Đại Sinh Tử

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Thanh Hoa




Dưới khung cảnh sôi động của 1 khu giao dịch sầm uất, Triệu Phong theo thói quen lẵng lặng bước đi, thân người và cái đầu giữ nguyên một hướng nhưng đôi mắt thỉnh thoảng đảo quanh. Đôi lúc cái liếc mắt của cậu bị bắt gặp, và cũng có những kẻ rảnh rỗi trừng mắt lại.

Tiếng chào hàng, trao đổi, chửi bới… không bao giờ dứt, như vốn dĩ chính là một phần của tòa thành.

Bỗng nhiên khuôn mặt lạnh băng của cậu giật giật.

- Phu nhân, xin hãy rủ lòng thương bố thí cho con vài đồng đi mà. Âm thanh non nớt vang lên.

Một đứa bé ăn mày quần áo nhơ nhớt, dơ bẩn, rách bươm đang nài nỉ một người phụ nữ. Trong lòng Triệu Phong ngẫu nhiên bay lên 1 phần hồi ức, cậu có chút thẫn thờ.

Phanh…

Đứa bé bị hất tung bay ra, hướng về phía bức tường ngay bên cạnh Triệu Phong. “Đứa bé sẽ chết nếu bị đâm đầu vào vách tường” – cậu nghĩ vậy.

Mọi người xung quanh, có kẻ đứng nhìn, có người tiếp tục công việc của mình. Họ - lãng quên đứa bé sắp chết, chẳng ai quan tâm đếm xỉa, giúp đỡ.

Còn Triệu Phong, cậu đang giãy giụa giữa 2 luồn ý kiến trái chiều của bản thân. “Có nên giúp hay không?” – cậu phân vân, do dự. Điều đó, đưa đến việc Triệu Phong cũng như vài kẻ khác: đứng nhìn.

Mắt thấy đứa bé sắp va vào vách tường, một đạo thân ảnh từ xa vọt tới, bắt được đứa bé, kéo vào trong lòng.

Thùng…

Tiếng va đập vang lên. Bức tường xây bằng Bộc Thạch vững vàng không sứt mẻ. Dưới mặt đất, 2 cái thân ảnh quyện vào nhau, lăn vài vòng mới miễn cường dừng lại. Một chàng trai bế 1 đứa bé lồm cồm bò dậy.

Chàng trai có khuôn mặt hơi tròn, da mặt ngăm đen, đặc biệt dưới mắt trái có 1 vết sẹo chừng 3 li. Chàng trai đặt cậu bé – lúc này đã khóc thút thít, ra bên cạnh, đồng thời phủi phủi lại bộ quần áo nhăn nheo và đầy bụi. Sau một lát, gã trai trẻ cất tiếng:

- Nhóc, may mắn có lão tử đi qua, không thì mày chết chắc rồi. Đây, có tí tiền, cầm lấy.

Sau khi đặt vài thỏi bạc nhỏ vào tay đứa bé. Gã quay lưng bước đi.

Những kẻ đứng nhìn xung quanh thấy thế, cũng bắt đầu giải tán.

Đứa bé dừng khóc, như chợt hiểu điều gì, muốn mở miệng nói, nhưng nhìn quanh không thấy người ân nhân, đứa bé cắn cắn môi.



Tại một con đường nhỏ phía tây Xuân Thủy thành. Một chàng trai đang bị một cậu bé cản đường.

- Nói cho ta biết vì sao ngươi lại cứu đứa bé kia? Cậu bé cất tiếng, giọng đầy lạnh lùng và âm lãnh.

Chàng trai trong lòng phiền muộn cực kỳ, vốn dĩ chỉ cứu một đứa bé, bỏ lại tí bạc vụn. Vậy mà từ lúc rời đi, cứ mãi cảm thấy bất an. Hóa ra là có 1 kẻ bám đuôi như thế này. Cơ thể hắn cũng bước đầu cảm nhận được linh khí xung quanh, thế nhưng chạy thế nào cũng không thoát khỏi cái đuôi phía sau. Cuối cùng dừng lại, chờ đợi; và nghe 1 thấy câu hỏi vô số tội này.

“Cực phẩm ở nơi nào tới đây?” – chàng trai buồn bực. Suy nghĩ một lát, chàng ta trả lời:

- Thấy người gặp nạn, giúp được thì giúp thôi.

Cố đè nén sự bất an trong lòng, chàng trai quan sát đứa bé đang ở trước mặt mình. Dù sao, người có thể theo đuôi mình đến tận đây mà không bị bỏ rơi, mặc dù chỉ là một đứa bé, nhưng hẳn tu vi không yếu hơn mình, thậm chí có thể cao hơn, "Cẩn thận vẫn hơn" - hắn nghĩ.

- Thấy người gặp nạn, giúp được thì giúp. Cậu bé thì thào.

Khuôn mặt lạnh lùng của cậu xuất hiện vẻ giãy dụa; sự phức tạp trong tâm trí, khiến cậu cảm thấy mơ hồ: cái gì mới đúng, cái gì mới sai?

Một lúc sau, cậu bước đi.

Gã thanh niên thở phào một hơi: “Đứa trẻ thật quỷ dị. May mà nó đi rồi”.



- Phong nhi, nhớ kỹ. Trên đời có nhiều người đau khổ và khốn khó hơn chúng ta nhiều. Cũng có nhiều người đôi lúc sẽ gặp tai nạn. Nếu con gặp những người có hoàn cảnh như vậy, hãy mở lòng ra và giúp đỡ họ, giúp được gì thì cứ giúp, không giúp được cũng hỗ trợ phần nào; đừng quá nhỏ nhen và ích kỷ.

Lời dạy của mẹ còn văng vẳng bên tai, khiến Triệu Phong bồi hồi.



Đêm tối trên một cành cây. Triệu Phong không chợp mắt nổi. Nội tâm Triệu Phong đang tranh đấu. Một chủng tàn khốc, thâm độc đấu tranh cùng một chủng thiện lương, trong sáng.

“Thế nào mới đúng? Như thế nào? Như thế nào?” - Cậu hét ầm lên như một kẻ điên giữa đêm khuya thanh vắng.



...

Kinh Hoa trấn, nơi bạn phải trải qua khi bạn muốn đi từ Xuân Thủy thành đến Mộc địa. Sở dĩ như vậy bởi vì gần như biên giới Mộc địa và Nhân tộc toàn là núi cao, riêng chỉ có con đường từ Kinh Hoa trấn đến Mộc địa là 1 đoạn thung lũng.

Tại Kinh Hoa trấn, người dân sinh sống bằng cách vào Mộc địa thu thập kỳ dược bán lại cho bên ngoài. Giá tiền của một cây kỳ dược đủ để 1 gia đình 5 người sống xa hoa trên 6 tháng, bởi vậy những con người ở đây đều liều lĩnh đi vào Mộc địa – chỉ 1 lần đi vài chục ngày, thậm chí vài ngày đã có thể sống giàu sang một thời gian dài; không ai, không gia đình nào cưỡng lại sự hấp dẫn ấy.

Kinh Hoa trấn chỉ là một thị trấn, tuy nhiên dân số đông đúc, cửa hàng, tửu điếm, lầu xanh… mọc lên khắp nơi. Thậm chí bảo lâu chuyên cung cấp vũ khí, áo giáp… cũng không ít.



Trong một ngôi nhà nhỏ ở phía tây Kinh Hoa trấn, một người phụ nữ toàn thân tái xanh nằm trên giường, đã hôn mê không lâu trước đó. Trên cơ thể người phụ nữ, những vệt lục xen kẽ lam du động, chốc chốc từng vụ hàn khí và mùi tanh hôi tản ra xung quanh. Đôi tay người phụ nữ đã trở nên tím bầm, nếu để ý kĩ, thì lòng bàn tay có 1 vệt nhỏ như bị kiến đốt.

- Tiểu Hoa a, mẫu thân ngươi trúng phải độc của Nghĩ Lân trùng, không có Sinh Liên Hoa thì hoàn toàn vô phương, ai…

- Kiều thúc thúc, mau giúp a, mau chữa cho mẫu thân. Tiểu Hoa cuống lên.

- Aiz… Tiểu Hoa, thúc thúc cũng đành bó tay, hơn 10 năm qua Kinh Hoa trấn chưa từng xuất hiện qua 1 cây Sinh Liên Hoa, đó là chưa kể giá trị Sinh Liên Hoa quá cao. Tiểu Hoa, chuẩn bị hậu sự cho mẫu thân đi. Mẫu thân con chỉ cầm cự được 3 ngày nữa thôi.

Trương Kiều lắc đầu, thu lại đồ nghề, cho vào hộp gỗ, khẽ vỗ vỗ bả vai đứa bé, thở dài và bước đi.

Đứa bé quýnh lên, hai tay ôm vào chân vị đại phu.

- Kiều thúc, đừng đi, mau chữa bệnh giùm cho mẹ cháu. Đứa bé khóc lóc thảm thiết.

- Tiểu Hoa a, thật sự là độc này, thúc không có phương pháp khác.

- Đừng mà thúc thúc, van cầu người… Mau cứu mẹ cháu, dù làm trâu làm ngựa cháu cũng cam tâm.

- Không có Sinh Liên Hoa, thúc cũng vô phương. Haiz…

Trương Kiều gỡ tay đứa bé ra, và bắt đầu đi nhanh ra ngoài. Chỉ một lát, đã khuất bóng. Trong nhà, chỉ còn đứa bé gục đầu lên ngực người phụ nữ khóc to.



3 năm trước, gia đình Thanh Hoa chuyển đến Kinh Hoa trấn, lúc đó Thanh Hoa cũng chỉ có 5 tuổi.

Cha của Thanh Hoa là Thanh Hằng, sau một lần mang ra một cây kỳ dược từ Mộc địa, đã mua được căn nhà này.

Sau đó, người cha bắt đầu chè chén ăn chơi. Chẳng lâu sau, khi hết tiền, người cha chửi bới, đánh đập vợ con. Và vài ngày sau, mang cái thân nát rượu của mình đi vào Mộc địa, cũng từ đó, không bao giờ trở về được nữa.

Mẹ của Thanh Hoa, ban đầu mở 1 cửa hàng bán vải nhỏ. Nhưng một đêm nọ, bị hắc bang thiêu rụi. Không có tiền, không biết làm gì, khó khăn dần chồng chất lên đôi vai người mẹ.

Cuối cùng người mẹ đánh liều tiến vào Mộc địa.

Vận may 2 lần xuất hiện, hai năm qua, mỗi 1 năm người mẹ lại 1 lần từ Mộc địa mang về 1 cây kỳ dược. Có tiền vào, người mẹ chu cấp cho Thanh Hoa một cuộc sống đầy đủ vật chất, được học hành, vui chơi.

Và rồi cơn ác mộng ập tới, sau lần tiến vào Mộc địa này, vào ngày hôm qua, người mẹ trở về với thân thể trúng độc. Sáng nay, phát hiện mẹ bất tỉnh tại cửa vào, Thanh Hoa phải nhờ hàng xóm xung quanh đưa mẹ vào giường. Sau đó, mời Trương Kiều đại phu tới xem bệnh.



...

Trên con đường, giữa dòng người tiến vào và tiến ra Mộc địa. Một đứa bé gái ngồi trên đường với hàng chữ “Bán thân đổi Sinh Liên Hoa” trên mặt đất phía trước.

Nhiều người tò mò lại xem, rồi lắc đầu bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.