Trong đại điện của Trương Cường trong cung Hàm Dương, Trương Lương Và Phùng Kiếp vui mừng nhìn Trương Cường, Tiêu Hà chắp tay nói trước: “Chúng thần xin chúc mừng bệ hạ, Mông Điềm đã diệt được Hung Nô Vương đình, khiến cho nguyên khí Hung Nô tổn thất nặng nề, không còn thực lực đối địch với đại Tần ta, biên thùy phía bắc coi như đã diệt được đại họa hàng đầu”.
Trương Lương đảm nhận tả thừa tướng lúc này cũng cảm thán: “Thế này, người Khương vô cùng khiếp sợ đại quân ta, đã lùi về phía tây, bản đồ đại Tần đã vươn ra hơn hai nghìn dặm về phía tây. Một số bộ lạc nhỏ, căn bản không thể gây ra uy hiếp gì cho đại Tần ta, vi thần kiến nghị tăng thêm huyện chế ở phía Tây, nhằm ổn định thổ địa mà đại Tần vừa giành được”.
Trương Cường nghe thấy thế, gật đầu nói: “Người Khương lùi về phía tây thực sự làm trẫm không ngờ đến, nếu bọn họ không chịu lùi về phía tây, khó tránh được một trận ác chiến”.
Tiêu Hà nhìn Trương Cường, ánh mắt đầy sự khâm phục và tôn kính, lúc này gật đầu cười bẩm: “Kế sách của bệ hạ mới là mấu chốt cho chiến thắng Hung Nô lần này, nếu không Mông Điềm ở Bắc Địa chống lại quân Hung Nô hơn hai mươi năm, cũng chỉ có thể ngăn cản quân Hung Nô tại phía bắc Trường Thành, không có biện pháp gì với chúng. Biện pháp đột kích của bệ hạ mặc dù chưa từng có trong binh pháp, nhưng là mấu chốt để thắng lợi, lại thêm bom và thuốc nổ do bệ hạ chế tạo, tiêu diệt Hung Nô chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.
Trương Lương chắp tay bẩm: “Bệ hạ hiện nay Hung Nô và người Khương đều đã lùi về phía tây, thổ địa phía tây sẽ quy vào đại Tần, vi thần xin bệ hạ tăng thêm hai huyện nữa, khống chế và cân bằng bộ lạc du dân ở phía tây và phía bắc trong một lần, khống chế thổ địa trước mắt vừa giành được.
Trương Cường gật đầu, nói: “Không biết Tiêu thừa tướng có ý kiến gì không?”.
Tiêu Hà vội bẩm: “Vi thần cho rằng, nên thành lập một huyện Âm Sơn ở phía bắc, ở phía tây nên thành lập huyện Thanh Hải, như thế, có thể bào đảm được thổ địa chúng ta vừa giành được, thêm một bước khống chế quân Hung Nô và người Khương”.
Trương Cường nghe xong, gật đầu nói: “Kế hoạch này vô cùng hợp lý, thừa tướng hãy phụ trách đi, ngoài ra trẫm quyết định lập tức cử một thương đội có quân đội bảo vệ đến các nước phía tây, mở ra con đường buôn bán với các nước phương tây, tuy nhiên đường đi ngàn dặm xa xôi, trẫm nghĩ nếu không có bất ngờ gì cũng mất dăm ba năm, thùa tướng có thể kêu gọi các thương nhân tự nguyện đi trước trong nhân gian, tất cả hàng hóa trẫm chịu cho họ một nửa, lợi nhuận thu được, do họ tự xử lý.
Tiêu Hà nghe thế, thấy có chút không hiểu, không biết Trương Cường muốn khai thông mậu dịch với phương Tây rốt cuộc là có những lợi ích gì, chỉ là thấy kế hoạch của Trương Cường luôn thu được hiệu quả rất lớn nên mới không đưa lời phản đối, nhưng có chút không an tâm bẩm: “Vi thần lo rằng người ứng tuyển sẽ rất ít, nếu thế...
Trương Cường nghe xong, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Hay là chọn lựa một người phù hợp trong đám quan viên, dẫn quân đội đi triển khai mậu dịch, có hồi báo hậu hĩnh lần thứ nhất, nhân tài phía sau mới có thể tiếp tục duy trì con đường thương lộ này, hai là có sự bảo vệ của quân đội, mậu dịch của thương đội mới trở nên an toàn hơn, hơn nữa, cũng có lợi cho quân đội hướng về Tây thành thăm dò địa hình, chuẩn bị tốt cho sau này”.
Lúc này, Thái úy Phùng Kiếp từ nãy giờ vẫn im lặng cẩn trọng khom mình nói: “Bệ hạ, quân trung báo về Vương Bôn bị thương nghiêm trọng khó mà duy trì được hơn nghìn lý đường xa.
Trương Cường vô cùng bất ngờ, trong báo cáo ngắn gọn của Mông Điềm không hề nói vết thương của Vương Bôn lại nghiêm trọng như thế, bèn nhíu mày: “Sao trong bản báo cáo của Mông Điềm không nhắc đến chuyện này?”.
Phùng Kiếp nhìn thần sắc Trương Cường không tốt bèn kính cẩn nói: “Mông Điềm vì không muốn bệ hạ quá lo lắng, nên mới thông báo khác đến triều đình”.
Trương Cường gật đầu nói: “Vương Bôn lần này tự tay giết Mặc Đốn, có công rất lớn, chỉ là hắn ta đã được hưởng ân sủng tước vị Vũ thành hầu, lần này trẫm lại phong cho làm An Dương hầu, thực ấp một vạn hộ, lệnh cho ngự y ngay lập tức đến huyện Cửu Nguyên, trị thương cho Vương Bôn, sau khi chinh đốn quân ở Cửu nguyên xong, quay về Hàm Dương”.
Phùng Kiếp nghe thế, trong lòng vô cùng cảm động, ông ta không ngờ rằng Trương Cường lại cử ngự y liên ngày đêm vội vã đến Cửu Nguyên cứu Vương Bôn, bất giác cảm khái nói: “Bệ hạ, quả thực khiến người ta cảm động”.
Trương Cường nghĩ đến vết thương của Vương Bôn trầm trọng, tâm trạng vô cùng u uất, chỉ biết gật đầu nói: “Đây là việc duy nhất trẫm có thể làm, ai”.
Kỳ thực vết thương của Vương Bôn nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thì không có gì nguy hiếm, nhưng ở đây là cố đế cách đó hai nghìn năm, chỉ có thể dựa vào thảo dược đơn giản để trị liệu, bản thân đến thời đại này, không có thiết bị chiết xuất chuyên gia hóa học nào, đối mặt với tình huống này chỉ có thế bó tay bất lực, thậm chí ngay cả lúc danh tướng Vương Bôn bị trọng thương, trong lòng thấy buồn vô hạn.
Tiêu Hà nhìn Trương Cường tâm trạng nặng nề bèn an ủi: “Được bệ hạ quan tâm như thế, Vương Bôn nhất định sẽ vô cùng cảm động”.
Trương Cường lắc đầu cười gượng: “Các ngươi đều là trọng thần hàng đầu của trẫm, là cánh tay trái tay phải của trẫm, sự cường thịnh giàu mạnh của đại Tần đều không thể tách rời nỗ lực của tất cả mọi người, các khanh nhất định sẽ lưu danh thiên sử”.
Trương Lương từ khi bất ngờ được cứu khỏi lao tù một bước trở thành tả thừa tướng đến nay, sự cảm kích đối với Trương Cường đã vượt qua sự tưởng tượng của chính ông ta, lại thêm từ khi đến Hàm Dương, tận mắt nhìn thấy những mệnh lệnh thay đổi đại thế thiên hạ của Trương Cường, đem lại những thay đổi to lớn cho thứ dân, lại thêm thế lực sáu nước đã bị triệt để tiêu vong, khiến ong ta thầm nghĩ lại, cuối cùng đã nghĩ thông đại thế thiên hạ, trong lòng thực sự khâm phục mà đảm nhiệm gánh vác vị trí tả thừa tướng.
Lúc này nghe Trượng Cường nói thế, thành khẩn tâu: “Bệ hạ nhất định là đế vương thanh danh chấn động thiên cổ, chúng thần có phúc được phò tá bệ hạ, mới có thể lưu danh hậu thề”.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Lương thành khẩn và khâm phục, Trương Cường thấy cảm động, bất giác miễn cưỡng cười: “Các khanh tin tưởng trẫm thế, trẫm lại càng không thể lười nhác”.
Nói xong nhìn Phùng Kiếp gật đầu nói: “Thái úy vừa nghe thấy ý tưởng khai thông thương lộ của trẫm, nếu thái úy không có ý gì khác, thì xin thái úy đích thân tuyển chọn người phù hợp trong quân”.
Phùng Kiếp nghe thế nhìn Trương Cường khom mình bẩm: “Vi thần có một người phù hợp, người này từng là thương nhân, vì tham gia chọn lựa của bệ hạ mà vào quân làm tướng, nay dù chỉ là đại phu nhỏ bé, nhưng là người phù hợp nhất”.
Trương Cường nghe thế vô cùng hoàn hỉ, không ngờ trong quân lại có thể tìm thấy được người khai thông con đường tơ lụa, ngạc nhiên hỏi: “Người này tên là gì, thái úy có thể triệu hắn vào điện được không?”.
Phùng Kiếp khom mình bẩm: ‘Người này tên là Trương Khiên, là người Hà Đông, năm nay 31 tuổi, đang tuổi tráng kiện, tuy nhiên hắn ta vẫn ở trong quân, lúc này triệu gọi e là bệ hạ phải chờ lâu một chút”.
Còn chưa để ông ta nói xong, Trương Cường đã ngạc nhiên nói xen vào: “Trương Khiên?”.
Phùng Kiếp ngạc nhiên khó hiểu nhìn Trương Cường: “Không lẽ bệ hạ biết người này hay sao? Hay là do đồng đường của hắn là Chương Đan tướng quân đã từng giới thiệu với bệ hạ về người này”.
Trương Cường sững ra, ngạc nhiên: “Thì ra là Trương Khiên, Trẫm hiểu nhầm rồi, ha ha... Không có gì”.
Trong lòng thầm thấy ngạc nhiên, sự trùng hợp kỳ quặc này, thật khiến người ta bất ngờ, lại trùng hợp như mình trong lịch sử kia, nghĩ đến đây, bất giác gật đầu nói: “Người này ngay lập tức vào điện gặp trẫm, trẫm muốn tận mắt xem cái người: “Trương Khiên” này”.
Sau khoảng nửa giờ, ngoài điện vọng vào tiếng bước chân, đưa mắt ra nhìn, thì thấy một võ sĩ thanh niên khoảng ba mươi tuổi, chỉ mặc một bộ trang phục võ sĩ màu xanh, đến áo giáp nhẹ cũng không mặc theo.
Hắn tiến vào trong điện bước lên trước, quỳ một chân xuống bẩm: “Trương Khiên bái kiến bệ hạ”.
Trương Cường cẩn thận đánh giá Trương Khiên, thấy hắn đầy vẻ nho nhã khác hẳn vẻ thô kệch của một võ tướng thông thường, hài lòng gật đầu: “Lần này đi chắc dăm ba năm mới quay về được, lộ trình gian khổ, nguy cơ tràng tràng. Ngươi có bằng lòng dẫn thương đội thay trẫm khai thông con đường thương lộ hướng về phía tây, kết bạn với các nước ở khu vực phía tây không?”.
Trương Khiên nghe thấy, hai mắt sáng lên thận trọng bẩm: “Tiểu nhân đồng.
ý”.
Trương Cường nghe thế cười lớn nói: “Tốt, quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm, nếu có thể thuận lợi quay về, trẫm nhất định thường hậu hĩnh, hôm nay hãy tấn phong cho tước vị cấp một, sau khi tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, lập tức xuất phát”.
Trương Khiên kính cần nói: “Vi thần nhất định không phụ sứ mệnh”.
Trương Cường vừa thầm ngạc nhiên với sự trùng hợp này, vừa thấy có rất nhiều niềm tin. Một khi lúc này đã phát sinh sự cải biến tràng họp kỳ diệu như thế này, mà sự cải biến này hầu như đều là vì mình mà có, bản thân Tần Nhị Thế này đã khí thế bừng bừng, điều đó có nghĩa thời gian này là do mình điều chỉnh, và những gì mình làm không thế mang lại những hậu quả đáng sợ như trong tưởng tượng, nói như thế không lẽ quả thực có thiên ý hay sao?
Nghĩ đến đây, lại đưa mắt thầm đánh giá Trương Khiên, người hắn hao gầy, dưới đôi mắt dài cái mũi hiện ra vô cùng thanh nhã, dưới cằm là hàng râu ngắn lại tôn thêm ba phần cương nghị và tự tin của quân nhân, Trương Cường càng nhìn càng thấy hài lòng. Nếu con người này có thể ăn khớp với Trương Khiên trong lịch sử thì thực sự có thể thực hiện mộng Tây phương của mình rồi.
Nhìn thấy Trương Cường trầm mặc không nói gì Phùng Kiếp bèn khom mình nói: “Bệ hạ có phải lo lắng Trương Khiên địa vị thấp kém”.
Trương Cường nghe thế, đột nhiên bùng tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và kỳ vọng của Trương Khiên, lắc đầu nói: “Việc này rất tốt, tất cả hãy do Trương Khiên lo liệu, ngoài ra Trương Khiên chuyến này hành trình xa xôi, có rất nhiều gian khổ khó mà tưởng tượng được, nên trẫm đặc ý tấn phong ngươi làm Thiếu Thượng Tạo, tiến tướng quân vị, nếu có người dám không phục, ngươi có thể tự mình xử lý”.
Trương Khiên ngó Trương Cường, nghiêm nghị nói: “Trương Khiên thân là tiểu lai, được bệ hạ coi trọng, nay thề chết tương báo, nếu phàn lời thề, chết không có đất chon”.
Trương Cường nghe thế liên tục xua tay: “Không cần phải thế, chỉ cần thuận lợi khai thông con đường tơ lụa, trẫm sẽ còn phong thường, ngươi dùng phụ kỳ vọng của trẫm”.
Phùng Kiếp vì biết Trương Cường luôn dự liệu sự việc như thần, lần này lại coi trọng con đường tơ lụa như thế, cũng thấy yên tâm không ít, lúc này nghe xong bèn bẩm: “Bệ hạ yên tâm, Trương Khiên là người thận trọng, là người lão thần vô cùng coi trọng”.
Trương Khiên nghe thế, kính cần chắp tay: “Bệ hạ yên tâm, chuyện này mặc dù khó khăn gian khổ, nhưng nhà Trương Khiên mấy đòi là thương nhân, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm”.
Trương Cường nghe thế, gật đầu: “Thế thì trẫm yên tâm rồi”.
o O o