Mùa xuân năm thứ tám Tần Nhị Thế, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, từ khi vào xuân, mưa xuân lun phun không ngớt, hôm nay dù đã chuyển nắng nhưng ánh mặt trời cũng rất yếu ớt, trong điện vẫn cảm giác thấy từng đợt lạnh. Trương Cường khoác áo bông màu đen ngồi trong điện phê tấu chương, vừa mờ một bản ra, thì nghe bên ngoài điện vọng lại mấy tiếng cười khe khẽ.
Tiếng cười vừa dứt thì thấy một cậu bé khoảng năm tuổi mặc áo bông đang nhảy chân sáo đi vào, đằng sau có hai nô tì khoảng mười bảy tuổi vẻ mặt khổ sờ, cẩn thận khuyên: “Điện hạ, hoàng thượng đang phê tấu chương, không thể vào được đâu”.
Cậu bé cười hi hi, làm mặt quỷ với nô tì kia, nhìn thấy hai nô tì hoang mang mướt mồ hôi, mới chạy vào trong điện, sau khi vào điện cũng không hề để tâm gì đến nội giám và cung nữ trong điện, bèn xông vào trong lòng Trương Cường, nũng nịu gọi: “Phụ hoàng, Hi Nhi xin phụ hoàng cho cùng phụ hoàng lên kỵ mã, phụ hoàng đã đồng ý cách nay hai tháng rồi, đến giờ vẫn còn chưa thực hiện đấy”.
Trương Cường cười gượng một tiếng, bỏ bản tấu trong tay xuống, nhìn Hi Nhi với ánh mắt đầy yêu thương, gật đầu cười gượng: “Phụ hoàng còn chưa phê xong bản tấu của ngày hôm nay, đợi trẫm phê xong nhất định sẽ đưa con đi”.
Hi Nhi bất mãn lầm rầm mấy tiếng hưng không dám quá bừa bãi, cũng không khóc quấy, chỉ là lạnh lùng nói: “Phụ hoàng đã nói năm lần thế này rồi, Hi Nhi mong chờ đến khổ”.
Trương Cường không kìm được than một tiếng, dịu dàng xoa đầu Hỉ Nhỉ an ủi: “Hi Nhi, trẫm là hoàng đế đại Tần, bách tính thiên hạ và thứ dân đều tin tưởng phụ hoàng, phụ hoàng không thể phụ lòng họ được”.
Đôi mắt trong sáng của Hi Nhi nhìn Trương Cường chằm chằm, đầy vẻ sùng bái nói: “Hi Nhi lớn lên cũng sẽ làm một quân chủ giống như phụ hoàng”.
Trương Cường xúc động, ôm lấy Hi Nhi cười: “Con muốn làm một quân chủ như thế nào nào?”.
Hi Nhi chớp chớp mắt, nói nghiêm túc: “Giống như phụ hoàng, ngày ngày phê chuẩn tấu chương!”.
Trương Cường nghe thế, nhìn trời cười lớn: “Hi Nhi, quà đúng là con của trẫm, ha ha ha...”.
Theo tiếng cười của hoàng đế, hoàng hậu Tả Uyên dưới sự dìu đỡ của hai cung nữ mỉm cười đi vào, âu yếm nhìn Doanh Hi đang được Trương Cường ôm vào lòng, già ý tức giận nói: “Hi Nhi, con to gan thật đấy, lại dám quấy rầy phụ hoàng xử lý chuyện triều chính”.
Hi Nhi nuối tiếc bò dậy khỏi người Trương Cường, buồn bã đến bên Tả Uyên, nhìn rất đáng thương, Trương Cường thấy thế cũng không kìm được tiếng than nhỏ.
Nhìn thấy vẻ mặt Trương Cường vẻ không nỡ, Tả Uyên xoa xoa đầu Hi Nhi, sửa lại tóc cho cậu bé, rồi cười với Trương Cường: “Bệ hạ cả ngày mệt mỏi, mấy khi được nghỉ ngơi? Hôm nay Hi Nhi đã đến quấy, hay là đưa nó đi chơi một chuyến đi?”.
Trương Cường cười gượng nhìn đống bản tấu dày cộp trên bàn, gật đầu than: “Thôi được, chỉ được cưỡi hai giờ thôi đấy” Vừa nói xong thì Hi Nhi đã chạy biến ra ngoài điện, ra lệnh cho nội giám đứng hầu ngoài điện, lập tức cho dắt ngựa qua.
Nhìn thấy điệu bộ hoan hỉ đó của Doanh Hỉ, Trương Cường bèn cười: “Khởi Nhi dạo này thế nào?”.
Tả Uyên cười nhìn Trương Cường gật đầu: “Khởi Nhi còn quá nhỏ, cả ngày quấn lấy Hỉ Nhi, còn Hi Nhi lại muốn học theo phụ hoàng, không muốn chơi cùng Khởi Nhi chút nào, hai đứa trẻ toàn vì thế mà gây loạn, thiếp là mẫu thân, quả thật cũng không biết làm thế nào”.
Nói đến đây, đưa mắt nhìn Trương Cường, cười nhẹ: “Thần thiếp đến đây là vì muốn báo tin vui cho bệ hạ...”.
Trương Cường ngạc nhiên nhìn Tả Uyên, gật đầu: “Tin vui? Không lẽ...”.
Đôi mắt xinh đẹp của Tả Uyên nhìn chằm chằm Trương Cường, cười nói: “Tuệ phi hôm nay không được khỏe, sau khi ngự y khám xong, mới biết là đã có thai được hai tháng rồi, Thần thiếp xin chúc mừng bệ hạ”.
Trương Cường bị tin vui bất ngờ này làm cho toàn thân rung lên, đứng dậy nắm lấy cánh tay ngọc ngà của Tả Uyên cười: “Tốt, tốt, tốt, Yên Nhi coi như đã thỏa tâm nguyện rồi, ha ha”.
Nhìn thấy điệu bộ vui mừng sung sướng của Trương Cường, Tả Uyên thoáng hiện vẻ rầu rĩ, đúng thế, mình đã vào cung mười mấy năm, không sinh được con cái, nếu không phải phụ thân là tam công, thì đề nghị phế hậu e là khó mà cưỡng lại được, may mà hoàng đế dường như cũng ý thức được điểm này, đưa Hi Nhi cho nàng nuôi đến lớn lập đích làm trường, vị hoàng trường tử này lớn lên bên cạnh mình, không nghi ngờ gì nữa hoàng đế đang muốn an ủi nàng, điều này kỳ thực khiến Tả Uyên vô cùng cảm kích.
Lúc này nhìn thấy Triệu Yên có thai, Trương Cường vui sướng như điên, trong lòng không kìm được sự chua xót đau khố. Hậu cung của Trương Cường cũng không quá mười mấy người, ngoài Triệu Yên và Lỗ Nguyên ra, số mỹ nữ do Triệu Cao gọi vào cũng chưa từng được Trương Cường lâm hạnh qua, cung Hàm Dương đã trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều so với các triều đại Tần trước đó rất nhiều. Tình hình này khiến cho Tả Uyên thấy vô cùng khó xử, Tần phi trong cung không nhiều nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự duy trì tử tự, nhất định sẽ khiến triều thần và tông thất bất mãn với mình. Tuy nhiên Trương Cường lại không để ý lắm đến điều nay, khiến cho Tả Uyên mấy lần tuyển phi đều thất bại.
Mỗi lần hỏi đến vấn đề này, Trương Cường chỉ cười: “Trẫm đã có ba vị hiền thê xinh đẹp tuyệt thế, còn gì bì được nữa?”.
Nhìn thấy Tả Uyên nhìn mình chăm chăm, Trương Cường nhẹ nắm tay Tả Uyên cười nói: “Uyên Nhi, chúng ta cùng đi vào cung Yên nhi thăm nàng ấy nhé”.
Không đợi Tả Uyên đáp lại, hai cái kiệu mềm đã đợi ngoài điện, chỉ nghe thấy.
Tiếng Tả Uyên cười: “Tả Uyên và Hỉ Nhi cùng ngồi một kiệu, xin bệ hạ đi trước”.
Trương Cường nghe thế, trong lòng thầm cản thán cuộc sống hạnh phúc của mình, lên kiệu đi đến cung Vĩnh Hòa của Triệu Yên. Cung Vĩnh Hòa được xây dựng vào năm 41 Tần Chiêu Tương Vương đến nay đã gần bày mươi mấy năm, là một cụm kiến trác tương đối nghiêm chỉnh, về tổng thể có điện chính và đông tây phối điện, sau cung còn có một khu vườn nhỏ, Triệu Yên trước đây ở tại điện Phi Tiên, do năm ngoái mưa lớn ảnh hưởng đến, nên đã chuyến đến cung Vĩnh Hòa, gần với cung điện của Trương Cường hơn một chút.
Vào trong điện thì thấy cung nữ và nội giám trong điện ai nấy đều không giấu được vẻ vui mừng, nhìn thấy Trương Cường đến, Tôn Nguyên nội tài trong cung Vĩnh Hòa vội khom mình cười: “Nô tài cung nghênh bệ hạ, nương nương đang nằm nghỉ”.
Trương Cường nghe thế gật đầu: “Yên Nhi không sao chứ?”.
Tôn Nguyên kính cẩn đáp: “Nương Nương chỉ hơi chóng mặt chút, ngự y đã khai đơn dưỡng thai rồi ạ, nói không có gì đáng ngại, xin bệ hạ yên tâm”.
Trương Cường gật đầu, bước lớn đi vào trong điện, vòng qua vách hoa, nhìn thấy Triệu Yên xanh xao nằm trên giường, gương mặt đầy hạnh phúc. Nhìn thấy Trương Cường đi vào, bèn ngồi dậy, Trương Cường bước lên đỡ nàng, dịu dàng cười: “Nay sức khỏe nàng không được tốt, miễn lễ đi, sau này cũng không cần phải đa lễ”.
Triệu Yên mặc dù mặt xanh như tàu lá nhưng vui mừng nói: “Bệ hạ, lễ nghĩa trong cung nghiêm khắc, là nhằm đảm bảo sự tôn nghiêm của thiên tử bệ hạ, sao lại vì Triệu Yên mà thay đổi được? Hơn nữa thần thiếp cũng chưa đến mức không thể hành lễ được, sao lại tùy ý phá lễ chứ?”.
Trương Cường gật đầu than: “Thế tùy nàng, tuy nhiên hôm nay không cần hành lễ, được không?”.
Triệu Yên cười ấm áp, đang định đứng dậy thì thấy hoàng hậu mang theo Doanh Hi, đang mỉm cười đi vào vội hành lễ: “Thần thiếp xin bái kiến hoàng hậu”.
Tả Uyên thây thế vội bước lên dìu Triệu Yên, nhíu mày: “Muội muội mau đứng dậy, nay đang mang hoàng tự không cần phải hành hư lễ”.
Trương Cường nhìn thấy hai người quan tâm nhau như vậy, trong lòng cảm thán lại nhớ đến đã lâu lắm không gặp Lệ Cơ, không biết bây giờ nàng ấy thế nào? Mặc dù rất hận hành động ác độc của nàng nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Hỉ Nhi lại khiến hắn nhớ đến Lệ Cơ. Nàng ta chính là mỹ nữ đầu tiên mà hắn nhìn thấy khi mở mắt ra ở thế giới này, nghĩ đến cái đêm khiến người ta cảm thấy sợ hãi và bất an, gương mặt sợ hãi của Lệ Cơ, cơ thể trần truồng quyến rũ của nàng, đó là cảnh mà hắn cả đòi này không thể quên được.
Đang lúc suy tư thì Triệu Yên đã dắt Doanh Hi ngồi lên trên giường, dịu dàng âu yếm vuốt tóc cậu bé, Tả Uyên lúc này nhìn thấy Trương Cường thất thần bèn cười nhẹ: “Yên Nhi muội muội, nếu lần này lại có thể sinh được hoàng tử, bệ hạ sẽ có trọng thưởng”.
Trương Cường gật đầu cười: “Đương nhiên là thế, còn phong thưởng thế nào, sẽ do hoàng hậu làm chủ”.
Gương mặt nhợt nhạt của Triệu Yên thoáng hồng lên, nàng hành lễ với Trương Cường: “Thần thiếp xin tạ ơn bệ hạ”.
Tả Uyên cười tủm tỉm, nhẹ gật đầu: “Bệ hạ, thần thiếp còn phải đưa Hi Nhi đến điện Gia Thái, thái phó e là đã đợi lâu rồi, đợi dùng xong cơm trưa, bệ hạ hãy dẫn Hi Nhi đi vườn Thượng Lâm Uyển chơi”.
Nói xong khẽ cười dắt Doanh Hi mặt đầy thất vọng bước ra khỏi điện.
Nhìn theo bóng hai mẹ con, Trương Cường cười gượng một tiếng.
Nhìn thấy Trương Cường trông theo Hi Nhi như thế lại còn nở nụ cười buồn bã, Triệu Yên xúc động thận trọng nói: “Bệ hạ sao lại cười gượng thế?”.
Trương Cường đáp: “Nhìn thấy Hi Nhi hàng ngày lớn lên, trẫm không khỏi nghĩ đến mẹ đẻ của nó, Lệ Cơ. Hình như đã năm, sáu năm không gặp nàng ấy rồi, ai”.
Triệu Yên nắm lấy bàn tay của Trương Cường cười: “Đợi Hi Nhi lớn thêm chút nữa, đã hiếu chuyện, bệ hạ hãy thà Lệ Cơ ra, cho hai mẹ con họ gặp mặt”.
Trương Cường cảm thán gật đầu cười: “Hôm nay trẫm phải ăn mừng một chầu, Yên Nhi cuối cùng đã có tin vui, lần này nàng không còn buồn nữa chứ hả?”.
Triệu Yên bị Trương Cường nhắc đến chuyện có thai, khuôn mặt xinh đẹp thoáng trng đỏ, cười gật đầu: “Triệu Yên chỉ hy vọng sớm sinh con cho bệ hạ, thì kiếp này không còn tâm nguyện gì khác”.
Trương Cường nhẹ nhàng vuốt cái bụng vẫn còn phẳng của nàng, cười: “Trẫm muốn Yên Nhi sinh cho trẫm một công chúa xinh xắn hệt như Yên Nhi, như thế trẫm là nam nữ song toàn rồi, ha ha...”.
Tiếng cười chưa dứt thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Hàn Hoán vọng lại, Trương Cường biết rằng nhất định có chuyện gì lớn, ở hậu cung không phải là nơi giải quyết chuyện triều chính, nếu không phải chuyện lớn, Hàn Hoán tuyệt đối không dám đến làm phiền.
Đang lúc suy nghĩ thì Hàn Hoán vội vã bước vào căng thẳng nói: “Bệ hạ, đại sự không tốt, theo tin báo của một vị tướng quân đô úy của Trương Khiên đại nhân từ Tây Thành về Hàm Dương, Trương đại nhân dẫn theo thương đội qua hai năm đã đến được vùng Hắc Hải, đã thu được vô số bào bối, bọn người đó vô cùng quan tâm đến tơ lụa của đại Tần ta, đều mua với giá cao. Tuy nhiên do trên đường đi không ít cường đạo, đại quân chúng ta qua mấy lần đánh nhau với chúng đều thất bại, đã dẫn đến một quốc gia gọi là “Mã Kỳ Đông” đã cướp mất hàng hóa của đại quân, Trương tướng quân không đồng ý, bọn chúng đã bắt giữ toàn bộ hàng hóa và Trương Khiên tướng quân”.
Trương Cường nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là Vương quốc Macedonia”.
o O o