Đại Tần Nhị Thế năm năm, ba tháng. Gió bắc vốn dĩ lạnh thấu xương trở nên ôn hòa hơn, trong cung Hàm Dương, cây cối cành lá đã bắt đầu ổn hiện lộ ra mầm xanh, lại là một mùa mới!
Trương Cường đứng ở trên đài ngắm trăng trước đại chính điện, trên cao nhìn xuống đánh giá khắp mỗi ngõ ngách của cung Hàm Dương, hắn mặc miện phục khi thiên từ đại lễ hội triều, thần sắc vô cùng nặng nề, vừa mới tiễn bước Mông Điềm xuất chinh, tâm trạng của mình cũng không được thoải mái.
Tuy rằng lần này xuất chinh, Trương Cường căn cứ đặc điểm ít mưa của mùa xuân phương bấc, giao tất cả phi hành quân cho Mông Điềm, Thành Thái làm chỉ huy tướng lãnh phi hành quân cũng đi theo, trong điều kiện cho phép có thể trực tiếp hồi báo tình hình trong quân về Hàm Dương.
Đi vào thời đại này, bất giác đã năm năm, Trương Cường vẫn là cảm thấy vài phần bất đắc dĩ và hoang đường không nói nên lời, thời này bị mình cuối cùng thay đổi thành bộ dáng gì nữa, thực không thể tưởng tượng được, chỉ mong đày là một cái không gian khác song song với thời đại kia của mình, như lời nói của nhà khoa học.
Đang suy nghĩ, Trương Cường không khỏi cười gượng, tất cả những gì mình đã làm không biết sẽ có hậu quả như thế nào, nguy hiểm to lớn dường như không thể tưởng tượng, nếu là thật sự giết chết Lưu Bang, chính mình sẽ hôi phi yên diệt giống như trong tiều thuyết khoa học viễn tưởng miêu tà? Nếu thật sự phải hỏi phi yên diệt, Đại Tần sẽ vẫn bắt đầu tốt đẹp, hai người con trai bất luận ai làm Tần Tam Thế, đều có Mông Điềm, Vương Bôn, Tiêu Hà, Trương Lương phụ tá, chỉ sợ mình sẽ không đoàn mệnh giống như trong lịch sử?
Nghĩ đến đây, ý chí tinh thần có chút sa sút đã khôi phục lại, không muốn suy nghĩ đến những cái đó nữa, xoay người đi vào trong điện. Hàn Hoán ở bên cạnh lúc này cẩn thận tiến lên trước nói: “Bệ hạ, hữu Thừa tướng Tiêu Hà, tả thừa tướng Trương Lương và đình úy Triệu Lương đại nhân đang ngoài điện hầu chi, vụ án Lưu Bang đã thẩm tra xử lý rõ ràng!”.
Trương Cường hơi lấp bấp kinh hãi, không thể tưởng được, chính mình vừa còn đang suy nghĩ rốt cuộc có giết Lữ Trĩ và Lưu Doanh hay không, Triệu Lương liền vào cung gặp, thật sự là trùng hợp!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, Trương Cường vẫn gật đầu nói: “Lệnh cho bọn họ vào đi!”.
Nói xong, xoay người trờ vào trong điện, mới vừa ngồi xuống ngự tháp, liền thấy Tiêu Hà và Trương Lương đồng thời đi nhanh vào trong điện, phía sau bọn họ một gã quan viên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi nhanh vào trong điện, kính cẩn quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Triệu Lương diện kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!”.
Trương Cường lúc này đã gần năm năm chưa gặp tên quan viên trẻ tuổi dám tiến gián này. Có thể trong lúc Triệu Cao tính phong huyết vũ cầm quyền mà vẫn giữ gìn được khí khái như vậy, chính là nguyên nhàn Trương Cường phá lệ coi trọng hắn.
Nhìn Tiêu Hà và Trương Lương đang muốn hành lễ. Trương Cường cười cười, xua tay nói: “Các khanh ngồi xuống, không cần càu nệ như thế!”.
Tiêu Hà nhìn thấy Triệu Lương hành đại lễ, lúc này mới chấp tay nói với Trương Cường: “Bệ hạ, Vụ án Lưu Bang đã chấm dứt thẩm tra xử lý, vi thần chờ bẩm tấu kết quả với bệ hạ!”.
Trương Cường hai hàng lòng mày nhướng lên, im lặng vuốt cằm nói:
“Nói!”.
Tiêu Hà quét mắt nhìn vẻ mặt của Triệu Lương, khống chế kích động trong lòng, nặng nề gật đầu nói: “Đình úy Triệu Lương đã sắp xếp vụ án Lưu Bang lại rõ ràng, tuy rằng Lưu Bang vẫn chưa truy bắt quy án nhung không ảnh hưởng đến đình úy điều tra rõ sự thật. Án này là... Mưu nghịch, tru di tam tộc!”.
Hắn vừa dứt lời, Trương Lương lại không khỏi lo lắng mà thành khẩn chấp tay nói: “Bệ hạ, Lưu Bang đã trốn vào Hung Nô, người bắt được tất cả đều là đàn bà và ấu từ, xác thực là vô tội, mong bệ hạ đối xử khoan hồng, tha cho trẻ con!”.
Tiêu Hà nghe vậy thần sắc cũng bi thương, nhìn thoáng qua Trương Cường, chậm rãi đứng dậy, trinh trọng quỳ gối trước mặt Trương Cường, giọng khàn khàn nói: “Bệ hạ tuy rằng nhân hậu, nhưng là án này liên quan đến tội mưu nghịch, hành vi phạm tội nghiêm trọng, xác thực không thể đặc xá. Chỉ là, Tiêu Hà và Lưu Bang ngày đó đều là tiều sứ huyện Bái, tỉnh cảm thâm hậu, nếu hôm nay vì bào toàn tự thân mà không thể thay ấu từ cầu tình, thật không có mặt mũi nào gặp gỡ người thiên hạ. Cũng không có tư cách phụ tá bệ hạ. Hôm nay Tiêu Hà nguyện ý dập đầu cầu một mạng cho đứa bé! Bệ hạ...”. Nói tới đây, sớm khóc không thành tiếng, phù phục trên mặt đất liên tục dập đầu.
Trương Nhĩ lúc này cũng lộ vé sầu thảm, chỉ phù phục trên mặt đất vừa dập đầu, vừa hò nhỏ nói: “Bệ hạ, Trương Lương được bệ hạ khai ân may mắn chưa chết, nên phải báo ân đức của bệ hạ, nhung hôm nay vẫn muốn thinh cầu bệ hạ!”.
Trương Cường nhìn Tiêu Hà và Trương Lương quỳ trên mặt đất, trong lòng lo lắng vô cùng, chính mình đương nhiên biết trê con vốn là vô tội, dù sao cũng từ hiện đại văn minh hun đúc ra, vò luận như thế nào cũng không tàn khốc được trong lúc này. Chỉ là hành vi phạm tội của Lưu Bang thật sự là mục đích muốn lật đổ Đại Tần, nếu là dễ dàng đặc xá, chẳng lẽ không phải khiến cho pháp luật trò nên lỏng lẻo?
Nghĩ đến Lỗ Nguyên đang trong cung hấp hối, và hoàng hậu Tả Uyên khuyên can, điểm mấu chốt đạo đức của bản thân Trương Cường, lại nhìn Trương Lương đang quỳ cằm trên mặt đất, áp lực thật lớn, rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào, khiến cho trong lòng hắn lo lắng không yên.
Thật khó khăn mới khống chế được tức giận sắp bùng nổ, miễn cường gật đầu nói với Triệu Lương: “Đình úy thấy thế nào?”.
Triệu Lương lúc này khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, so với năm năm trước, chín chắn hơn rất nhiều, lúc này nghe vậy, kính cẩn chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Lưu Bang mưu nghịch là tội không thể tha, dựa theo luật pháp nên tru di tam tộc. Nếu là bệ hạ khai ân, cũng phải có công lao bù đắp. Lưu Bang chưa có công lao với Đại Tần ta, bệ hạ nếu muốn đặc xá, chỉ có thể ban thánh chỉ khác! Triệu Lương làm đình úy của Đại Tần, cùng không thể mắt thấy luật pháp của Đại Tần mà khinh nhờn, cho nên chỉ có thể liều chết tiến gián, khuyên bệ hạ suy nghĩ vì thiên hạ Đại Tần!”.
Trương Cường miễn cưỡng khống chế được cảm xúc, hít sâu một hơi khí lạnh trong đại điện, khiến cho mình tỉnh táo lại, âm thầm suy nghĩ: hay là chỉ có thể như thế? Nếu là Lỗ Nguyên biết được tin tức này, chỉ sợ không thể chịu đụng được? Chỉ là... Hiện giờ mình là hoàng đế Đại Tần, nếu biết rõ con cháu Lưu Bang sẽ có ý gì với Đại Tần, vẫn nhân từ nương tay, như vậy chỉ sợ chính con của mình sẽ gặp phải cục diện cực kỳ bi thảm kia! Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn khốc với chính mình!
Nghĩ đến đây, quyết định chủ ý, cảm xúc nhất thời bình tĩnh lại. Nhìn Triệu Lương không chút thay đổi, Trương Cường chậm rãi gật đầu nói: “Án này liền giao cho đình úy xử trí, theo luật mà làm!”.
Tiêu Hà nghe vậy, liếc nhìn Trương Lương, lúc này mới ảm đạm đứng dậy, chắp tay nói với Trương Cường: “Bệ hạ, không biết ngày nào hành hình?”.
Trương Cường nhìn Triệu Lương, lạnh lùng nói: “Ngày hành hình theo lệ thường tiến hành!”.
Nói tới đây, không khỏi thở dài nói: “Hai vị thừa tướng lo lắng hết lòng, một lòng vì Đại Tần ta, chuyện này hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến công vụ của hai vị Thừa tướng”.
Tiêu Hà lúc này nhìn Trương Cường, chấp tay nói: “Bệ hạ quyết đoán như thế, chỉ là suy nghĩ vì đại cục, Tiêu Hà cũng không phản đối...”.
Trương Cường quyết định xử cả nhà Lưu Bang, tuy rằng cảm xúc đã ổn định xuống, nhưng ở chỗ sâu trong đáy lòng lại cảm thấy một sự nặng nề nói không nên lời, lúc này đành phải chậm rãi gật đầu nói: “Việc này cứ quyết định như vậy, nếu là không có việc khác, thì bãi triều!”.
Tiêu Hà nghe vậy, nặng nề đứng dậy hành lễ nói: “Bệ hạ phải bảo trọng long thể, vi thần cáo lui”.
Nhìn theo Tiêu Hà ba người rời khỏi đại điện, Hàn Hoán cẩn thận bước lên chuẩn bị hầu hạ Trương Cường thay miện phục, thay y phục hàng ngày, lại bị Trương Cường thản nhiên nói: “Hàn Hoán, việc này không được cho bất luận kẻ nào trong cung Lỗ Nguyên biết, đợi Lỗ Nguyên thân thể hồi phục rồi nói sau!”.
Hàn Hoán lúc này cẩn thận nhíu mày nói: “Bệ hạ, Mông tướng quân vừa đi, trong triều lại có hai vị Thừa tướng phụ trách, bệ hạ có thể nghỉ ngơi, trước mắt thời tiết ấm lên, có thể cùng chư vị nương nương đến Thượng lâm uyển cưỡi ngựa giải sầu”.
Trương Cường nghe vậy, nhìn thời tiết ngoài điện, lắc đầu nói: “ở đây còn có hơn mười tập tấu chương, trẫm xem trước rồi nói sau!”.
Hàn Hoán thấy thế, không dám nói gì, đành phải tiến lên hầu hạ Trương Cường thay thường phục, lúc này mới lui về góc đại điện, cẩn thận cúi đầu đứng hầu. Trong đại điện cung nữ và nội thị khác bởi vì hôm nay vừa mới biết tin tức cả nhà Lỗ Nguyên tru di tam tộc, cộng thêm tranh luận của ba vị trọng thần trong điện và sắc mặt xanh mét Trương Cường, đều hết sức cẩn thận. Không khí của đại điện, cùng bất giác nặng nề lên.
Phê duyệt xong tấu chương còn lại, tâm trạng của Trương Cường cuối cùng khôi phục lại, lúc này mới phát giác trong điện đã đốt nến lên. Mà cách mình không xa, Triệu Yên đang quỳ ngồi trước bàn, nhẹ nhàng bày lên điềm tàm chế tác tính xào.
Nhìn thấy Triệu Yên, Trương Cường trong lòng hơi kinh hãi, Triệu Yên đã đến từ bao giờ mà mình không phát hiện ra, bất giác kinh ngạc nói: “Yên Nhi, nàng đến từ lúc nào? Trẫm lại không biết”.
Triệu Yên nghe vậy, buông điểm tàm trong tay, đứng dậy cười nói với Trương Cường: “Bệ hạ đang bận việc chính sự, Yên Nhi không dám quấy rầy, lúc này mới không để cho Hàn Hoán quấy rầy bệ hạ”.
Trương Cường tiện tay thu lại tấu chương, giao cho Hàn Hoán, lúc này mới gật đầu cười nói: “Khó được Yên Nhi cẩn thận như vậy, trẫm đang đói rồi”.
Triệu Yên nhìn Trương Cường, dịu dàng cười nói: “Bệ hạ lo việc nước vất vả, Đại Tần so với lúc trước giàu mạnh đầu chỉ mấy lần, Yên Nhi có thể chăm sóc bệ hạ, đã là vô cùng hạnh phúc”.
Trương Cường nghe vậy thở dài một tiếng, đối mật với thâm tỉnh chân thành này của Triệu Yên, thật sự là làm người ta khó có thể tự kìm chế. Nhìn thấy sắc mặt của Trương Cường không tốt, Triệu Yên bèn tiến lên kéo Trương Cường ngồi xuống bên bàn, lại cười nói: “Bệ hạ, phiền lòng tạm thời không nghĩ đến nữa, dùng thừ một chút điềm tâm, xem tay nghề của Triệu Yên”.
Trương Cường nhìn khuôn mặt động lòng người của Triệu Yên, gật đầu cười gượng nói: “Trẫm đã xuống chi, xử từ tất cả gia quyến Lưu Bang, và tru di tam tộc!”.
Triệu Yên thân thể mềm mại run lên, tiều điệp sơn son bung ở trong tay suýt nữa rơi xuống, ngẩn người lắc đầu thở dài: “Bệ hạ quyết xử cả nhà Lưu Bang, chỉ là vì cơ nghiệp thiên thu của Đại Tần, tư tình nhi nữ cùng nên hy sinh vì nước”.
Trương Cường nhìn ngọc dung thất sắc hoàng sợ của Triệu Yên, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nàng cảm thấy, trẫm không phải quá mức vò tình với Lỗ Nguyên?”.
Triệu Yên ngẩng đầu nhìn thật sâu Trương Cường, gật đầu nói: “Bệ hạ đã làm, đều là đạo của mình chủ, không vì tư tình mà phế luật pháp quốc gia, quân vương như vậy mới là quân chủ có thể mang lại phúc cho quốc gia, mới có thể được thiên hạ vạn dàn ùng hộ”.
Trương Cường trong lòng đang cảm thấy nặng nề, lúc này nghe vậy, thoải mái rất nhiều, bất giác cảm thán nói: “Không thể tưởng được Yên Nhi lại thâm minh đại nghĩa như thế, trẫm kỳ thật trong lòng cũng không muốn như thế, nhung thân là đế vương, lại thân bất vị kỳ như thế, vốn dĩ cũng không thể làm theo ý mình!”.
Triệu Yên nhẹ nhàng cầm bàn tay to ấm áp của Trương Cường, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Bệ hạ là nam từ hiếm có của thế gian, Triệu Yên kiếp này có thể đi theo, thật sự cảm thấy mỹ mãn”.
Trương Cường cảm thán kéo bàn tay mành khảnh của Triệu Yên, gật đầu nói: “Chuyện Lưu Bang, cứ xử trí như vậy đi, đối với Lỗ Nguyên, trẫm chỉ có thể cố gắng trấn an!”.
o O o