Buổi chiều đầu hạ, mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời, trời đất sa mạc cùng liền thành một mảnh, trên bình nguyên khô hạn, thưa thớt điểm vài khóm hồng liễu cành lá thưa thớt, cuối tầm mắt cách đó không xa, vài cọng sa cúc trong gió khô nóng nhẹ nhàng mà đong đưa thân thể vươn dài.
Mây trắng trên trời bị tà dương nhuốm lên chậm rãi trôi, trên đất đai rộng lớn, một nhánh khoảng ba vạn kỵ binh quân Tần được chỉ dẫn của đại kỳ màu đen, phi nhanh về phía trước. Đội ngũ ở phía trước, Mông Điềm mặc chiến bào màu đen, trên đầu cũng học thói quen trong bộ lạc địa phương, bọc khăn tràm đầu màu đen để ngăn cản bão cát bạo ngược kia.
Lần này Mông Điềm không quan tâm đến phản đối của chúng tướng trong quân, hoàn toàn dựa theo phương pháp bôn tập ngàn dặm như lời Trương Cường, với tốc độ và tính cơ động để đối kháng hành tung bất định của Hung Nô, giữa ngàn dặm sa mạc tìm kiếm đại quân Hung Nô đang lẳn tránh ở chỗ sâu trong đại mạc, bỏ qua phương thức tác chiến đội hình trận địa của quân Tần trước đây.
Theo đại quân chạy như bay, đường chân trời thượng ẩn hiện xuất hiện vài điếm đen rời rạc, tựa như quân cờ màu đen rơi rụng giữa sa mạc mờ mịt. Mông Điềm đang phóng ngựa chạy như bay lập tức ghìm mạnh dây cương trong tay, chiến mã hí vang một tiếng, giơ mạnh móng trước dựng mình lên, Mông Điềm dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, ghìm chặt dây cương, khống chế được chiến mã, từ trong lòng cẩn thận lấy ra kính viễn vọng của Trương Cường ban cho, cẩn thận nhìn về điểm đen phía trước.
Lúc này Bành Việt cùng theo xuất chinh bên cạnh Mông Điềm, phóng ngựa đuổi tới bên người Mông Điềm, ngưng thần nhìn xa, hoài nghi nói: “Tướng quân, theo lời của vài tên dân chăn nuôi Nguyệt Thị, phía trước hẳn là tả tiền vương của Hung Nô, cơ hội tốt như thế, các huynh đệ lần này vất vả cuối cùng cũng không uổng phí!”.
Mông Điềm lúc này qua kính viễn vọng đã nhìn thấy tướng lãnh Hung Nô đang ra vào trong lều lớn Hung Nô, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy râu tóc binh lính Hung Nô trong doanh địa, càng nhìn rõ thấy trong doanh địa hơn mười doanh trướng dùng chiên thảm dựng lên.
Một số binh lính Hung Nô đang chuẩn bị lửa trại, một số vừa mới giết bò dê đang treo lên giá, chung quanh một số binh lính đang ở cười lớn chỉ trỏ bò dê đang nhỏ máu tươi. Bên kia doanh địa, còn có thể nhìn thấy một số phụ nữ đang đi lại giữa các doanh trướng, toàn bộ doanh địa đắm chìm trong trời chiều vàng vọt, hết thảy đều có vẻ an nhàn, điềm tình, tựa hồ hoàn toàn không dự đoán được tử thần sắp buông xuống. Cách qua kính viễn vọng, Mông Điềm tựa hồ có thể nghe được tiếng cười to của các chiến sĩ Hung Nô, cách doanh địa không xa bò dê đang im lặng nghỉ ngơi an nhàn gặm nhấm cỏ xanh trước mặt.
Thực hiển nhiên đây là một bộ lạc Hung Nô đang đi tới ốc đảo.
Mông Điềm cẩn thận tìm tòi tất cả quân đội Hung Nô hiện ra trong tầm mắt, sau một lúc lâu mới xác định số quân đội Hung Nô này ước chừng khoảng sáu vạn, bởi vì là ở chỗ bụng sa mạc, quân đội Hung Nô dường như không một chút lo lắng sẽ có kẻ địch xuất hiện, cho nên phòng thủ hơi loi lỏng, điều này làm cho Mông Điềm vô cùng phấn khởi.
Mà theo dấu hiệu này, doanh địa Hung Nô này dường như đúng là chỗ của tả tiền vương, xem ra mấy tên dân chăn nuôi Nguyệt Thị kia quả nhiên không lừa gạt mình, năm trăm quan tiền quà là không phí phạm, lần này một đường bôn tập gần tám trăm dặm, quả nhiên có thu hoạch lớn.
Đồng thời, trong lòng Mông Điềm bất giác cảm thấy sợ hãi kính viễn vọng thần kỳ của Trương Cường, nếu là không có kính viễn vọng này, đoàn quân nhất định phải đi đến gần mới có thể phát hiện doanh địa Hung Nô này, đến lúc đó, với thực lực song phương nghênh chiến, mình tất nhiên rất khó chiến thắng kẻ địch.
Nhìn thấy Mông Điềm giơ kính viễn vọng trong tay, nhìn về phía xa xa, Bành Việt ở bên cạnh không khỏi cẩn thận nhìn về phía trước, chỉ là ngoài mấy điểm đen rơi rụng trong trời chiều, đều không nhìn thấy cái gì.
Lúc này chỉ nghe, Mông Điềm lạnh lùng ra lệnh: “Truyền lệnh xuống, đại quân ngay tại chỗ nghỉ ngơi. Tối nay canh ba, chuẩn bị chiến đấu!”.
Theo mệnh lệnh phát ra, ba vạn kỵ binh được huấn luyện đặc biệt đều xoay người xuống ngựa, đến doanh trướng cũng không cần dựng, trực tiếp dỡ yên ngựa xuống. Để nằm trên mặt đất ngủ một giấc, nhánh quân này còn không mang theo bếp nấu, thứ nhất là để hành trang gọn nhẹ, thứ hai là quân không bại lộ mục tiêu vì khói bếp, cho nên không có mang theo đồ dùng nhà bếp, toàn bộ đại quân mang theo một tháng lương khô.
Dựa theo kế hoạch, thời điểm một nửa lương thảo tiêu hao, liền rút về đại doanh cách nơi này khoảng một ngàn dặm. Không ngờ ngay tại thời điểm Mông Điềm chuẩn bị rút về đại doanh, bất ngờ từ vài tên du mục của bộ lạc Nguyệt Thị có được tin tức liên quan một nhánh đại quân Hung Nô rất có thể là tả tiền vương của Hung Nô. Lúc này mới đi nhanh tới. Không ngờ, thu hoạch quả nhiên không nhỏ.
Mông Điềm lúc này không nghỉ ngơi, mà vẫn cưỡi trên chiến mã, giơ kính viễn vọng trong tay cẩn thận quan sát. Cho đến khi thân binh bên cạnh hắn bưng tới thịt khô và nước sạch, cẩn thận khuyên nhủ: “Tướng quân, nghỉ ngơi một chút đi!”.
Mông Điềm nghe vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua điểm đen ẩn hiện trong trời chiều, xoay người xuống ngựa, ngồi trên một tảng đá lớn phủ lên một lớp cỏ khô, cùng với nước lạnh, dùng sức tước miếng thịt khô.
Lúc này, Bành Việt đã vội vàng ăn qua lương khô bước đến chỗ Mông Điềm, chắp tay nói: “Tướng quân, chiến đấu đêm nay có phát động theo phương pháp chế định trước khi xuất phát hay không?”.
Mông Điềm nhét nốt miếng thịt còn lại trong tay vào miệng, vừa gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn mặt trời đang lặn về phía tây, lúc này mới gật đầu nói: “Tất cả đều giống với kế hoạch, hiện giờ Hung Nô tuyệt đối không dự đoán được chúng ta bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, như vậy tất có thu hoạch lớn, lần này ngươi chủ động tấn công trướng trung tâm của Hung Nô, ta nghĩ tả tiền vương của Hung Nô nhất định là ở chủ trướng ở trang tâm doanh địa, chỉ cần nhảy vào giữa trướng lấy đầu tà tiền vương, chúng ta lần này bôn tập ngàn dặm liền có được toàn thắng!”.
Bành Việt nghe vậy thần sắc bất động chắp tay nói: “Tướng quân yên tâm, Bành Việt nhất định sẽ lấy được đầu của tà tiền vương Hung Nô!”.
Mông Điềm cười cười gật đầu nói: “Lui xuống nghỉ ngơi đi, sau khi trời tối chúng ta phải bắt đầu trận đại chiến này!”.
Mà lúc này, trong lều lớn Hung Nô, đang trình diễn một màn ca múa sống động, tám nàng thiếu nữ Hung Nô tóc dài qua vai chỉ mặc một miếng da thú nhỏ đến đáng thương, tứ chỉ trắng nõn, đùi đẹp thon dài theo vũ đạo nhảy múa không ngùng mang theo hương khí say lòng người.
Tả tiền vương A Lỗ Đa của Hung Nô, đang kính một bát đầu người khảm vàng và đá quý đầy rượu ngon, mê đắm nhìn chằm chằm một thiếu nữ diễm lệ nhất, miệng thinh thoảng lại cười nhẹ. Thiếu nữ kia tựa hồ cũng đang cố ý khiêu khích, thinh thoảng giơ cánh tay ngọc trắng nõn lên cao, quấn lại da thú trên người, không chịu nổi động tác của tứ chi, hai bầu ngực cao ngất ẩn hiện lộ ra, theo thân thể vũ động càng rang động không ngùng.
Tả tiền vương hài lòng nhìn vũ đạo của thiếu nữ kia, uống rượu ngon trong chén một hơi cạn sạch, xoay người cười nói với một gã người Trang Nguyên ăn mặc như người Hán ngồi ở bên cạnh: “Bái Công không cần lo lắng, mỹ nhân của Hung Nô ta không kém cỏi so với người Tần các ngươi, Bái Công nếu là thích, vài mỹ nhân này sẽ tặng cho Bái Công! Ha ha ha ha...”.
Ngồi ở phía dưới tả tiền vương đúng là Lưu Bang đầu hàng Hung Nô, bởi vì vừa mới nhận được tin tức Tần vương đã quyết xử toàn bộ người nhà, sau khi sợ hãi một lúc, trong lòng ngập đầy lửa giận và cừu hận. Lúc này tuy rằng không có lòng dạ nào xem ca múa, nhưng cũng không thể không nể mặt tà tiền vương.
Bọn họ mang theo hai vạn kỵ binh còn lại sau khi gặp quân đội Hung Nô tiếp ứng của Đồ Hồn, liền trực tiếp nhập vào Hung Nô, hy vọng được đại quân Hung Nô bảo vệ, đồng thời có cơ hội thở dốc, sau đó lại lập kế sách khác.
Chỉ là thật không ngờ, Mặc Đốn Thiền Vu của Hung Nô lại phân tán hai vạn kỵ binh quân Hán còn lại, chỉ lưu lại cho hắn năm nghìn người, hơn nữa báo cho hắn không được tùy ý đi lại.
Lần này chỉ là nhận lời tả tiền vương mời đến hắn bộ lạc thương nghị chuyện tiến công Tần quốc, thật không ngờ, vừa mới đi vào doanh địa liền nhận được tin dữ của người nhà, nhất thời cơ hồ muốn ngất đi, mà tà tiền vương không hề để ý tới tâm trạng của Lưu Bang, vẫn đêm đêm ca múa, trong trướng cảnh xuân vô hạn.
Nhìn thấy Lưu Bang mặt không chút thay đổi, tả tiền vương A Lỗ Đa, hắc hắc cười gượng một tiếng nói: “Bái Công không cần phiền não, mỹ nhân của Hung Nô ta nhiều hơn, chỉ cần Bái Công an tâm lưu lại, ngày sau nữ nhân nhất định thành đàn! Ha ha ha ha...”.
Lưu Bang biến sắc, miễn cưỡng nén tức giận, chắp tay nói: “Tiền vương nếu có thể ở trước mặt Thiền Vu thay Lưu Bang nói tốt vài câu, tương lai Lưu Bang trở về Trang Nguyên nhất định dâng mỹ nữ đẹp nhất cho người”.
A Lỗ Đa cười gượng nói: “Bái Công mấy lần mượn binh từ Hung Nô ta, có mượn không trả, lần này Thiền Vu của Hung Nô ta bất quá chỉ lấy hai vạn kỵ binh của các ngươi, không bằng số lẻ của chúng ta, ngươi quả thật buôn bán lời không ít! Ha ha ha ha... Ha ha...”.
Lưu Bang nghe vậy tức giận đứng dậy chắp tay nói: “Lưu Bang không thoải mái, xin cáo từ!”.
A Lỗ Đa cười nói: “Bái Công chớ tức giận, mỹ nữ này, bản vương sẽ đưa tặng cho Bái Công! Ha ha ha ha...”.
Lưu Bang nghe vậy xoay người nhìn thoáng qua thiếu nữ đang múa vũ đạo, lắc đầu nói: “Không biết Thiền Vu chuẩn bị khi nào thì lại chinh phạt cường Tần?”.
A Lỗ Đa lắc đầu nói: “Hiện giờ thời tiết dần ấm, đúng là mùa bò dê sinh sản, cần đề phòng bộ lạc khác đến cướp đoạt bò dê, nào có công phu tiến công cường Tần, lúc này thời điểm lúa gạo lại còn chưa thu hoạch, tiến công lúc này không có một chút ưu đãi. Bái Công vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi, đợi sau khi thu ngũ cốc, chúng ta đương nhiên sẽ toàn lực tiến công Tần quốc, ngươi cứ yên tam!”.
Nói tới đây, một tay kéo thiếu nữ đang khiêu vũ kia vào trong lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người, thiếu nữ kia than nhẹ một tiếng tứ chỉ trắng nõn bò lên thân hình cường tráng của A Lỗ Đa.
Lưu Bang tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, đi nhanh ra ngoài trướng. Ngoài lều lớn lúc này đã là màn đêm buông xuống, một ngọn lửa trại chiếu sáng bóng đêm tối đen. Thịt nướng trên giá gỗ tản ra một mùi thơm mê người, một số binh lính Hung Nô ngồi vây quanh giữa lửa trại cười lớn uống cạn rượu ngon trong túi rượu. Một số con gái doanh địa thì thỉnh thoảng đi lại xung quanh lửa trại, châm thêm rượu ngon cho binh lính, ánh lửa sáng ngời làm hồng hai má mỗi người.
Trong gió đêm, tàn ra mùi thịt và hương rượu say lòng người, không có bất luận kẻ nào nhận thấy được sát khí ẩn hiện trong không khí, gió xuân ôn hóa thổi tan hương khí nồng đậm trong doanh địa, cũng thổi tan hơi thở tử vong.
o O o