Đại Sinh Tử

Chương 25: Q.2 - Chương 25: Là định mệnh, là luân hồi, hay là số phận??




Một cô gái với mái tóc đen, áo lụa trắng, khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ, phong hoa trác tuyệt, dung nhan khuynh thành lướt qua trước mặt hắn.

- Là nàng… Là nàng…

- Là nàng…

- Sao có thể… Sao có thể...

Nhìn về phía cô gái ấy. Hầu Siêu như người mất hồn, liên tục thì thào.

Trước mắt hắn hiện ra ký ức của hơn ngàn năm trước.





- Muội là Thanh Hoa, huynh có thể gọi muội là Tiểu Hoa. Huynh tên gì? Cô bé nhoẻn miệng cười.

- A Mãnh.

- A Mãnh? Cái tên thật kì cục. Xú khí như con người huynh vậy.



- Anh Mãnh ca, đây là con gì vậy?

- Hoàng Diên Nghĩ.

- Hoàn Kim Nghĩ?

- Là Hoàng Diên Nghĩ. Hắn nhấn mạnh.

- Hoàn Diên Nghĩ?

- Hoàng Diên Nghĩ, là Hoàng Diên Nghĩ.

- Hoàn Diên Nghĩ? Thanh Hoa khó hiểu.

- Hoàng Diên Nghĩ, là Hoàng Diên Nghĩ, Hoàng có g.

- Ha, sao ca không nói sớm. Cô bé vô tội trả lời.



- A Mãnh ca, lớn lên muội sẽ làm vợ ca.

- Thôi dẹp. Xấu xí, phẳng lì như muội, huynh chẳng thèm.

- Khốn khiếp, ca là kẻ khốn khiếp đồi bại. Muội không để ý tới ca nữa. Mặc kệ ca.



- Lần này ca nhất định phải dẫn muội đi dạo một vòng đấy.



- Ca, ca sẽ không quên muội và nó chứ.

- Ừ, ngọn núi đá này huynh có thể quên, nhưng quái vật Tiểu Hoa thì sẽ không quên nổi, muội là nỗi ám ảnh luôn xuất hiện trong từng cơn ác mộng của huynh.

- Hihi… Vậy là tốt rồi.



- Mặc kệ như thế nào, mỗi năm vào ngày này, muội sẽ chờ huynh ở đây. Cô bé nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.



- Dì, con đã quay về. Tiểu Hoa, huynh đã trở lại.

- Đáng ghét, sau huynh không đi luôn đi. Thanh Hoa nhào tới ôm thiếu niên, khóc nức nở.



Trên đỉnh núi cũ, thiếu nữ gục đầu lên vai thiếu niên, mái tóc đen óng mượt trải dài. Họ cùng nhau ngắm ánh chiều tà.

- Ca, huynh sẽ không bỏ muội đi nữa chứ?

- A Hoa, huynh hứa với muội, huynh sẽ không bao giờ bỏ muội và dì đi đâu nữa.



Trên bãi cỏ, dưới ánh trăng tàn, khung cảnh lung linh ý vị. Thiếu niên nằm cạnh thiếu nữ ngắm sao. Thiếu niên nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy bàn tay thiếu nữ, hắn nhỏ nhẹ nói:

- Huynh yêu muội.

Thiếu nữ giật mình ngồi dậy, khuôn mặt ửng đỏ, mỉm cười như muôn hoa đua nở. Thiếu niên say mê ngắm nhìn.

Qua một lúc lâu, thiếu nữ lấy hết dũng cảm, dịu dàng nói:

- Muội cũng yêu huynh.

Thiếu niên bật mình đứng dậy, cất tiếng nói to:

- Đời này kiếp này ta chỉ yêu mỗi muội mà thôi.

Thiếu nữ rón rén đến phía sau thiếu niên. Nhẹ nhàng vươn tay ôm thiếu niên, thiếu nữ gục đầu lên lưng hắn:

- Muội cũng vậy, đời này kiếp này, nguyện mãi mãi yêu huynh.



Bên ngoài cửa sổ, thiếu niên đang múa kiếm. Thỉnh thoảng hắn dốc từng ngụm rượu từ túi da vào miệng.

Bên trong, thiếu nữ ôm đàn tỳ bà, từng ngón tay lả lướt trên dây đàn và cất giọng ca trong trẻo:

“Đã xa rồi hồng trần hoang ảnh

Khó quên sao nụ cười của anh

Đêm qua lầu nhỏ tìm giấc mộng

Kiếm hiệp tình duyên mặc em đi

Hoa nở hoa rơi được mấy hồi

Giang hồ thiếu nữ cũng đa tình

Soi gương, nữ nhi thấy mình đã lớn

Ngón tay nghịch tóc gió tung bay

Từ đó về sau…

Quản gì nhân gian tình nồng thắm

Chỉ muốn…

Chỉ muốn có anh trọn đời này

Đao quang kiếm ảnh theo từng bước

Uống sao chẳng cạn vài giọt tình…



Nhiều năm sau,

Thử hỏi chuyện cũ mơ vừa tỉnh

Kiếm hiệp tình…

Kiếm hiệp tình duyên lắng tai nghe

Chuyện trong mơ có lẽ không là thật

Quay đầu lại tà dương đã xuống rồi

…”



Một ngày nọ.

- A Mãnh ca, phía trước có người bị thương kìa. Ồ, quần áo lạ quá, chắc không phải người trong trấn.

- Tiểu Hoa, cẩn thận. Kinh Hoa trấn cách rất xa những nơi khác, sau lại có người bị thương ở nơi này được.



- Cái tên gọi là Điềm Tang rất đáng nghi, hắn luôn có những hành động quái lạ. Tiểu Hoa, muội phải cẩn thận và cách xa hắn ra.

- Lại thế rồi, sao huynh cứ nói thế chứ. Điềm Tang mất hết trí nhớ, ngây ngô như đứa bé, rất đáng thương. Sau huynh lại có thể nghi ngờ hắn.

- Hừ, đáng thương hay giả bộ đáng thương.

- Huynh… Muội không nói chuyện với huynh nữa. Huynh tự suy nghĩ lại đi.

- Tiểu Hoa. Tiểu Hoa…



- Phong huynh, mọi người đến đây chỉ mong có một lời giải thích từ phía huynh. Vũ Đả Lục nói.

- Giải thích? Những người ở đây cần ta giải thích về điều gì?

- Phong huynh, từ chén thuốc “chữa thương” của Tứ Quang, đến 3 thiếu nữ bị hãm hiếp rồi giết chết, cộng với cả gia đình Trang viên ngoại bị đồ sát. Chúng ta cần lời giải thích?

Nhìn về phía người yêu của mình, ánh mắt như muốn nói rằng “Chúng ta không làm như thế. Muội phải tin huynh”, và muốn hỏi rằng “Muội không tin huynh sao?”. Nhưng lại bắt gặp ánh mắt vô tình và tránh né của người yêu, thậm chí là ánh mắt đầy căm giận. Hắn như chú chim non bị thương không được an ủi, lòng tự ái nổi lên, hắn bất chấp:

- Giải thích? Buồn cười, chúng ta không làm chuyện gì trái với lương tâm thì cần gì phải giải thích? Thiếu niên cười nhạt.

- Thế huynh giải thích thế nào trong khi buổi tối Phí Tiên ra ngoài có 2 thiếu nữ bị hãm hiếp rồi bị giết? Huynh giải thích thế nào khi người ta bắt gặp Tô Thiên nói chuyện với một thiếu nữ, và trong tối hôm đó, cô gái ấy cũng bị giết chết? Huynh giải thích thế nào khi buổi chiều trước khi gia đình Trang viên ngoại bị giết, có người thấy Lăng Y từ đó đi ra?

- Hahaha… Chê cười. Ta tin huynh muội mình. Còn các ngươi? Ta thấy không giống tới đây đòi lời giải thích, mà giống với tới đây ép tội cho chúng ta thì hơn. Ngươi nói có người thấy? Vậy là ai? Kêu ra đây cho ta. Khi nói đến câu cuối, hắn quát lên, sát khí bộc phát.

Hắn lại nhìn về thiếu nữ, đáp lại hắn là ánh mắt đầy hờ hững và trách mắng. Hắn bi thương .

- Hahaha… Nực cười. Các ngươi muốn đánh nhau? Vậy thì xông lên đi.

Và hắn lạnh lùng nói:

- Chúng ta muốn giết các ngươi, thì chẳng cần âm mưu quỷ kế, thẳng tay đồ sát là được. Các ngươi nghĩ ta cần quan tâm sao? Hừ!

Một lần nữa hắn lại nhìn về thiếu nữ, và thất vọng. Hắn nổi giận nói:

- Ta không đem huynh đệ của mình bảo hộ những kẻ ngu dốt.

Hắn âm thầm thở dài, trái tim nhói đau, hắn trầm thấp mở miệng hi vọng thiếu nữ suy nghĩ lại:

- Thanh Hoa, muội có thể dẫn dì Nguyệt đi với chúng ta, chúng ta sẽ chờ ở đỉnh núi phía tây từ đây cho đến nửa đêm.



- Đại ca, đã khuya rồi, chúng ta đi chứ? Bạch Tử mở miệng.

Hắn vẫn tự ngụy tạo cho mình một lòng tin. Hắn dường như lấy hết khí lực mở lời:

- Đợi thêm tí nữa.



Trong hang động ẩm thấp, tăm tối, ánh mắt lạnh lẽo, thiếu niên khóc.

- Tình nghĩa và tình yêu không thể vẹn toàn.

Thiếu niên thì thầm, rồi hắn ôm đầu lăn lộn. Ký ức hiện lên, từng người đệ đệ, đệ muội vui vẻ bên cạnh hắn. Từng tiếng cười, từng tiếng trêu đùa, rồi giận, rồi hờn dỗi… Kỉ niệm xưa cũ quay về.

Và rồi tất cả nát tan, từng người bị giết hiện ra trước mắt hắn.

Từng khuôn mặt đầy máu, từng thân thể đầy vết thương hiện ra, trong đầu hắn văng vẳng tiếng nói:

- Phong ca, chỉ có huynh mới có thể thoát ra ngoài sống sót. Phong ca, đi nhanh a. Nhớ trả thù cho chúng ta.

- Phong ca, chạy mau!!! Đừng để cái chết của mọi người trở thành vô ích. Sống sót và báo thù cho chúng ta. Đi mau…

Ánh mắt đỏ ngầu, máu tươi liên tục tuôn rơi từ khóe miệng.

- Tình nghĩa và tình yêu không thể vẹn toàn. Huynh xin lỗi, huynh xin lỗi.

Chẳng biết qua bao lâu, hắn hét lớn:

- Ta thề ta sẽ báo thù cho các ngươi.

Thiếu niên khóc rống, nước mắt như mưa.

- Thanh Hoa, đời này huynh không thể thực hiện lời hứa, đời này huynh chỉ có thể là kẻ bạc tình. Thanh Hoa, hãy tha thứ cho huynh.



Tâm hồn đã chết, hắn như xác sống quay trở lại Kinh Hoa trấn, triển khai báo thù.



Thanh Hoa chạy sang, ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở:

- A Mãnh ca, là ta sai rồi, ta nên nghe lời huynh.

Ánh mắt không tí tình cảm, hắn kiên định dùng cánh tay còn lại, cầm kiếm đâm vào trái tim thiếu nữ.

Phập…

- Tại sao? Thanh Hoa bỏ lại câu hỏi cuối cùng và tắt thở.

- Ngươi đáng chết, mọi người ở trấn này đều đáng chết. Tất cả phải chôn cùng đệ đệ, đệ muội ta.

(*** Lưu ý cuối chương)





Nhìn cô gái đang chiến đấu trong đấu trường số 4, nước mắt hắn phút chốc tuôn rơi.

Định mệnh sao? Là định mệnh sao?

Tại sao định mệnh lại trêu đùa ta?

Luân hồi sao? Là luân hồi sao?

Tại sao luân hồi tạo ra hoàn cảnh này?

Số phận sao? Là số phận sao?

Tại sao số phận lại giễu cợt ta?

Còn chưa đủ sao? Ta còn cái gì nữa mà trời xanh muốn lấy?

Còn chưa vừa ý sao? Ta còn cái gì nữa mà các ngươi muốn dày vò?

Hắn ngẩng đầu hét lớn:

- Tại sao? Ai cho ta biết tại sao?

Khí thế không ngừng kéo lên, sát khí phân tán khắp nơi. Loạn khí vô hình xoay quanh, dần dần hình thành gió lốc. Kỳ mộc hiện lên sáng chói mắt, 3 căn rễ như muốn đục thủng không gian, kỳ cầm thét dài đầy phẫn hận. Từ cơ thể hắn, tiểu kiếm nửa tấc bay lên, hướng thẳng vòm trời.

Leng keng… Leng keng… Leng keng…

Âm thanh vang dội, chiến khí lẫm thiên.

Chúng như muốn phá nát bầu trời, đối kháng thiên địa, thay đổi thiên cơ.

- A… a… a… aaaaa…

Hầu Siêu 2 mắt đỏ ngầu, hắn ngẩng mặt thét dài:

- Chó má định mệnh, chó má luân hồi, chó má số phận, ta muốn nghịch thiên mà đi, ta muốn xóa bỏ tất cả.

Toàn bộ khán đài trở nên yên tĩnh, cả những vị trọng tài cũng kinh hồn nhìn về hướng này.

Hầu Siêu bộc lộ bản chất của một con dã thú đã hoàn toàn thức tỉnh. Chấn nhiếp nhân tâm.

Á Thông, Liên Mạn, Địch An, Lục Định ở gần hắn nhất. Hộ thể linh khí cả 4 tự động bộc phát. 4 người kinh sợ nhìn về Hầu Siêu.

“Đây mới là sức mạnh thực sự của hắn chứ?” – Họ tự hỏi. Và họ tự trả lời: “Thật kinh khủng”.

Dần dần, khí thế và sát khí Hầu Siêu thu lại. Một số người thực lực mạnh mẽ thì nghiêm nghị và có phần hoảng sợ, cũng có một số chiến ý theo Hầu Siêu kéo cao.

Còn đa phần thì, haiz… Họ đang kiếm lý do che lấp nỗi sợ, họ đang kiếm lý do an ủi bản thân, họ đang lấy lý do ngụy biện sự thật.

- Nhập ma rồi, Hầu Siêu hắn nhập ma rồi.

- Đúng. Hãy nhìn, mắt hắn đỏ ngầu kìa.

- Chỉ nhập ma mới có thể có khí thế khủng bố như thế này.

- Hừ, ta đã biết từ trước, lần trước hắn làm mất mặt gia tộc, lần này hắn muốn kéo trở về nên mới tự hủy tương lai đi vào tà đạo.

- Thật đáng tiếc, Hầu gia đã hết cứu, Hầu Siêu đã tẩu hỏa nhập ma.



Cũng lúc này, trên đấu trường số 4. Trận chiến đột nhiên biến hóa.

Trên khán đài, nhìn thấy sự biến hóa này, khuôn mặt Hầu Siêu trở nên dữ tợn, mục quang âm trầm lạnh lẽo.

________________________________________________

abcxyz

*** Có nhiều đoạn trước kia không hề tả rõ tâm trạng thiếu niên, lúc này tả rõ để mọi người hiểu hơn.

(Kí ức không phải cái nào cũng có ở những chương trước)

Chương cuối quyển 1 – chương 28: Quyết chiến, tác giả đứng dưới vai trò người thứ 3 quan sát, chương này, tác giả hóa mình thành nhân vật.

p/s: Sự khác biệt nào cũng có lí do của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.