thản mở miệng đồng ý:

- Được.

9 người bao gồm Hầu Siêu và 8 người nhóm kia cất bước đi về hướng đằng sau một khu buôn bán hẻo lánh, đổ nát và không có bóng người. Trong đó, cô gái được 2 người dìu theo.

Khi tới nơi vừa ý, người thủ lĩnh hét lên:

- Động thủ.

Họ bộc phát tu vi Luyện khí kỳ, tiến hành ra tay bắt giữ Hầu Siêu. Họ hung hãn phát động thế công, dù thế nào thì chỉ cần Hầu Siêu hắn không chết để thẩm vấn là được, chứ không nhất thiết phải toàn vẹn như người bình thường.

Hầu Siêu bình tĩnh đứng ở nơi đó. Hắn thở dài:

- Việc gì phải như vậy chứ? Tại sao lại ép ta ra tay?

“Tám kẻ tu vi Luyện khí kỳ, cũng đáng để thử” – Hắn cũng ngưng trọng quan sát.

Đã bao lâu rồi hắn chưa phát động thực lực chân chính? Đã bao lâu rồi hắn chỉ thầm lặng ẩn giấu bản thân? Đã bao lâu rồi hắn chỉ như một bóng đen tiềm hành trong bóng tối, và âm thầm ẩn nhẫn?

Giờ đây khi đã ở một nơi rất xa mà không ai biết hắn là ai, lại còn tại một nơi hẻo lánh không người như thế này, hắn ra tay không chút cố kị.

Một thanh kiếm vàng nhạt xuất hiện nơi tay. Khí thế của hắn trở nên lạnh lẽo.

Sau lưng hắn, hình ảnh một loài kỳ cầm mơ hồ hiện lên, nó xoay quanh phía trên một cây kỳ mộc mông lung. Kỳ cầm ngẩng đầu cất tiếng hót trong trẻo nhưng tà ác âm u, nó bắt đầu vỗ cánh theo nhịp điệu thần bí nào đó. Đồng thời lúc ấy, 3 căn rễ và chồi non kỳ mộc phát sáng, lung linh đầy ý vị, như khởi nguồn của con đường đại đạo dẫn dắt chúng sinh.

Nhìn thấy sau lưng Hầu Siêu có hình ảnh một cây nhỏ và một con chim chỉ có một màu đen u tối, cộng thêm hắc khí từ đó bay ra bao bọc quanh người Hầu Siêu tạo thành một chiếc áo giáp. Cả 8 tên địch thủ sắc mặt đại biến. Vị thủ lĩnh không kiềm chế được bật thốt:

- Ngươi… Ngươi là người của Ma đạo? Không… Không thể nào? Chẳng lẽ ngươi là địa ngục ma?

Hắn thốt lên như thế cũng dễ hiểu, cả 3 đại lục đều lấy nền tảng tu luyện được truyền từ “thần” để noi theo, họ đi theo con đường đầy ánh sáng vinh quang, thánh khiết; nào có như Hầu Siêu. Chỉ có địa ngục ma sinh sống nơi sâu hắc ám, chỉ có địa ngục ma chống đối với “thần” mới lựa chọn loại hắc khí đầy ghê tởm này.

Hầu Siêu không hề đáp lại, hắn nhân cơ hội 8 người mất bình tĩnh mà xuất chiêu. Hắn lấy thế chớp giật triển khai đánh giết.

Thanh kiếm nơi bàn tay hắn bắt đầu rung động.

Leng keng… Leng keng…

Hắn giơ kiếm lên, linh khí trước cơ thể hắn một trượng xao động, một vòng xoáy to bằng cái đầu xuất hiện. Hắn chém xuống một kiếm, hét lớn:

- Thất Tinh Kiếm trận.

Bảy thanh tiểu kiếm xuất hiện trước vòng xoáy, 5 thanh mang thuộc tính ngũ hành: Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, và 2 thanh mang thuộc tính Ám – Quang. Chúng nằm ngang tạo thành một chỉnh thể: Ám – Quang ở giữa xoay tròn không ngừng, bên ngoài là 5 thanh kiếm ngũ hành nằm ở đỉnh một ngũ giác đều.

Ngũ hành dựng lên, Ám – Quang tranh đấu.

Giữ vững chỉnh thể như vậy, chúng xuyên qua vòng xoáy, bay thẳng tới phía trước. Hiển nhiên, Thất Tinh Kiếm trận là bản đầy đủ của Ngũ Kiếm trận; trước kia vì che giấu thực lực, Hầu Siêu đã chọn thi triển Ngũ Kiếm trận, chứ không thi triển Thất Tinh Kiếm trận.

Cho dù linh căn kiếm của hắn đã phát sinh đột biến mà nổ nát. Nhưng uy lực của chiêu này cũng chưa hề có dấu hiệu giảm đi.

Trong lúc bốn người phía trước đang mất bình tĩnh thì bị Hầu Siêu tấn công bất ngờ. Cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của đòn đánh này. 4 người họ cũng đã bạo phát. Linh khí kinh người từ xung quanh tụ tập về nơi đó, tiếp theo, 4 chùm sáng chói mắt từ 4 người bắn ra, va chạm trực tiếp với Thất Tinh Kiếm trận.

Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…

Va chạm giữa chúng bộc phát ánh sáng chói mắt, đi kèm âm thanh vang vọng.

Thất Tinh Kiếm trận đổ nát, tan biến giữa không trung. Tuy nhiên từ vị trí đổ nát ấy, 7 luồng hắc khí bay ra, nhắm thẳng về 4 người kia.

Vốn đang thở phào nhẹ nhõm khi hóa giải được thế công bất ngờ từ địch thủ, thì bất ngờ nối tiếp bất ngờ xuất hiện, khiến cả 4 người không kịp trở tay. Hai người bị xuyên thủng nơi đầu và ngực, một người bị chém rớt đầu, và một người bị 2 luồng hắc khí còn lại xuyên thủng nơi vùng bụng. Phút chốc, 3 người ngã xuống, người còn lại không chỉ chịu đau đớn với 2 vết thương, mà còn phải chịu dày vò bởi hắc khí xâm nhập kinh mạch. Lần tấn công này, Hầu Siêu lấy sự âm hiểm tạo nên kỳ tích.

- Không… Tam đệ, ngũ đệ, bát đệ. Không…

Chỉ giây lát mà đã mất đi 3 người huynh đệ đồng sinh cộng tử. Người thủ lĩnh trở nên cuồng bạo.

Hắn phát ra 5 loại bảo thuật đánh về phía Hầu Siêu. Hắn nhân cơ hội ấy, bay ngược lại kéo dài khoảng cách, và phát động pháp phù.

- Bạo Liệt phù. mở cho ta!

“Phù cấp 2?” – Hầu Siêu nghiêm nghị.

Hắn không thể đứng chờ cái pháp phù đó được thi triển nếu không hắn không chết cũng trọng thương. 28 ký hiệu Z từ ngực kỳ cầm bay ra, không còn màu vàng như trước kia, mà là màu đen thăm thẳm; 13 ký hiệu gắn vào trước và sau kỳ giáp, 15 ký hiệu kết nối xây dựng tường phòng hộ phía trước.

Cùng lúc hắn chém 1 chiêu Diệu Nhật Trảm về phía người thủ lĩnh, đồng thời thi triển hỏa đao chém ngược về phía 3 người khác đang lao lại, cũng như bắn ra một cái lôi cầu tử sắc bay về phía tên đang hấp hối.

Người thủ lĩnh cũng không có đối cứng, hắn đang quán chú linh khí vào pháp phù để thi triển nó ra. Đối với một tu sĩ Luyện khí kỳ tầng 5 như hắn, việc mở ra một cái pháp phù cấp 2 tốn 2/3 lượng linh khí trong cơ thể, cũng như một lượng thời gian là 2 phân. Hắn không ngừng tránh né, Hầu Siêu không ngừng đuổi theo.

Phập…

Tên trọng thương hấp hối cũng hỏa đao cắt cắt nát tim, với sự quấy nhiễu bằng công kích của Hầu Siêu, không ai kịp cứu hắn.

Bốn người còn lại đều đỏ mắt.

- Mở cho ta! Người thủ lĩnh gầm lên.

Hắn quán chú tất cả linh khí trong cơ thể, đồng thời hấp thu linh khí bên ngoài cơ thể đưa vào pháp phù, hắn đang dùng thủ đoạn mạnh mẽ và cực đoan để khai mở nó.

Bùm…

Bàn tay đang cầm pháp phù của hắn nổ tung. Nhưng hắn đã thực hiện được nguyện vọng của mình.

Pháp phù rực sáng.

Roẹt…

Một quả Lôi Hỏa cầu xé tan mảnh giấy bày cấm chế giam cầm nó, mang theo uy lực và sự giận dữ lao ra.

Quả cầu hỏa diễm đỏ tươi được bao bọc bởi kim sắc lôi điện ở bên ngoài lấy tốc độ bay của tu sĩ Trúc cơ kỳ lao thẳng về hướng Hầu Siêu. Hỏa diễm bên trong và kim sắc lôi điện bên ngoài không ngừng va chạm tạo nên âm thanh “Đùng… Đùng…” như các loại bảo thuật va chạm với nhau.

Cho đến khi nó chạm vào vật thể, nó bùng nổ ra uy lực kinh người, mà nhờ uy lực ấy, người ta gọi nó là Bạo Liệt thuật.

Ầm… Ầm… Ầm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.