Hầu Thiên Kinh dẫn theo Hầu Bạch và Hầu Siêu nhảy xuống vực sâu.
5 người hộ vệ chống đỡ 12 tên ở trên. Chưa đến 15 phân sau, tranh đấu kết thúc, toàn bộ 5 người bỏ xác tại đây. 8 tên còn sống sót vội vã bay nhảy xuống vực đuổi theo.
…
Vừa rơi xuống đáy vực, ba cha con cảm nhận được một mùi máu tanh truyền đến. Hầu Thiên Kinh mặt mày xanh lét:
- Sự tình có chút không ổn, chúng ta nhanh chóng chạy thôi.
Vừa nói, Hầu Thiên Kinh ôm Hầu Siêu, cùng Hầu Bạch bay về phía con sông phía trước và nhảy vào.
Như đáp trả dự đoán của Hầu Thiên Kinh, phía đằng sau, vô số kỳ thú, bí thú đang chạy đến, giống như thú triều.
Hiển nhiên, đây hẳn là Khu trung cấp Mộc địa.
8 người truy đuổi Hầu Thiên Kinh vừa rơi xuống đã gặp phải thú triều công kích. Ngay lập tức, tiếng la thảm vang lên.
Nghe những tiếng la hét thảm thiết ấy, bên trong con sông, Hầu Thiên Kinh âm thầm may mắn. Cũng bởi vì hắn từng được Hầu Xung dẫn vào Khu trung cấp Mộc địa, nhờ kinh nghiệm lần ấy nên lần này hắn may mắn thoát chết.
Rất nhanh, 3 người ở trong con sống vượt qua mấy ngàn thước khoảng cách. Hai bên con sông đều là rừng rậm. Đây là một mảnh xanh tươi rừng rậm, khắp nơi cũng tràn đầy sinh mạng hơi thở, cao lớn tráng kiện cây cối, xanh biếc du du bãi cỏ.
Hầu Thiên Kinh và Hầu Siêu cũng liền nhận ra được rừng rậm quỷ dị. Tại sinh mệnh thứ nhất, Hầu Siêu trải qua rừng rậm nhiều không kể xiết, nhưng những thứ kia rừng rậm đều không có nơi này sinh mệnh khí cơ bừng bừng, đậm đặc…
Những cánh rừng xung quanh con sông này mang lại cho Hầu Siêu một loại tự nhiên cảm giác nhưng có điều gì đó bất đồng.
Hầu Siêu chợt nhận ra, đưa mắt nhìn con sông. 3 người trôi qua nửa canh giờ có hơn, nhưng trong sông và 2 bên bờ, ngay cả một con kỳ thú cũng không gặp phải. Phải biết, đây là Khu Trung cấp Mộc địa, kỳ thú, thiên đại kỳ thú, số lượng không thể đếm xuể, mặc dù tương đối phân tán một ít, nhưng cũng không thể nửa canh giờ không gặp một con chứ, thật là quỷ dị.
Hầu Siêu mặc dù tò mò, nhưng hiện tại thực lực không đủ, cũng chỉ đành im lặng, chờ lúc khác vào tìm hiểu sau.
Nửa canh giờ sau, họ ra khỏi rừng rậm. Hơn hai trăm thước trước, có một con sông đang đổ về con sông này.
Nhìn con sông mới và con sông quỷ dị này, Hầu Thiên Kinh không cần phải suy nghĩ, hắn dẫn Hầu Bạch và Hầu Siêu đi ngược hướng con sông bình thường kia.
…
Một ngày sau, nhìn trước mặt phần lớn không còn sinh cơ, giống như là hoang địa cằn cỗi.
3 người họ đều thở phào.
Cuối cùng họ cũng trở về Khu sơ cấp Mộc địa. Dù sao khu Trung cấp Mộc địa tạo ra áp lực cũng không bình thường.
Suốt một ngày vất vả và mệt mỏi, cái bụng mỗi người đều réo lên không biết bao nhiêu lần, nhưng họ không dám dừng lại, càng ở khu Trung cấp càng lâu, càng dễ chết đi, vì thế họ chỉ có thể cắm đầu đi tiếp. Nay đã rời đi khu Trung cấp, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ngay lúc này, chúng nó càng kêu lên to hơn.
- Hai đứa ở lại đây đi, phụ thân đi xung quanh tìm kiếm thức ăn. Quang nhi, khi phụ thân không có ở đây, con có trách nhiệm bảo hộ đệ đệ con.
Hầu Thiên Kinh nói xong thì trực tiếp bay đi.
Hầu Quang lóe lên tia ác độc. Hắn, kẻ chờ đợi kế hoạch của mẫu thân, nhưng mãi không thấy, lại gặp phải cuộc tập kích, tâm tư sớm đã khó chịu và nổi giận. Bây giờ, Hầu Thiên Kinh đã đi, hắn quyết định tự mình ra tay. Dù Hầu Thiên Kinh có trở về, hắn cũng có đầy đủ lí do để trả lời.
Nhìn bên cạnh người “đệ đệ”, hắn lạnh lùng cười.
…
Từ sau khi bắt đầu sinh mệnh được ban cho này, Hầu Siêu hoàn toàn không tin tưởng ai, kể cả phụ thân của mình. Hắn luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.
Lúc này, hắn có cảm giác bất thường từ phía sau, nơi ca ca mình đứng, hắn bất ngờ quay lại và nhìn thấy Hầu Quang lạnh lùng cười, hắn vội nhảy ra xa và kéo dài một khoảng cách, đồng thời hỏi:
- Đại ca, ngươi muốn làm gì?
Nhìn con cá nhỏ kéo dài khoảng cách, Hầu Quang ngẩn ra và phá lên cười:
- Hahaha… Ngươi cũng rất thông minh, không có vẻ giống như một thằng nhóc 3 tuổi ngây thơ. Nhưng … ngươi có thể thoát được sao?
- Ta không hề nghĩ sẽ thoát, ta chỉ muốn biết vì sao ngươi làm ra hành động như thế này? Dù thế nào, ta cũng là ngươi đệ đệ, cùng chảy trong mình một nguồn huyết thống. Đây là tại sao chứ?
Ánh mắt lấp lánh hữu thần, Hầu Siêu hỏi.
- Tại sao? Một đứa được một con tiện tỳ hồ ly sinh ra có tư cách để hỏi sao? Lí do như vậy có đủ không?
- Chỉ vì xuất thân của mẫu thân ta mà ngươi hạ sát thủ với ta? Này là lí do sao?
- Ha hả… Tiện tỳ không nên tranh giành phụ thân với mẫu thân ta, ngươi càng không nên được sinh ra. Đi chết.
Hầu Quang đã 8 tuổi hơn, hắn lúc 5 tuổi đã đột phá thành một gã Luyện khí kỳ, 3 năm trôi qua, giờ đây hắn cũng đã là Luyện khí tầng 3. Được gia tộc bồi dưỡng, hắn không hề thiếu bảo thuật.
Vừa ra tay, một vòng lửa nhỏ xuất hiện, đốt cháy không khí, bay thẳng về hướng Hầu Siêu.
Hầu Siêu ánh mắt nghiêm nghị. Không phản kích, hắn chắc chắn sẽ chết. Nhưng với lực lượng hiện tại của bản thân thì có thể phản kháng được sao?
“Chết? Ta đã chết một lần rồi. Ta vẫn còn nhiều điều phải làm, không thể ngã xuống ở đây được” – Hầu Siêu cúi đầu thì thầm.
Vòng lửa bay lại càng ngày càng gần Hầu Siêu, sức nóng nó tỏa ra, làm thân thể Hầu Siêu bắt đầu đỏ bừng.
Hầu Siêu ngẩng mặt lên nhìn, mục quang âm trầm lạnh lẽo, nhìn về phía xa, nơi huynh trưởng của mình, kẻ âm hiểm đang cất tiếng cười to và chuẩn bị thả một loại bảo thuật tiếp theo nếu như hắn thoát ra vòng lửa này.
Hầu Siêu khí chất đột biến, dường như trở thành người khác, Hầu Siêu đã quyết định bạo phát.
“Có thể thử một lần, còn có một tia sinh cơ, không thể chịu chết”.