- Muội là Thanh Hoa, huynh có thể gọi muội là Tiểu Hoa. Huynh tên gì? Cô bé nhoẻn miệng cười.
- A Mãnh.
- A Mãnh? Cái tên thật kì cục. Xú khí như con người huynh vậy.
Triệu Phong đầy mặt hắc khí.
…
- Anh Mãnh ca, đây là con gì vậy?
- Hoàng Diên Nghĩ.
- Hoàn Kim Nghĩ?
- Là Hoàng Diên Nghĩ. Triệu Phong nhấn mạnh.
- Hoàn Diên Nghĩ?
- Hoàng Diên Nghĩ, là Hoàng Diên Nghĩ.
- Hoàn Diên Nghĩ? Thanh Hoa khó hiểu.
- Hoàng Diên Nghĩ, là Hoàng Diên Nghĩ, Hoàng có g.
- Ha, sao ca không nói sớm. Cô bé vô tội trả lời.
…
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ kì tích. Phần thưởng: Vị trí túi càn khôn.
Tích.
Tuyên bố chuỗi nhiệm vụ phụ tuyến 12: Thu thập khoáng thạch.
Mô tả: Không.
Thời gian : Chưa rõ.
Phần thưởng: ???”
…
“…
Tích.
Đánh mất cánh hoa Sinh Liên Hoa, khấu trừ 3 điểm tích lũy.
Tuyên bố nhiệm vụ nhiệm vụ phụ tuyến 13: Thu thập Huyết Kỳ Đằng, Kim Liên Hoa, Liệu Lam Cúc.
Mô tả: Không.
Tư liệu kèm theo: Huyết Kỳ Đằng thuộc họ dây leo, không lá, toàn thân xen lẫn lục và đỏ. Chiều dài khoảng 2 trượng, độ to khoảng 7 li.
Kim Liên Hoa thuộc họ sen, toàn thân màu trắng, cánh hoa màu vàng, nhị và nhụy màu lục.
Liệu Lam Cúc thuộc họ cúc, toàn một màu lam, riêng lá cây màu vàng.
Phần thưởng: ???
Tiến hành trừng phạt “Ác mộng luân hồi”
…”
- A Mãnh ca, mẫu thân muội mở mắt rồi này. Thanh Hoa mỉm cười và quay người nhìn sang.
Dưới mặt đất, Triệu Phong đã ngất đi.
“Ác mộng luân hồi” – cơn mộng người trong cuộc trải qua nhiều kiếp sống khác nhau, nhưng mỗi kiếp đều mang kết cục bi thảm. Triệu Phong đang chìm đắm trong những cơn ác mộng đó, hóa thân vào nhân vật chính, chân chính trải qua tất cả. Lúc 3 tuổi, gia đình bị diệt sát, cậu bị tra trấn, hành hạ tới chết. Hay cơn mộng khác, cậu trải qua trắc trở, trở thành binh sĩ của quốc gia, tham gia đánh đông dẹp bắc, và dưới âm mưu của kẻ khác, cậu vùi thây nơi biên cương…
…
- A Mãnh ca, lớn lên muội sẽ làm vợ ca.
- Thôi dẹp. Xấu xí, phẳng lì như muội, huynh chẳng thèm.
- Khốn khiếp, ca là kẻ khốn khiếp đồi bại. Muội không để ý tới ca nữa. Mặc kệ ca.
…
Trong một căn nhà nhỏ phía tây Kinh Hoa trấn. Giống như một gia đình, 3 người đang quây quần ăn cơm.
- Dì, qua 2 ngày nữa con sẽ lại tiến vào Mộc địa. Dì không cần để bữa cho con nữa đâu.
- A Mãnh à, sao con cứ mãi đi vào đó thế. Nơi đó thật sự rất nguy hiểm. Người góa phụ trách cứ.
- Dì, con xin lỗi, con không thể không đi. Dì cũng đừng lo, con là tu sĩ mà, sẽ không sao đâu.
- Mẹ, mặc kệ huynh ấy đi. Lúc nào cũng thế: Mộc địa, Mộc địa. Về nhà chẳng được mấy ngày đã đi rồi. Cô bé oán trách.
- Lần này khi nào con trở về?
- Con cũng không biết nữa dì à. Triệu Phong cười khổ. Triệu Phong vừa nhận được nhiệm vụ mới sáng nay.
- Ừ, con nhớ cẩn thận.
…
Sáng sớm, khi ánh ban mai chưa xuất hiện, khi những con côn trùng còn chưa thức giấc. Triệu Phong đứng trước cửa, nhìn lại ngôi nhà đầy ấm áp mà mình đã trải qua 2 năm chung sống.
2 năm về trước, mỗi lần kiếm được 1 viên khoáng thạch hay 1 cây kỳ dược, cậu lại trở về ngôi nhà này, sống cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.
Lắc lắc đầu, Triệu Phong bước đi.
- A Mãnh ca, huynh xấu lắm. Lúc nào cũng lén đi. Tiếng non nớt từ phía sau của một cô bé.
- Huynh chỉ là không muốn nhìn thấy muội khóc lóc mà thôi. Đang chuẩn bị đi lại gặp ma nữ này, Triệu Phong lòng đầy phiền muộn.
- Ca nói dối dở tệ. Cô bé hờn dỗi.
- Được rồi Tiểu Hoa, để cho A Mãnh đi thôi. Tiếng người góa phụ vang lên.
Thanh Hoa trừng mắt, đầy bất mãn nhìn về Triệu Phong.
- Lần này ca nhất định phải dẫn muội đi dạo một tí rồi mới được đi đấy.
Nghĩ nghĩ, Triệu Phong gật đầu đồng ý:
- Được rồi.
Người góa phụ nhìn đứa bé gái ríu rít, tung tăng nhảy nhót đi cùng đứa bé trai cũng chỉ thở dài.
…
- Hihi… Ca chạy nhanh thật đấy. Nhanh, nhanh tiến về núi đá cũ.
Trên trán xuất hiện gân xanh, Triệu Phong khổ không tả được. Ban đầu chấp nhận đi dạo, về sau dưới sự bù lu bù loa của con bé, cũng đành nhắm mắt xuôi tay cõng nó đi dạo chơi Mộc địa.
Trở lại chốn cũ, sau khi dằn vặt Triệu Phong chạy, nhảy xung quanh núi đá. Giữa trưa, nhìn lại núi đá cô bé bỗng nhiên hỏi:
- Ca, ca sẽ không quên muội và nó chứ.
- Ừ, ngọn núi đá này huynh có thể quên, nhưng quái vật Tiểu Hoa thì sẽ không quên nổi, muội là nỗi ám ảnh luôn xuất hiện trong từng cơn ác mộng của huynh.
- Hihi… Vậy là tốt rồi.
“Nói thế lại cười? Thật khó hiểu?” – Triệu Phong nghi hoặc nhìn cô bé.
- Nếu như… nếu như…
- Làm gì ấp a ấp úng thế, chả giống muội tí nào, nói nhanh đi. Triệu Phong lập tức cắt đứt.
Triệu Phong đâu biết rằng, từ 2 ngày trước, khi nghe Triệu Phong sẽ lại trở vào cấm địa, không giống những lần trước, Thanh Hoa cảm thấy bất an và lo lắng. Vào ngày hôm nay, cảm giác ấy càng mãnh liệt, cô bé tràn đầy lo âu.
- Mặc kệ như thế nào, mỗi năm vào ngày này, muội sẽ chờ huynh ở đây. Cô bé nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
…
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 14: Xây dựng động phủ.
Phần thưởng: Không.
Tích.
Tuyên bố nhiệm vụ 15: Dược lực đột phá. Đồng thời triệt tiêu toàn bộ 5 nhiệm vụ phụ tuyến phía sau.
Mô tả: Phục dụng dược liệu theo thứ tự sau: toàn bộ Kim Liên Hoa, nhụy hoa Sinh Liên Hoa, cánh hoa Liệu Lam Cúc, thân cây Huyết Kỳ Đằng.
Thời gian bắt buộc: 3 khắc sau.
Phần thưởng: ???”
…
Dưới lòng núi, trong một căn phòng, Triệu Phong xếp bằng và bắt đầu lấy từng cây dược thảo từ túi càn khôn ra. Vài phân sau, Triệu Phong bắt đầu phục dụng.
“Tích.
Bắt đầu trợ giúp luyện hóa dược lực. Khấu trừ 2 điểm tích lũy.”
1 năm trước, trong quá trình Triệu Phong đi tìm kỳ thạch và thu thập 3 cây dược thảo, trải qua nhiều trận chiến, cũng như phục dụng vài cây kỳ thảo Triệu Phong thu thập được, tu vi Triệu Phong cuối cùng tiến thêm 1 bước, từ luyện thể 9 tầng lên luyện thể 9 tầng đỉnh. Tuy nhiên tiếp theo đó 1 năm, dù cũng đã phục dụng thêm vài cây kỳ dược, nhưng tu vi vẫn đứng yên không tăng thêm, nó như một lực cản vô hình ngăn cách, làm Triệu Phong hết sức khó chịu.
Nhưng hôm nay, Triệu Phong biết dưới nhiệm vụ “đột phá” này, có lẽ tu vi bản thân mình rốt cuộc cũng tăng lên.
Trong cơ thể Triệu Phong, từng tia điện màu lam đan xen chạy khắp cơ thể, vừa đánh vào đan điền, vừa truy đuổi một dòng chất lỏng đủ màu pha trộn lục, lam, đỏ, vàng.
Huyết khí phi thiên, chớp giật đùng đùng. Khuôn mặt Triệu Phong dần trở nên vặn vẹo. Đau đớn lan tràn, Triệu Phong nhíu chặt mày, cắn răng ken két.
Từng cái lỗ chân lông vừa mừng rỡ hoan hô, vừa khổ sở rít gào.
Dược lực mạnh mẽ, bá đạo và điên cuồng. Nó như một con mãnh thú xổng chuồng, điên cuồng tàn phá. Trong lúc đó, chớp giật xạ kích, liên tục đánh vào con mãnh thú khổng lồ từ tất cả các phương hướng. Hai bên đánh nhau bất kể sống chết, liên tục không ngừng nghỉ.
Từng thớt thịt Triệu Phong vang lên những âm thanh liên hồi: Lách cách.. Xèo… Xoẹt… Đùng…Ầm…
Thân thể Triệu Phong biến thành bãi chiến trường, còn bên ngoài vụ khí tràn ngập xung quanh, linh khí được kéo tới càng ngày càng nhiều, xoay quanh cơ thể cậu. Đôi lúc, một vài tia nhỏ linh khí tràn vào, rèn luyện xương cốt, da thịt Triệu Phong.
…
Một năm sau..
Một cái kén lam nhạt giữa một cái động bắt đầu rạn nứt, một bàn tay từ trong kén xé ra từng mảnh kén.
Rắc… rắc… Lộc cộc… Lộc cộc…
Sau một lúc, một chàng trai trẻ cơ thể đầy đặn, da dẻ tỏa ra ánh sáng 2 màu lam và vàng lẫn lộn.
Chàng trai đứng nhìn về cái kén, xung quanh cơ thể, linh khí vờn quanh, có lúc lại hỗn loạn di chuyển xung quanh. Đây là tiêu chuẩn của Luyện khí kỳ tầng một – loạn khí vô hình.
Chàng trai nhìn về cửa động, ánh mắt lấp lóe tinh quang, sắc bén mà trầm tĩnh.
“Tích.
Quét tư liệu…”