Đại Sinh Tử

Chương 34: Q.2 - Chương 34: Nhân và Thiên




Hầu Siêu vốn đang nhắm mắt tu luyện, thì từ khoang thuyền bên cạnh truyền lại tiếng “rung động tình tứ” khiến hắn khó chịu.

Hắn – kẻ mà trải qua một tình yêu, kẻ mà trải qua 2 cuộc sống, còn chẳng biết mùi “ấy ấy” là thế nào. Đau khổ thay giờ này lại phải nghe từ “cuộc tình” của người khác. Khó chịu âu cũng là bình thường.

Hắn mang khuôn mặt âm trầm mở cửa đi về phía mũi thuyền hóng gió.



- Tiểu tử, khuya rồi còn ra đây làm gì? Vị thuyền trưởng mở miệng hỏi.

Thuyền trưởng chiếc thuyền này là một vị trung niên dễ gần, hay quan tâm đến mọi người. Tuy mới quen biết chưa lâu, nhưng Hầu Siêu cũng rất quý người thuyền trưởng này. Không giống như vẻ “xa ngoài ngàn dặm” với những người khác, Hầu Siêu vui đùa đáp lại:

- Triệu thúc, ngài nghe xem bên trong khoang thuyền đang diễn ra cái gì? A… A… Ta là đứa trẻ ngây thơ, ta không muốn bị đầu độc.

- Tiểu tử thúi, ngươi mà ngây thơ cái gì. Ngây thơ thì chưa hiểu chuyện gì xảy ra mới đúng.

- Ha ha, Triệu thúc đừng đổ oan cho tâm hồn trẻ thơ của ta.



Con thuyền rong ruổi trên biển đã 5 ngày. 5 ngày qua, nó bình yên vượt qua. Trước khi quyết định ra khơi, mọi người đều khẩn trương và lo lắng, đến giờ mọi người cũng đã dần bình tâm lại, họ thả lỏng và vui cười nhiều hơn.

- Tiểu tử, lại ra ngắm mặt trời mọc sao?

- Không, ta là tránh né âm thanh kia.

- Tiểu tử ngươi cái gì cũng biết thì cần gì phải tránh né?

- Vì một tâm hồn trong sáng và ngây thơ không nhiễm hạt bụi. Hầu Siêu nghiêm trang đáp.



Ngày thứ 7 bắt đầu.

- Tiểu tử, hôm nay lại tránh né âm thanh kia à?

- Không, hôm nay ta ngắm mặt trời mọc.

- Đi tìm chết.

Vị truyền trưởng tặng hắn một cú đá vào mông.

Hắn nhảy dựng lên, mặt mày cau có tố cáo:

- Đau chết ta rồi, đau chết ta rồi.



Ngày thứ 8.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi là tránh né âm thanh kia hay là ngắm mặt trời?

- Aiz… Ngủ nhiều nên thân thể căng cứng cả, ta chỉ là ra ngoài vận động tí chút.



Ngày thứ 9.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi…

Triệu thuyền trưởng chưa nói xong câu, thì trời bỗng tối sầm, mặt biển đang lặng yên lại nổi sóng.

Mây đen kéo tới che lại bầu trời, sấm vang chớp giật. Biển cũng gầm lên những tiếng trầm thấp, sóng lớn chập chờn. Con thuyền như chiếc lá trôi bồng bềnh trước cuồng phong, và bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị đánh tan thành mảnh nhỏ.

- Chuyện gì xảy ra? Gã thanh niên được gọi là Lục ca với bộ quần áo chưa kịp mặc xong hấp tấp chạy đến hỏi.

- Bão đến. Đến rất đột nhiên và bất ngờ. Triệu thuyền trưởng đáp.

- Không phải đang yên bình sao? Sao lại đột nhiên như vậy được?

- Ta cũng không rõ. Trên biển cũng thường xuyên gặp tình cảnh này. Xin đừng lo lắng.

Nói xong, hắn quay lại nhìn về phía các thuyền viên, hét lớn:

- Tiểu Tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ, tiểu Lục nhanh hạ buồm. Tiểu Thập nhanh chóng tới bánh lái phụ giúp tiểu Thất.

- Vâng, đại ca.

- Vâng.

- Dạ.

Đùng… Đùng…

Oanh…

Từ mặt biển phía trước thuyền hơn 10 dặm, một luồng sáng thần bí chiếu lên bầu trời u ám, hình thành một hình ảnh mơ hồ.

Hình ảnh mơ hồ dần dần được gây dựng. Ở đó một vị lão nhân thần bí đang nhìn xuống muôn dặm con dân.

Chỉ một hình ảnh phản chiếu mông lung, nhưng hình ảnh vị lão nhân tạo ra áp lực vô hình đè nặng lên thân thể mọi người, trái tim của họ như bị cái gì bóp nghẹt. Họ hít thở vô cùng khó khăn.

Vị lão nhân đứng lơ lửng giữa không trung như đỉnh thiên lập địa, như là vị thần vô địch chốn nhân gian. Hắn nhìn về con dân đang sống vui vẻ, hạnh phúc của mình rồi thở dài.

Bỗng nhiên hắn nhìn về trời cao, cất tiếng nỉ non:

- Bao nhiêu năm tháng đã qua đi nhưng ta vẫn không thể chạy thoát vận mệnh. Đó là tại sao chứ?

Dứt lời, thân thể hắn phát sáng, có Kim Long vờn quanh, có linh quang tuôn trào, có máu huyết bốc cao. Bàn tay nắm chặt trường kích, hắn giơ kích chỉ thẳng cao thiên, hét lớn:

- Nếu đã không thể chạy thoát thì đến đây a. Đến đây một trận chiến. Chiến!

Trường bào không gió tung bay, Kim Long ngửa mặt gầm thét. Ngay khi đó, 2 mắt hắn tỏa sáng rực rỡ, bắn ra 2 luồng sáng kim sắc. Đồng thời, trường kích ong ong rung động, hắn cầm trường kích lao thẳng về cao thiên.

Huyết khí lượn lờ, Kim Long xuất thế, kích chém cao thiên, chiến thần bất bại.

Ý nghĩ đó xuất hiện trong lòng tất cả mọi người trên thuyền. Họ đều run lên. Không ai nghi ngờ về thực lực của vị lão nhân. Không ai nghi ngờ sức mạnh của đòn đánh này.

“Chắc chắn đòn đánh này sẽ đục thủng thương khung, phá nát trời cao.” – Trong lòng họ, điều đó đã trở thành điều không thể nghi ngờ.

Nhưng sự việc tiếp theo đã vượt qua cả thường thức của mọi người, đánh vỡ niềm tin của họ.

Lão nhân đang lao thẳng lên trời với đòn đánh mạnh nhất, thì biến cố phát sinh. Một ngón tay khổng lồ với vô số hỏa diễm quay quanh từ cao thiên lao xuống.

Ầm…

Trường kích gãy tan thành 2 đoạn rơi xuống. Lão nhân trọng thương rớt theo sau, máu tươi không ngừng trào ra.

Sau đòn đánh, ngón tay bỗng dừng lại. Nó tạo cho mọi người cảm giác là nó đang ngạc nhiên.

Vị lão nhân thấy thế, hắn tận dụng cơ hội đó mà biến thành độn quang bay về phương xa.

Ngón tay khổng lồ bỗng nhiên biến mất và đột ngột xuất hiện trước mặt vị lão giả trong chớp mắt. Hỏa diễm quanh nó phút chốc phóng to, rực sáng lóa mắt; nó đụng thẳng vào lão nhân ấy.

Ầm…

Đùng… Đùng… Đùng…

Lão nhân hóa thành tro tàn, hôi phi yên diệt.

Vị lão nhân chết, hình ảnh biến mất. Trời quang mây tạnh, mặt biển trở về yên tĩnh.



Thật lâu về sau, Hầu Siêu mơ mơ màng màng đi về phòng của mình. Trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh của trận chiến không cân sức ấy.

Hắn muốn thay đổi vận mệnh, hắn muốn phá nát trời cao, hắn muốn đòi lại công đạo. Vị lão nhân ấy mạnh mẽ hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng vị lão nhân ấy lại không thể thay đổi vận mệnh của mình, lại không thể thắng Thiên. Cuối cùng, lão nhân ấy cũng chết trong tiếc nuối và đau thương.

Hắn tự hỏi mình rằng hắn có thể sao? Hắn có thể thay đổi vận mệnh, hắn có thể phá nát trời cao, hắn có thể đòi lại công đạo sao?

Hay tất cả chỉ là điều mà hắn không thể với tới? Hay tất cả chỉ là mộng ảo. Hắn đã mơ một giấc mơ đẹp, hay hắn đã quá tự cao tự đại rồi?

Càng nghĩ hắn càng rối loạn, càng nghĩ hắn càng sợ hãi.

Và ngày qua ngày, hắn lại không ngừng uống rượu. Ngày qua ngày hắn lại không ngừng say khướt.



Duyên Phong thành là một tòa thành tọa lạc trên một hòn đảo rộng hơn 130 dặm ở phía đông Thánh thành. Nó ở vị trí hẻo lánh ít người qua lại. Nó chính là nơi lý tưởng cho những người thích yên tĩnh và cách xa nhân thế.

Duyên Phong thành là thành thị cổ xưa và tồi tàn. Dân số chỉ chưa đến 50 ngàn người, nhưng gần như đầy đủ tất cả các chủng tộc trên Hoàng Châu đại lục. Tuy là nơi hỗn tạp nhiều chủng tộc, nhưng Duyên Phong thành thật sự rất yên bình, rất ít có tranh đấu xảy ra. Nó chân chính là nơi dành cho ẩn sĩ lánh đời.

Trái ngược hoàn toàn với Duyên Phong thành là khu phụ cận của nó, chính xác là bên ngoài Phong địa – một trong ngũ đại cấm địa xung quanh khu vực Nhân tộc.

Phong địa là cấm địa nguy hiểm thứ 2 trong số ngũ đại cấm địa, nó chỉ đứng sau Hoang địa. Không ai biết rõ Phong địa là nơi như thế nào vì đa số có vào mà không có ra. Mãi cho đến 5300 năm trước, bức màn che về nó được hé lộ qua cuộc đời chưởng môn Thiên Vân phái – Phụ Khuông. (*)

Phụ Khuông sinh ra và lớn lên trong một gia đình tu sĩ. Thuở nhỏ được phụ thân giáo dục về tri thức và lễ nghi. Hắn là thiên tài từ khi sinh ra.

Tốc độ tu luyện của hắn đủ để mọi người chấn kinh. Khi hắn mười một tuổi, hắn đột phá lên tu vi Luyện khí kỳ. Mười bốn tuổi, trở thành Trúc cơ kỳ. Gần mười lăm tuổi, hắn là Trúc cơ tầng 3 trẻ tuổi nhất Hoàng Châu đại lục.

Phụ thân hắn cho rằng hắn có năng lực đủ để làm nên đại sự, nên mang hắn đến Thánh thành tham gia trận chiến giữa các nhân tài Nhân tộc. Trong trận chiến đó, hắn là tiêu điểm của toàn trường.

Cao tầng Thánh thành tự mình phát thưởng cho hắn. Khi ấy hắn tràn đầy đắc ý khi có được vinh quang cao nhất trong tất cả thế hệ trẻ tuổi Nhân tộc.

Sau đó không lâu, hắn gặp gỡ và quen với Trương Xuân Hoa - con gái duy nhất của Đại trưởng lão cao tầng Nhân tộc lúc bấy giờ. Khoảng thời gian ấy, hắn và Trương Xuân Hoa sớm chiều ở chung, mỗi ngày cùng tu luyện.

Theo thời gian trôi qua, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Năm hắn 18 tuổi, chỉ chờ sau khi hắn đột phá lên Trúc cơ tầng 8 là hắn sẽ đính hôn. Nhưng rồi, sau một lần đi xa, khi hắn quay trở về với tu vi Trúc cơ tầng 8, hắn bắt gặp Trương Xuân Hoa trong vòng tay kẻ khác. Hắn giận giữ vô cùng, và hắn giết cả 2 người.

Con gái duy nhất bị Phụ Khuông giết, Trương Kinh - cha của Trương Xuân Hoa - điên cuồng đuổi theo truy sát Phụ Khuông. Trốn chạy mãi, và khi hết đường, hắn bị ép phải trốn vào Phong địa.

Sau 570 năm sau, hắn may mắn trở ra với tu vi Kim đan tầng 2. Lúc đi hắn chỉ là một tên Trúc cơ kỳ, lúc về, hắn đã là người có tu vi mạnh mẽ bậc nhất Nhân tộc. Thực lực vi tôn, Trương Kinh bị hắn giết. Không lâu sau, hắn lập ra Thiên Vân phái.

Thiên Vân phái trở thành môn phái đệ nhất Nhân tộc khi ấy là bởi vì họ tinh thông bay lượn, họ tinh thông né tránh, cũng như công kích của họ có độ chính xác vô song.

Sự việc sẽ không có gì, nếu hắn không từng mở miệng tiết lộ cho ái thê của hắn lúc ấy. Qua lời kể của người ái thê ấy, người ta đều biết Phong địa là một mê cung tự nhiên, có vô số sinh vật biết phi độn. Ở bên rìa bên ngoài, nó được bao bọc bởi lớp sương mù dày hơn 2 dặm.

Ở bên trong, Phong địa một hòn đảo to lớn lơ lửng giữa trời. Nơi đây lúc nào cũng có cuồng phong, lúc nào cũng có sấm chớp. Và nghe đồn, giữa hòn đảo lại là nơi nằm ngủ của một con rồng.

Phong địa là cấm địa tràn đầy mơ hoặc, con cóc xấu xí tới đâu đi vào đó và chỉ cần có vận may thì bước ra đã là rồng phượng. Chỉ cần mang ra một gốc dược thảo cũng đủ để dấy nên huyết tanh đồ sát, giết người diệt tộc.

Con mồi từ Phong địa đi ra có sức hấp dẫn chí mạng, cũng như nhiều người dựa vào lớp sương mù 2 dặm quanh Phong địa để che giấu hành tung. Nên cướp biển ở vùng này có số lượng khổng lồ. Vì vậy mà bên ngoài Phong địa là vùng đất của hỗn loạn.



Hôm nay, thuyền cập bến Duyên Phong thành. Hầu Siêu lê cái thân nát rượu xuống thuyền.

Hắn mơ màng đi vào thành.

Nhưng chỉ vừa vào chưa được bao lâu, hắn gặp phải rắc rối. Không, là người khác kéo hắn vào rắc rối.

____________________________________

(*) Ai không rõ Thiên Vân phái ở chốn nào đột nhiên bay vào đây thì xin mời đọc lại quyển 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.