Đại Sinh Tử

Chương 23: Q.2 - Chương 23: Vở hài kịch trên đấu trường




Bên trong đấu trường, Hầu Siêu mỉm cười:

- Ngươi định kết thúc như thế nào đây. Nếu Địch An và ngươi liên thủ thì ta có thể sẽ bị buộc xuất bài. Nhưng giờ chỉ mình ngươi thì ta chạy a.

Liên Mạn nghiến răng:

- Được lắm. Tới lúc này còn dám trêu chọc ta.

Liên Mạn tức giận, hắn triển khai đánh giết.

- Lạc Lôi Thuật.

- Băng Tiễn Thuật.

- Hỏa Cầu Thuật.

Chỉ một lần tấn công, hắn thả ra 3 loại bảo thuật khác nhau. Hỏa cầu, băng tiễn, lôi điện bay đầy đấu trường.

Đồng thời một cây kích đỏ tươi xuất hiện trong tay hắn. Kích vừa ra, sát khí hiện. Dưới sát khí nồng đậm quanh thân hắn, hắn liên tục huy kích tấn công ở khoảng cách xa. Từng vòng gió lốc từ cây kích mang theo sát khí đỏ tươi bay không ngừng về phía Hầu Siêu.

Hầu Siêu nhanh chân tránh né, bỏ chạy và ha hả cười to:

- Phùng lão sư, cứu mạng. Hắn muốn giết ta. Nhanh cứu mạng.

Phùng Kim đầy xem thường đáp lại:

- Ngươi nhận thua đi. Rồi trận đấu sẽ chấm dứt.

Hầu Siêu buồn bực:

- Ngài không thấy ta không có sức chống lại hắn nên bỏ chạy à. Ta nhận thua lại mất mặt gia tộc. Điều đó không được.

Phùng Kim khinh bỉ nhìn hắn:

- Mạng sống không bằng thể diện gia tộc sao? Thế thì ngươi tiếp tục chạy đi.

Liên Mạn đang tấn công, thì nghe được Hầu Siêu và Phùng Kim trò chuyện. Hắn thật sự tức giận. Hắn mắng to:

- Hầu Siêu, tên khốn khiếp. Dám lờ ta à? Đánh với ta còn không tập trung. Hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Liên Mạn xuất kích càng ngày càng nhanh. Lạc lôi, hỏa cầu, băng tiễn dường như che kín mọi nơi.

Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…

Âm thanh va chạm giữa bảo thuật với lồng năng lượng đấu trường càng lúc càng nhiều, càng lúc càng to.

Hầu Siêu cũng không ngừng tránh né, thân thể hắn chỗ dính băng, chỗ cháy xém, chỗ đen thui. Hắn cực lực bỏ chạy.

Tình cảnh trên đấu trường hoàn toàn nghiêng về một bên. Một bên đuổi giết, một bên thê thảm bỏ chạy, lâu lâu xuất phóng ra cái vòng lửa tranh thủ thời gian chạy tiếp.



Á Thông và Lục Định ngồi trên khán đài há hốc mồm.

Lục Định gian nan nuốt nước bọt rồi nói:

- Hầu Siêu vì sao hắn không đánh trả?

Á Thông thương cảm nhìn hắn:

- Câu đó ngươi nên hỏi 2 người bọn họ, ta làm sao biết được.

Lục Định vẫn chưa từ bỏ:

- Hay là 3 người đó có thỏa thuận từ trước?

Á Thông bật cười:

- Ngươi nghĩ thỏa thuận từ trước thì Địch An sẽ bị đánh ngất à?

Lục Định cứng họng:

- Ta có chút nghĩ không ra. Chẳng lẽ thực lực Hầu Siêu yếu như thế này? Có phải ta đánh giá hắn quá cao hay không?

Á Thông trừng mắt nhìn hắn:

- Thực lực của Hầu Siêu không cần nghi ngờ. Hắn rất mạnh, đó không phải là nhận định của riêng ta. Liên Mạn, Địch An đều nghĩ thế.



Trên khán đài lại bắt đầu vang lên những lời bàn tán, từ nhỏ đến to, từ ít đến nhiều:

- Ta có nằm mơ không? Hầu Siêu Hầu gia lại bị một tên vô danh đánh đến nỗi không thể hoàn thủ? Nhanh đánh ta a.

Bốp… Hắn nhận được một cái tát. Cảm nhận sự đau rát từ má phải, hắn nói:

- Thật không phải mơ. Chẳng lẽ Hầu Siêu yếu đến như vậy?

- Ngươi không thấy bảo thuật hắn lúc đầu thi triển làm điên đảo thần hồn sao? Ta nghĩ là do tên kia quá mạnh.

- Hừ, ta lại thấy thực lực hắn chẳng ra gì. Với tần suất thi triển pháp thuật của tên kia, ngay cả ta còn có thể đánh trả được.

- Ta lại thấy ngươi rất ngu ngốc. Ngươi có thấy người nào của Hầu gia mà bất tài chưa? Có lẽ Hầu Siêu hắn chủ quan nên giờ rơi vào bị động.

- Ngươi mới ngu ngốc, cả nhà ngươi đều ngu ngốc. Ban đầu chủ quan thì sao từ lúc nãy đến giờ đều không có phản kích?

- Ngươi thì biết cái gì, có thể ẩn dưới những loại bảo thuật của tên kia là sát chiêu, thậm chí mỗi chiêu của hắn đều không phải bình thường như chúng ta nhìn thấy.

- Hừ, cứ để rồi xem.



Thời gian chậm chạp trôi qua. Liên Mạn phát ra bảo thuật ngày càng chậm, số lượng ngày càng giảm. Mồ hôi dọc theo thân thể hắn rơi vãi, hắn nặng nề hít thở.

Phía xa, đối diện hắn nào còn là Hầu thiếu gia, giống một kẻ ăn mày hơn. Quần áo thì rách tả tơi, thân thể cháy đen, thỉnh thoảng bị hàn băng chạm trúng lại run lẩy bẩy, tóc thì bị dựng ngược. Hầu Siêu cũng thở hổn hển.



Trên khán đài lúc này, khán giả chán ngắt ngồi xem, không thiếu kẻ ngáp ngắn ngáp dài, tẻ nhạt cực điểm.

Từ đầu đến cuối, mọi người đều trông chờ chứng kiến Hầu gia Hầu Siêu phát ra một cái bảo thuật nghịch thiên nữa để chấm dứt trận đấu, mọi người đều hi vọng Hầu Siêu sẽ lật ngược tình thế. Hầu gia mà, hậu nhân Hầu gia đâu thể nào vô dụng bất tài được?

Nhưng thực tế tàn khốc. Ban đầu dưới tần suất phát ra bảo thuật của Liên Mạn, họ không thấy rõ ràng, giờ này cả 2 sức cùng lực kiệt, tần suất công kích của Liên Mạn dần ít lại. Hiện lên trước mắt bọn họ: Liên Mạn tấn công liên tục, Hầu Siêu rùa đen bỏ chạy. Từ lúc mở đầu đến giờ cũng gần 1 khắc rồi, con mẹ nó, trời sắp tối rồi.

Tiếng mắng chửi cũng dần vang lên. Và rồi, một giọng nói xuất hiện phá vỡ khung cảnh ấy:

- Dựa vào sự thể hiện của Hầu Siêu từ lúc ban đầu đến bây giờ, ta có thể khẳng định ban đầu hắn hạ gục một tên là do hắn sử dụng thủ đoạn chứ không phải là công pháp, bảo thuật gì cả.

Một viên đá thả vào đại dương, nhưng lại dấy nên cơn sóng lớn, với tốc độ không tưởng, nó lan ra, và khán đài nổ tung:

- xxx, lão tử đã biết từ trước mà, tên Hầu Siêu ấy thì có tài cán gì? Chỉ được cái dùng tí mưu mẹo lừa người.

- Lúc nãy ta nghe ngươi ủng hộ Hầu Siêu, phản đối với ý kiến của ta mà. Tên bên cạnh cười nhạo.

- Ta nào có. Ngươi nghe lầm, mà cũng có thể ngươi nhận lầm người.

Tại những nơi khác trên khán đài:

- Nghe thấy gì không? Hầu gia đời này ra một tên vô năng.

- Ha ha, Hầu gia đã đến lúc suy sụp rồi.

- Phải, phải. Thời đại mới sẽ mở ra trong thế hệ chúng ta.

- Không biết gia tộc nào trong Thập Tứ gia tộc sẽ chen lên hàng ngũ Tam đại gia tộc đây.



Hầu Siêu tuy đang chạy trối chết, nhưng hắn vẫn quan sát động tĩnh từ bên ngoài. Cơn sóng lớn trên khán đài không lọt qua nổi mắt hắn.

- Cũng đến lúc kết thúc rồi. Hắn mỉm cười.

Ầm… Thùng…

Bỗng nhiên, Hầu Siêu trúng một tia Lạc lôi thuật, dưới lực tác dụng, hắn đập thẳng xuống màn sáng bảo vệ.

Liên Mạn sững sờ, Liên Mạn cho rằng Hầu Siêu có thể dễ dàng né tránh, sao hắn lại trúng thế này?

Trên khán đài, Á Thông, Lục Định mở to mắt mà nhìn.

Còn mọi người, đều ngạc nhiên. Hậu nhân Hầu gia đã thảm hại đến mức này? Họ đều nghĩ rằng có tệ hại đến đâu, Hầu Siêu cũng có thể cầm hòa mới phải? Nhưng thế này là thế nào? Hầu gia đã thực sự tuột dốc rồi, Hầu gia đã hoàn toàn không thể cứu vãn rồi.

Phút chốc, khán đài sôi sùng sục.

- Nhanh, nhanh đưa tin về gia tộc. Thời đại Tam đại gia tộc sắp chấm dứt, Hầu gia sắp ngã rồi.

- Nhanh bẩm báo gia chủ.

- Nhanh truyền tin về nhà.

- Nhanh, lấy tốc độ nhanh nhất truyền về.



Hơi choáng váng, Hầu Siêu bò dậy la to:

- Không đánh nữa. Ta nhận thua.

Phùng Kim liếc mắt nhìn Hầu Siêu như có điều suy nghĩ. Hắn có thể bước vào hàng ngũ lão sư của Thần Nhân học viện, cũng đủ chứng tỏ hắn không phải người thường. Hắn có thể nhận ra rất nhiều điểm đáng nghi, có thể rạch ròi cho rằng từ đầu đến cuối trận chiến này Hầu Siêu chưa từng dùng thực lực chân chính, nhưng hắn cũng không vạch ra. Mỗi người đều có mưu tính riêng, trên con đường tu tiên, mạnh sống yếu chết. Mặt khác, điểm tối kị đó là biết thì biết, nếu điều đó không ảnh hưởng gì đến lợi ích của mình, hay không ai có thể trả cho hắn lợi ích hắn vừa lòng, hắn không ngu gì tiết lộ.

Hắn cười tươi nói:

- Trận đấu kết thúc. Liên Mạn thắng.

Trong lòng hắn thì không ngừng nở hoa. Hắn chủ trì trận đấu này, đảm bảo sau trận đấu sẽ có không ít người đến hỏi thông tin về nó, hắn có thể kiếm chác được một bút đây.

Liên Mạn đến bên cạnh Hầu Siêu, nham hiểm cười nói:

- Hầu Siêu, ngươi nên cảm tạ ta như thế nào?

Liên Mạn và Địch An đều được đào tạo, huấn luyện từ nhỏ ở một nơi mà ngay cả Hầu gia còn không tra ra, đó còn chưa kể, 2 gia tộc này tại Thần Nhân học viện nổi tiếng công chính, công bằng lại có sức mạnh thay đổi danh sách phòng Tử 1202, nó cũng đủ nói lên Liên Mạn và Địch An đều không đơn giản.

Thật ra thì hắn và Địch An đều được đào tạo rất chu toàn. Địch An và hắn cũng đều cho rằng Hầu Siêu là người Hầu gia, Hầu Siêu có thực lực mạnh mẽ… Như thế, Hầu Siêu sẽ không làm điều gì mờ ám. Và 2 người đều tin tưởng Hầu Siêu hơn là một người xa lạ như Phùng Kim. Vả lại kinh nghiệm của bọn hắn là học được, thiếu áp dụng ở thực tế, nên còn chưa hoàn thiện. Nên đầu trận mới bị Hầu Siêu âm. Bởi vậy, hắn cũng chỉ xem đó là một bài học từ một người bạn hữu, không hơn.

Tuy rằng ban đầu lơ là cảnh giác để Hầu Siêu đâm một nhát, nhưng Liên Mạn cũng không phải ngu dốt mà giờ này không nhìn ra. Là người chiến đấu trực tiếp với Hầu Siêu hơn 1 khắc, hắn tấn công với tần suất vũ bão mà không ép được Hầu Siêu xuất ra gì nhiều, vậy mà tự nhiên Hầu Siêu bị Lạc lôi thuật đánh trúng rồi nhận thua. Điều đó rất bất thường.

Hắn suy nghĩ thông suốt, ha ha tiến tới đòi tiền công.

Hầu Siêu đau khổ nói:

- #@@#@###... Ngươi đánh ta thật thảm. Nhìn ta xem, có còn giống Hầu thiếu gia không? Ta còn chưa đòi nợ từ ngươi mà ngươi đã đòi ta cảm tạ rồi.

- Cút đi. Khốn khiếp. Ngươi mà không bồi thường thì ta không để yên đâu.

- Không để yên thì làm sao? Ngươi cắn ta a?

- Mẹ kiếp. Da mặt ngươi thật dày. Liên Mạn bắt chước Địch An, thô tục mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.