Đại Sinh Tử

Chương 4: Q.2 - Chương 4: Lời nhắn




Vèo…

Vòng tròn lôi điện màu lam như một tia chớp, lao thẳng đến đầu Hầu Siêu.

Trong đầu Hầu Siêu, một cuộc chiến thần thức diễn ra và nhanh chóng kết thúc.

Không lâu sau Hầu Siêu tỉnh dậy.

“Đây là đâu?” - hắn tự hỏi.

Trong nháy mắt, kí ức nhân sinh của một đứa trẻ 3 tuổi ùa vào. Hắn rất nhanh hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.

Ngồi thẫn thờ hồi lâu, hắn đau khổ giãy dụa: Tất cả đều đã chết, chỉ còn mình ta; nhân sinh điều đau khổ nhất không phải là chết, mà là chứng kiến người thân từng người, từng người chết đi, mà bản thân vẫn còn sống.

Bỗng nhiên một luồng thông tin vang lên trong đầu hắn.

“Triệu Phong, nếu như ngươi đã tỉnh, và nghe thấy những gì ta đang nói, thì có nghĩa là ngươi đã được ta ban cho sinh mệnh thứ 2. Nói chính xác, đó là ngay sau khi ngươi vừa chết đi, ta tự hi sinh chính bản thân mình, dùng tất cả năng lượng tiến hành bảo hộ thần thức của ngươi, và hiện tại, giúp ngươi đoạt xác thành công.

Triệu Phong, ta biết ngươi đang bị dày vò và đau khổ bởi kí ức của kiếp trước, cũng như tâm lý bào thù rửa hận chồng chất trong cơ thể ngươi. Nhưng sinh mệnh này ngươi có được, là do ta ban cho. Bởi vậy, ngươi nợ ta, vì điều đó, ngươi phải tỉnh táo và bình tĩnh lại lắng nghe những gì ta sắp nói.

Triệu Phong, nhân sinh cuộc đời trước kia của ngươi, ta là người ở bên cạnh dõi theo. Ta rõ ràng hơn ai hết. Ngươi là kẻ sống sót duy nhất của một dòng họ bị người ta đồ sát, ngươi lớn lên từng ngày, dần trải qua dòng đời ấm lạnh. Nhưng kết quả cuối cùng, những người thân cuối cùng của ngươi đều bị người khác giết chết, vì báo thù, ngay cả cô gái ngươi yêu, ngươi cũng tàn độc đâm chết; vì báo thù, ngươi cũng vứt bỏ tính mạng của mình. Ngươi hãy nhìn và nhớ lại, ngươi thật sự có một cuộc đời thật là thảm hại.

Triệu Phong, với nhân sinh như thế, trước khi chết, ngươi đã nói gì? Có phải ngươi hối hận vì quá tin người, có phải ngươi hối hận vì bản thân mình không có đủ thực lực?

Triệu Phong, ngươi là kẻ may mắn gặp được ta. Và ngươi thức tỉnh ở phút cuối cùng cuộc đời. Đáng lý ra, sau khi ngươi chết, ta sẽ tìm chủ nhân khác để tiếp tục sứ mệnh của mình. Nhưng ta lại cảm thấy, ngươi mới là kẻ thích hợp nhất. Vì vậy, ta không tiếc hi sinh bản thân giúp ngươi có cuộc sống thứ 2.

Triệu Phong, hãy mang theo sự thức tỉnh của ngươi ở cuộc sống trước, mà sống khác đi ở cuộc sống này như ngươi từng nói.

Triệu Phong, cuộc sống trước ngươi quá tin người và mềm yếu, vì thế cuộc sống này, ta mỏi mắt trông chờ biểu hiện của ngươi.

Còn về thực lực, nói thế nào ấy nhỉ? Ngươi tưởng tài nguyên tu tiên đi trên đường nhặt được? Hay chém giết 100, 1000, 1 vạn, 10 vạn… tu sĩ khác mà có? Đó là nói mớ, là vận khí nghịch thiên. Tu sĩ nào không dồn tất cả tài nguyên của mình vào tu luyện? Họ sẽ để lại một phần chờ ngươi tới chém giết rồi cướp về dùng sao? Hay ngươi cho rằng, cứ vào cấm địa kiếm tài nguyên là được? Thật ngu ngốc, không có số mệnh, vận khí nghịch thiên; ngươi cho rằng lần nào ngươi vào cấm địa cũng may mắn trở ra?? Tóm lại, những kẻ đơn độc tu tiên mà danh chấn tứ phương, đều là những kẻ có số mệnh, vận khí nghịch thiên. Còn ngươi, ta không cho là vậy. Bởi thế, ta đã chuẩn bị sẵn một phương án gây dựng và phát triển một thế lực dành cho ngươi. Ta hi vọng một ngày nào đó, nhờ vào sự cung cấp từ thế lực ấy, ngươi có đủ tài nguyên dành cho tu luyện.

Cuối cùng, Triệu Phong a, lai lịch của ta ngươi không cần biết và suy nghĩ làm gì, cũng không cần nghĩ cách giúp ta khôi phục, ta ban cho ngươi sinh mệnh thứ 2 chỉ nhằm mục đích duy nhất là muốn ngươi thực hiện tiếp sứ mệnh dang dở mà ta được giao: Triệu Phong, từ lúc này, ngươi gánh trách nhiệm phát triển Nhân tộc thành thế lực mạnh nhất trên 3 đại lục, dẫn dắt 3 đại lục tiêu diệt địa ngục ma. Cũng không khó khăn lắm đâu nhỉ? Khà khà… Và nếu được, hãy truy tìm nguyên nhân tạo nên Đại bí mật, nếu có kẻ đứng sau, hi vọng ngươi có thể giết hết bọn chúng trả thù giúp ta.

Vậy được rồi, hãy là người mạnh nhất, ta tin tưởng và đặt toàn bộ niềm tin vào ngươi!

Tư liệu kèm theo: Hắc Bang.

Tích… Tích… Tích…”

“Ta là Triệu Phong, không, là Hầu Siêu. Từ lúc này đây là sinh mệnh thứ 2 của ta. Cảm ơn ngươi Lục Mang, ta nhất định không cô phụ sự kì vọng của ngươi” – hắn âm thầm thề.



Sáng hôm sau, 3 cha con Hầu Thiên Kinh dẫn theo 5 người hộ vệ bắt đầu tiến vào Mộc địa.

Cơn mưa giông tối hôm qua đã kết thúc, để lại cho ngày hôm nay những con đường lấm lem bùn đất, những vũng sình, bầu trời trong xanh và những cành lá không nhiễm bụi.

Hầu Siêu vẫn tung tăng nhảy nhót và tra tấn Hầu Quang bằng những câu hỏi thiên kì bách quái. Điều đó khiến cho Hầu Quang càng ngày càng tức điên.

2 khắc trôi qua, họ dần dần tiến sâu vào Mộc địa.

Ở trong lòng, Hầu Siêu kinh thán về sự thay đổi của Mộc địa. Mộc địa đã không còn một màu xanh lục trải rộng gần như vô tận nữa. Thay vào đó, chỉ còn vài cánh rừng thưa thớt giữa khu đất hoang.

Dưới sự xâm lấn của tu sĩ, Khu sơ cấp Mộc địa dần đi vào con đường diệt vong. Tu sĩ không ngại ngần đào tận giết tuyệt. Thú non hay dược thảo còn chưa trưởng thành cũng đều trở thành món mồi ngon của tu sĩ, họ không từ bỏ bất cứ thứ gì sinh lợi, kể cả những cây gỗ bình thường từ các khu rừng.

Dược thảo dần biến mất, còn các loài thú thì càng ngày càng lui vào sâu trong Mộc địa để sinh sống. Cho nên, tu sĩ muốn tìm được thứ mình cần thì càng phải tiến vào sâu. Và khi lầm đường lạc lối bước vào Khu trung cấp mà không có đủ thực lực sinh tồn tại đó, kết quả cũng chỉ có chết. Chính vì vậy, so với nhiều năm trước, số lượng tu sĩ tiến vào Mộc địa và chết ở bên trong, càng ngày càng nhiều.

Từ sáng tới tối, đi được hơn 50 dặm đường, nhưng họ vẫn chưa gặp được loài thú nào. Thế mới biết hơn 1500 năm qua, Khu sơ cấp Mộc địa đã bị tu sĩ “vơ vét” như thế nào.

Tối đến, họ đốt lửa sưởi ấm, đồng thời gặm lương khô.

Hầu Siêu, hắn khôn ngoan thể hiện sự ngoan ngoãn và ngây thơ như trước đây của mình.

Tại tu tiên giới, đoạt xác cũng là chuyện bình thường. Nhưng kẻ bị phát hiện đoạt xác thì kết quả chẳng tốt đẹp gì. Thế nên, vẫn giữ sinh hoạt bình thường như mọi khi mới là sự lựa chọn tốt nhất.



Lại một ngày mới trôi qua, 8 người bọn họ tiếp tục tiến sâu vào bên trong Mộc địa. Đến giữa trưa, họ đã tiến vào thêm được 30 dặm và vẫn chưa gặp được loài thú nào.

Sau khi nghỉ trưa, họ tiếp tục cất bước.

Giữa khắc 6, họ đụng độ một nhóm người.

Nhóm này gồm 12 người, vừa trông thấy người Hầu gia từ đằng xa, họ nhanh chóng xông lại và điên cuồng xông chém giết. Bảo thuật bay tứ tung.

- Các ngươi là ai? Tại sao vây công chúng ta? Chúng ta là người của Hầu gia, giết chúng ta, Hầu gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Hầu Thiên Kinh quát.

- Haha… Giữ sự nghi hoặc của ngươi cùng xuống mồ đi. Một tên cười lạnh đáp lại.

Hầu Thiên Kinh và nhóm người không cố gắng tranh đấu mà tận lực bỏ chạy về nơi xa. Đáng tiếc thay, họ chạy đến bên bờ một vực sâu không thấy đáy, vách núi vạn trượng. Lúc này tâm mọi người dường như đã chết.

Hầu Thiên Kinh cực kỳ quyết đoán, cắn răng hạ lệnh liều mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.