Đại Sinh Tử

Chương 1: Q.1 - Chương 1: Bước đường cùng




Hoàng Châu năm 3562 – Thời đại Đại Sinh Tử.

Thánh thành, Nhân tộc đế đô thánh địa, tòa thành phồn hoa nhất của nhân tộc. Nhưng hôm nay bầu không khí của tòa thánh địa này lại có chút áp lực khác thường, mơ hồ cả không gian đều có một cảm giác u ám áp lực. Mà loại cảm giác này được tạo thành bắt đầu từ việc cao tầng thánh địa tuyên bố phong ấn thánh địa – ngăn cách ngoại giới. Hành động của cao tầng thánh địa không thể nghi ngờ là hướng về mọi người chứng tỏ thánh địa đã nằm trong nguy cơ.

Mặc dù bị cao tầng phong tỏa tin tức gắt gao, nhưng dân gian cũng không hề thiếu một số người thông thạo tin tức. Bởi vậy, mơ hồ có một ít lời đồn đãi truyền ra nói rằng một số thánh địa đã có ý đồ liên hợp tiêu diệt nhân tộc.

Những lời đồn đãi này truyền ra nhanh chóng khiến cho toàn bộ thánh địa rối loạn không nhỏ. Mấy trăm năm nay, dưới sự dẫn dắt của những vị anh hùng, nhân tộc phát triển thần tốc, không ngừng lớn mạnh; và cũng bởi vậy, đã có xu hướng tạo thành áp lực, uy hiếp đến các tộc xung quanh. Đặc biệt hai mươi năm trước, Kiếm Thần Trịnh Tiêu Phong, Ảnh Quyền Vô Hoàn dẫn dắt hai đại công hội Kiếm Thần và Vô Cực sang bằng 4 tòa thành thị của Thạch Tộc, đã dấy lên cơn sóng ngầm mãnh liệt.

5 năm trước... Phong Thần đại điện – Thánh điện - Phong Thần sơn.

Trong căn phòng bí mật bậc nhất của thánh địa, giờ phút này hai mươi hai chiếc ghế đã kín chỗ. Đằng trước, 24 khung màn hình hiện lên 24 người khác nhau. Họ không phải là cường giả của nhân tộc, thì cũng là người nắm giữ quyền lực trấn giữ một phương. Không giống như mọi lần, cuộc họp lần này, không khí yên lặng đến đáng sợ.

Ngồi ở trung tâm một vị lão giả, thầm than một tiếng, sắc mặt có chút u buồn, ánh mắt lướt qua một lượt khắp đại điện, sau đó đứng dậy nói:

- Các vị, lần này mở cuộc họp bất thường này chủ yếu là muốn cùng mọi người thương lượng. Nói như vậy chắc các vị cũng đã một phần rõ ràng, theo tin tức đã được xác thực, 5 năm sau, liên hợp Thạch Tộc, Mộc Tộc, Tử Tộc sẽ bắt đầu tấn công nhân tộc chúng ta. Nhân tộc đang đứng trước nguy cơ bị xóa tên khỏi Hoàng Châu đại lục.

Trong đại điện, sắc mặt mọi người đều có chút biến hóa, người của bọn họ cũng nghe được tin tức này, nhưng hiện tại nghe Trương Thành đại trưởng lão nói như trước vẫn cảm thấy rung động.

Thật lâu yên tĩnh, bỗng nhiên trên màn hình, Thanh Linh thành chủ Diệp Phi Ưng mở miệng:

- Các vị, chúng ta hoàn toàn không có đường lui, điểm này mọi người đều hiểu. Vì vậy, chỉ có tử chiến đến cùng.

- Tử chiến đến cùng? Nói thật hay. Thử hỏi chúng ta có chút phần thắng nào không hay chỉ đâm đầu vào chỗ chết? Chỉ riêng yếu nhất là Thạch Tộc, chúng ta cũng không có chắc chắn sẽ thắng, nói chi là 3 tộc Thạch – Mộc – Tử liên hợp. Ta nghĩ chúng ta nên đầu hàng, cử người đi đàm phán với điều kiện thích hợp hẳn là được.

- Mộc Liên trưởng lão, ngài nhát gan sợ chết hay là ngài đã có gần một ngàn năm trăm tuổi mà suy nghĩ vẫn ấu trĩ như thế? Ngài nghĩ rằng họ được lợi rồi họ sẽ tha cho chúng ta sao? Kết cục đã rất rõ ràng: Tất cả chúng ta, nếu không phản kháng, đều phải chết.

- Ngươi …

- Hừ, ngươi, ngươi cái gì, nếu ngài sợ chết thì cứ thử đi đầu hàng xem kết quả như thế nào. Diệp Phi Ưng cười lạnh.

- Được rồi, hai vị không cần cãi nhau nữa, chúng ta hôm nay ở đây để thảo luận cách cướp 1 đường sống cho nhân tộc, vì vậy, ta mong mọi người hãy đồng tâm hợp lực. Trương Thành trưởng lão nói xong, chắp tay, cúi người.

- Ta nghĩ rằng, nhân tộc chúng ta tại thời đại này đã chẳng còn hi vọng nào cả. Nếu đã như thế, mọi người vì sao phải cố chấp?

- Ý của Tán Hoa trưởng lão là? Nghe Tán Hoa trưởng lão nhấn mạnh 3 chữ thời đại này Trương Thành hỏi.

- Mọi người đều biết từ sau khi đại bí mật xảy ra, tất cả các chủng tộc đều trải qua một thời đại mới. Tại thời đại này, nhân tộc chúng ta dù cố gắng, cũng vẫn chỉ là vô vọng giãy dụa sống qua ngày. Tuy nhiên an ổn, nhưng chỉ là tạm thời. Chúng ta đều cố nỗ lực tăng cường thực lực, nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, chúng ta phải chịu nô dịch, cung phụng mỗi năm, đau khổ, đắng cay. Thật chán nản… Tán Hoa thở dài.

Mọi người đều trầm mặc.

- Bởi vậy, ta cho rằng, chúng ta nên áp dụng đề xuất của người kia.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đại biến, tay chân lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.