Đại Sinh Tử

Chương 33: Q.2 - Chương 33: Ra biển




- Bẩm các vị gia gia, tử tôn muốn ra ngoài tu hành một thời gian.

- Ngươi lại muốn đi đâu? Tại sao không ở lại Thần Nhân học viện? Hầu Xung hỏi.

- Lần này tử tôn muốn đi du lịch khắp 3 đại lục. Sinh tử do trời, chỉ có thể đặt bản thân vào nghịch cảnh mới có thể trở nên mạnh mẽ, vì vậy mong các vị gia gia không cần phái người theo bảo vệ.

- Con đường đại đạo vốn không có điểm dừng. Ta lấy tư cách gia chủ đảm bảo thực hiện ý nguyện của ngươi. Nếu không còn việc gì nữa thì có thể lui xuống.

- Vâng.

Một lát sau, Lục trưởng lão cất tiếng hỏi:

- Gia chủ, sao ngài lại đồng ý như thế chứ? Phải biết nằm nó là niềm hi vọng lớn nhất của Hầu gia.

- Haiz… Tâm nó đã không còn nằm ở gia tộc, cũng chẳng còn có ý định dẫn dắt gia tộc đi tới vinh quang nữa. Nó đã thế thì ta còn cách nào khác?



Hai ngày sau, Hầu Siêu từ biệt mọi người. Hắn bắt đầu hành trình mới của mình.



Một đứa bé 7 – 8 tuổi ăn mặc rách rưới, thân thể lấm lem bùn đất, đầu tóc rối tung, nhưng lúc nào quanh người nó cũng có mùi men rượu. Ấy là cái hình ảnh như thế nào? Lúc nào một đứa bé ăn mày như nó lại có tiền thừa mua rượu? Lúc nào một đứa trẻ đã là sâu rượu rồi? Thế giới này cũng quá điên cuồng đi.

Nó lắc la lắc lư, lung la lung lay tiến từng bước xiêu vẹo về phía trước. Thỉnh thoảng nó nấc lên, và rồi nó lại lấy cái hồ lô rượu trên hông, đổ rượu vào miệng làm vài hơi. Nó rất tự nhiên tiếp tục cái việc tẻ nhạt ấy trên quãng đường dài.

Bỗng nhiên, một nhóm 3 người đại hán từ xa tiến lại hướng nó.

- Đứng lại, có gì thì đưa hết ra đây. Có như thế lão gia sẽ tha cho ngươi một mạng.

Một tên trong số chúng chặn trước mặt Hầu Siêu, hung hăng mở miệng. Vừa nói hắn vừa vung một thanh đao sáng loáng cắm phập xuống mặt đất.

Hầu Siêu ngáp dài một cái, hắn lấy tay dụi dụi hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn đại hán, rồi cất bước đi vòng qua 3 tên ấy.

- Muốn chết. Tên đại hán cầm đao xông lại.

Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…

Ba đạo hắc khí từ thân thể Hầu Siêu bay ra, cắt phăng ba cái đầu. Máu tươi vẫy lên, thân thể 3 tên ngã xuống, từ thân thể và cái đầu, lượng lớn máu tươi tuôn ra nhiễm đỏ một vùng.

Ba đạo hắc khí không hề giảm tốc độ, nó mang theo dư uy đánh thẳng vào mặt đất.

Bùm… Bùm… Bùm…

Bụi bay mù mịt, đất đá văng khắp nơi, 3 cái hố sâu được hình thành giữa con đường.

Việc xảy ra chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ của Hầu Siêu, với cái thân say xỉn, hắn vẫn tiếp tục bước đi.



Hầu Siêu bước vào một tửu quán, chọn một cái bàn trống bên trái, ngồi xuống và nói:

- Tiểu nhị, đến 3 hũ rượu và 2 cân thịt.

- Có ngay, có ngay.

- Ta có phải là hoa mắt? Ăn mày cũng vào tửu quán sao? Tiếng xì xầm tại cái bàn bên phải.

- Hừ, ăn mày thì sao? Miễn có tiền trả là được. Người trung niên mắng đứa bé vừa lên tiếng.

Một lát sau, người tiểu nhị dọn đồ ăn và rượu lên.

- Khách quan, thành thật xin lỗi. Món ăn và rượu đã dọn lên, phiền ngài thanh toán, tổng cộng là 2 quan tiền.

Hầu Siêu thò tay vào áo, lấy ra một nén bạc và vứt lên bàn.

- Không cần thối lại.

Tên tiểu nhị mặt mày hớn hở:

- Cảm ơn khách quan, cảm ơn khách quan.



Hầu Siêu ngồi thẫn thờ gắp thịt cho vào mồm, và không ngừng uống rượu. Hắn muốn uống thật say, muốn quên đi tất cả. Hắn muốn thật say để tất cả trở nên mơ hồ, để mọi thứ đều không chân thật, để hiện thực tàn khốc cũng biến thành giấc mơ hoang đường và một lúc nào đó, hắn bước ra giấc mơ ấy, sống vui vẻ và hạnh phúc.

Hắn dần say, đôi mắt mông lung, đôi tai bị ù và căng tức, đầu óc quay cuồng. Hắn chỉ còn loáng thoáng nhớ được cuộc trò chuyện của một nhóm 2 người bước vào tửu lâu khi hắn đang ăn.

- Này, biết gì chưa?

- Chuyện gì?

- Còn chuyện gì nữa, là việc thuyền bè ra biển mất tích. Cả tháng nay, số lượng mất tích càng tăng cao. Đến bây giờ, không có mấy chủ thuyền dám ra biển nữa.

- À, việc này ta cũng có nghe nói. Cũng chẳng có gì, chắc là do bão ấy mà. Tháng này có bão cũng là bình thường.

- Vấn đề không phải là bão. Nghe đâu là ngoài biển có việc gì rất trọng đại phát sinh.

- Mẹ kiếp, đừng úp úp mở mở nữa. Ngươi biết gì thì nhanh nói.

- Thật ra ta cũng không biết, ta chỉ nghe người khác nói lại thôi. Nghe đâu có chiến tranh trên biển.

- Chiến tranh? Giữa Nhân tộc và hải tộc? Không phải chứ? Không phải giữa chúng ta và hải tộc vẫn bình yên hàng trăm năm nay sao?

- Không phải. Nghe đâu là nội bộ hải tộc đấu đá lẫn nhau.

- Thế thì có liên quan gì đến chúng ta?

- Đầu ngươi bị vô nước à? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, chưa nghe bao giờ sao?

- Hừ, Nhân tộc chúng ta cũng không phải ruồi muỗi.

- %#$^%%... Đầu óc ngươi có vấn đề rồi, ta không nói với ngươi nữa.

- Mẹ kiếp, đầu óc ngươi mới là có vấn đề.





Thoáng lặng yên nhìn những bến tàu, những con thuyền, cả bãi cát vàng và những cơn sóng lăn tăn, hắn đăm chiêu thở dài:

- Xem ra ta cũng đã tới ranh giới giữa đất liền và ngoại hải rồi. Aiz… Đã tới thì cũng phải đi nhìn một chút.



- Vị khách quan này, hiện tại chúng tôi không có ý định ra khơi. Thỉnh ngài hãy tìm người khác.

Một gã tráng niên cười trừ, giải thích với Hầu Siêu.

- Được rồi. Hầu Siêu đáp.

Nói xong hắn quay người đi ngay.

Hắn đã hỏi 11 vị thuyền trưởng, nhưng tất cả đều từ chối. Đúng là bất khả thi. Hắn không thể cứ chờ đợi, như vậy rất mất thời gian. Hắn lại không muốn thay đổi lộ trình.

“Như thế nào xui xẻo như vậy?” – Hắn buồn bực nghĩ thầm.

Khi hắn vừa đi xa được 14 trượng, thì một giọng nói từ bên phải vang lên:

- Khách quan, ngài muốn ra biển?

Hắn quay lại nhìn. Người vừa gọi hắn là một thanh niên tầm 25 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn, da dẻ nâu sạm, trên người hắn thỉnh thoảng còn có tí hương mặn của muối biển tỏa ra. Chín, mười phần hắn là dân đi biển.

Hầu Siêu đánh giá sơ qua, và nói:

- Phải, ta định đến Duyên Phong thành. Tiếc là từ sáng đến giờ đã hỏi qua nhiều chủ thuyền, nhưng không ai đồng ý ra biển vào lúc này. Ngươi có cách gì sao?

Người thanh niên mỉm cười:

- Việc này cũng dễ hiểu, trong tháng này số thuyền mất tích đã lên tới 24 chiếc, ai cũng e ngại. Ta đúng là có cách, nhưng giá cả hơi cao.

- Ngươi nói rõ hơn đi.

- Vâng. Là thế này: Có một đội buôn thuê thuyền của chúng tôi chở hàng đến Man châu, giá cả rất cao. Chúng tôi đã đồng ý. Số lượng người và hàng hóa cũng không nhiều lắm, thuyền chúng tôi còn dư vài phòng trống, vì lẽ đó nên chúng tôi mới mời chào thêm khách nhân.

Hầu Siêu nhíu mày:

- Nói giá cả đi.

- 5 lượng hoàng kim.

- 5 lượng hoàng kim? Gấp 20 lần giá bình thường sao? Hầu Siêu bình thản mở miệng.

- Xin ngài thông cảm, việc ra khơi trong tình huống đầy nguy hiểm như thế này nên giá cả không thể nào thấp được. Dù gì chúng tôi đều có cha mẹ già cùng đàn con thơ. Lần ra biển này lành ít dữ nhiều, chúng tôi cũng phải lo hậu sự.

Hầu Siêu không hề nghĩ ngợi, hắn đáp:

- Được. Ta đồng ý. Vậy thuyền của các ngươi ở nơi nào, khi nào thì xuất phát?

- Xin ngài yên tâm. Thuyền chúng tôi chiều mai sẽ xuất phát. Bây giờ tôi sẽ dẫn ngài đi xem thuyền.





Giữa đại dương mênh mông, bốn phía chỉ có một màu xanh lam của biển cả. Một nam một nữ trò chuyện trên khoang thuyền không bóng người.

- Bọn chủ thuyền đúng là làm ăn chả ra sao. Chúng ta rõ ràng đã thuê, và bao cả chiếc thuyền, thế mà chúng vẫn đưa thêm người lạ lên thuyền.

- Lục ca, họ cũng vì muốn kiếm thêm chút tiền. Những vị khách nhân mới cũng không ảnh hưởng tới hàng hóa của chúng ta đâu.

- Biết là vậy, nhưng huynh vẫn thấy khó chịu.

- Hừ, đừng tưởng là muội không biết huynh đang nghĩ gì. Huynh chỉ toàn chủ ý xấu xa.

- Nha? Nàng biết ta có chủ ý gì sao? Người nam mở giọng bỉ ổi cười hỏi.

- Huynh đúng là không làm ra được chuyện gì đúng đắn. Thiếu nữ quẫn bách đáp.

- Hả? Muội nói gì ta không nghe rõ.

Vừa giả vờ hỏi, hắn vừa tiến tới bên cạnh thiếu nữ. Sau đó, hắn nhẹ nhàng cuối đầu, thổi một hơi vào tai trái thiếu nữ. Bị tập kích, thiếu nữ đang tuổi trăng tròn đầy xấu hổ với khuôn mặt đỏ chót cúi đầu.

Thấy thế, hắn cực kỳ đắc ý. Hắn vòng tay trái ôm thiếu nữ vào lòng, đồng thời tay phải du động, nó như một con rắn tinh quái luồn vào chiếc áo mỏng manh trên nàng. Sau đó, bàn tay thô ráp đầy chai sạn của hắn vuốt vuốt vùng bụng mịn màng của thiếu nữ.

Thiếu nữ vô lực tựa mình vào bả vai của hắn, hơi thở dần đứt quãng và gấp rút.

Cảm nhận được tình huống của thiếu nữ, hắn cũng bắt đầu thở gấp. Dục vọng nổi lên, hắn càng dùng sức xoa nắn vùng bụng thiếu nữ. Và rồi như một con dã thú đầy tham lam, bàn tay của hắn lần mò lên phía ngực.

Thiếu nữ như chợt tỉnh, đầy hoảng hốt lấy bàn tay nhỏ bé chặn lại cánh tay quái ác.

Người thanh niên thấy tay mình bị chặn, hắn cười thầm: “Có thể chặn được sao?”. Với kinh nghiệm lão luyện của mình, hắn nhỏ nhẹ thì thầm vào tai thiếu nữ:

- Huynh yêu muội, muội cũng biết mà, huynh yêu muội rất nhiều, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình muội. Nếu huynh có lời nào dối trá thì trời tru đất diệt. Nếu như huynh phản bội muội thì…

Thiếu nữ giật mình, cắt ngang lời hắn:

- Đừng mà, huynh đừng thề nữa.

- Vậy muội có yêu huynh không?

- Muội… Muội… Thiếu nữ ngập ngừng.

Trong lòng người thanh niên cười gằn: “Chạy đi đâu cho thoát”. Hắn mở miệng với giọng đắng chát đầy bi thương:

- Aiz… Xem ra chỉ là huynh đa tình.

Tuy nói những lời như thế, nhưng hắn vẫn không buông nàng ra. Người thiếu nữ lạc vào lưới tình đã chẳng còn tỉnh táo để suy nghĩ, nàng quýnh lên nói:

- Không, không. Muội cũng yêu huynh.

- Muội nói dối. Muội yêu huynh thì vì sao muội lại không cho huynh.

- Không phải… Không phải mà. Thiếu nữ cuống quýt đáp.

Như bắt được nhịp điệu của tiết tấu, bàn tay phải của hắn lại lần mò lên phía ngực. Lần này, người thiếu nữ hoàn toàn không ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.