Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 169: Chương 169: Đích thân chinh phạt Nhạn Môn.




Thời tiết vô cùng nóng, dưới bầu trời oi ả, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng xa chiến hành quân, nhằm hướng huyện Cửu Nguyên đi tới, Trương Cường cưỡi trên con chiến mã màu đen, xung quanh hoàng đế có mấy trăm kỵ binh cấm vệ, bên cạnh hoàng đế là Mông Điềm đang thúc ngựa phi như bay.

Sau lưng Trương Cường là cánh quân kỵ binh khoảng năm vạn người, nhìn không xuể mắt, cánh quân này là tinh binh được Trương Cường chọn ra từ sáu mươi vạn đại quân, đây cũng chính là vương bài mà lần này Trương Cường đích thân chinh phạt đối phó với Hung Nô và Lưu Bang.

Do có được kết quả huy hoàng lần đích thân chinh phạt trước, nên lần này trong triều không ai phản đối hoàng đế, khiến cho tình hình tiến triển vô cùng thuận lợi. Chỉ có một điều khiến Trương Cường không yên tâm chính là Lỗ Nguyên sắp lâm bồn, lần xuất chinh trước xảy ra chuyện bi thảm của Nhu Nhi, lần này Trương Cường đã đặc biệt dặn dò thái úy âm thầm để mắt tới, theo dõi động tĩnh trong cung, một khi có chuyện gì ngay lập tức cho ngựa đi cấp báo, rồi mới an tâm lên đường. Việc trong triều, đã có Tiêu Hà lo liệu, đối với năng lực của Tiêu Hà, Trương Cường hoàn toàn tín nhiệm.

Từ huyện Bắc Địa xuất phát, qua một ngày tốc hành, đã nhìn thấy được bức tường thành to lớn của Thượng huyện, do sớm đã nhận được tin hoàng đế ngự giá đích thân chinh phạt, huyện thủ Thượng huyện mới là Lý Thanh, dẫn thêm các quan viên đã tạm thời dựng trại ngoài thành mười dặm để nghênh giá.

Nhìn thấy quan viên huyện Thượng đã đến nghênh đón từ trước, đội ngũ đang rầm rập tiến quan liền giảm tốc độ, Mông Điềm ghì dây cương, quay lưng lại nói với Trương Cường: “Bệ hạ, phía trước là huyện Thượng, đã hành quân cấp tốc được một ngày, cũng nên nghỉ ngơi chút, ngày mai từ huyện Thượng xuất phát, thì trước khi trời tối đã có thể đến được huyện Cửu Nguyên, sau ba ngày chỉnh đốn, đồng thời kết họp với quân của Vương Bôn đang bí mật từ cấp tốc từ Hàm Đan tiến đến.

Trương Cường nhìn thấy vẻ mặt ung dung của Mông Điềm, thấy rằng hành trình được sắp xếp như thế này cũng coi như tỉ mỉ chặt chẽ, nhưng thân là hoàng đế, không thể hình thành thói quen nghe lời thần tử, ít nhất cũng không nên khiến cho người ngoài có cảm giác này. Bất giác nhìn hơn hai trăm quan viên cấp dưới của huyện Thượng, rồi thúc ngựa lên trên gật đầu nói: “Hãy nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ ở đây một ngày, đợi sau khi đến huyện Cửu Nguyên, sẽ căn cứ theo tình hình mà tiến hành”.

Mông Điềm chắp tay thưa: “Vi thần rõ”.

Trương Cường không nén được tiếng thở dài, thế lực của Mông Điềm ngày càng lớn, chỉ e mình không khống chế được, hy vọng là sẽ không trở thành bi kịch phản thần trong tay mình.

Rốt cuộc đại công của Mông Điềm và tướng lĩnh Đại Tần quả thực khó mà khống chế, là tướng quân nắm trọng binh trong tay, mặc dù quyền lực điều động quân đội nằm trong tay hoàng đế, nhưng hậu quả mà võ tướng biến chất mang lại còn nghiêm trọng hơn văn quan rất nhiều, những đại loạn nổi tiếng trong lịch sử như Vương Mãng soán ngôi Hán, Tư Mã Chiêu soán Ngụy, loạn An Sử...

Còn năng lực võ tướng cải triều đổi đại nổi tiếng lịch sử cũng không hề ngoại lệ, đây là nguồn gốc của sự phòng bị mà hoàng đế các thời đại phong kiến có đối với các võ tướng, hơn nữa các võ tướng lại khó mà đầu xuôi đuôi lọt như các quan văn, những bi kịch lịch sử kiểu này, khó mà đếm xuể.

Đang lúc suy nghĩ, thì nhóm quan viên huyện Thượng đã quỳ sát đất ở cách đó không xa, thực hiện nghi lễ chào đón tôn kính, lúc đó Trương Cường mới gật đầu: “Các ngươi bình thân, hôm nay trẫm mệt rồi, nên sẽ không cho triệu kiến các vị, các ngươi lui ra đi”.

Lý Thanh bò dậy, nói: “Bệ hạ đến đường đột, vi thần chưa chuẩn bị cẩn thận, e rằng bệ hạ sẽ phải chịu khổ một đêm”.

Trương Cường không để ý gật đầu nói: “Thế là tốt nhất, trẫm ở trong nha môn cũng được, không cần phải đặc biệt long trọng làm gì, có thế không vì trẫm mà quấy nhiễu dân chúng, làm rất tốt, thưởng một trăm lạng vàng”.

Lý Thanh lần đầu được gặp vị hoàng đế trẻ tuổi mà truyền thuyết chê bai không ít, nên khẽ đưa mắt nhìn, thì thấy hoàng đế khoảng hai mươi ba,24 tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, với đôi mắt tinh anh, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng trên người đã toát ra khí phách quân vương, khiến người ta khiếp sợ không dám nhìn gần.

Nhìn thấy Trương Cường nhìn mình, Lý Thanh vội khom mình thưa: “Bệ hạ xin mời vào thành nghỉ ngơi”.

Trương Cường gật đầu, nhìn hai trăm quan viên đang khép nép, cười: “Mọi người hãy tản ra đi, các ngươi đến đây nghênh giá, trẫm hiểu tâm ý của các ngươi, chỉ là trẫm đến và đi đột ngột nên không thể đơn độc triệu kiến mọi người” Nói xong, thúc ngựa đi vào trong thành.

Vào đến trong thủ phủ huyện, dưới sự phục vụ của Hàn Hoán, sau khi tắm rửa xong xuôi, liền thay đồ rồi mới đi vào phòng, tiếp kiến Mông Điềm và Lý Thanh đã chờ rất lâu.

Đi qua bình phong sơn son thiếp vàng, thì thấy Mông Điềm và Lý Thanh đang cùng đi đến, nhìn thấy Trương Cường vội hành lễ: “Bái kiến bệ hạ”.

Trương Cường quay lưng lại ngồi lên giường gật đầu: “Bên Lưu Bang có động tĩnh gì không?”.

Mông Điềm chắp tay thưa: “Lưu Bang đã điều một bộ phận binh sĩ ở các huyện về, toàn lực phòng thủ tại huyện Thiện Vô, quân đội bây giờ khà năng đã lên đến hai mươi vạn, chúng ta chỉ có hơn ba mươi vạn, nếu giao chiến chính diện e sẽ là một trận ác chiến”.

Trương Cường gật đầu nói: “Bên Vương Bôn có tin tức gì không?”.

Mông Điềm gật đầu nói: “Vương Bôn đích thân dẫn mười vạn đại quân bí mật hướng lên bắc, còn năm ngày nữa sẽ đến núi Thái Hành Sơn phía nam huyện Nhạn môn, ngọn núi này cao, rùng cây rậm rạp, dễ che giấu hành tung, Lưu Bang dù có phòng bị cũng khó mà phát hiện”.

Nghe thấy Vương Bôn đã ngày đêm vội vã đến Nhạn Môn, Trương Cường thấy có chút yên tâm, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Tin tức về thời điểm điều động đại quân có bị tiết lộ ra ngoài không?”.

Mông Điềm vội vàng giải thích: “7 ngày trước Vương Bôn từ Hàm Đan xuất phát, lúc xuất phát mới là canh ba, nên doanh trại vẫn nguyên như cũ không thay đổi, mỗi ngày luyện tập chuyển thành tập luyện thay phiên, làm thế có thể che được tai mắt của bọn người có dã tâm, quanh doanh trại quân đội lại càng canh phòng cẩn mật, tuyệt đối không có người ngoài ra vào, Lưu Bang không thể nhanh chóng biết được tin”.

Trương Cường nghe thế mới thấy yên tâm, đang định nói, thì nghe từ ngoài sân vọng lại tiếng chiến mã, đang lúc ngạc nhiên thì thấy một tên lính truyền tin mặt đầy mồ hôi, bước nhanh vào trong phong quỳ xuống báo: “Bệ hạ, Nhạn Môn cấp báo, tám trăm dặm cấp tốc, liên đêm đưa tới”.

Trương Cường ngạc nhiên, lo lắng là xảy ra chuyện gì, không đợi Hàn Hoán đưa lên đã bước thẳng đến chỗ tên lính, cướp lấy bức thư khẳn kia. Lúc mở ra mới phát hiện là bản tấu của Lưu Bang dâng lên Trương Cường, ý là hoàng đế đích thân xuất chinh, thần tử không dám thất lễ, mời Trương Cường ngự giá huyện Nhạn Môn, một là đến thăm và kiểm tra chế độ quân đội địa phương, hai là vì lễ của toàn thể thần tử, còn thành khẩn bày tỏ, hiện nay quân vụ bận rộn không dứt ra được, nếu Trương Cường không thể đến Nhạn Môn, thì ông ta sẽ đích thân đến Cửu Nguyên để tiếp giá!

Xem xong bức thư dài mấy trăm chữ, Trương Cường nhíu mày suy nghĩ, rồi đưa bức thư cho Mông Điềm, nói nhỏ: “Hay là Lưu Bang đã phát hiện được ý đồ của chúng ta?”.

Mông Điềm nhíu mày đáp: “Việc tiến đánh Hung Nô đã được chuẩn bị từ lâu, nếu có người biết cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, chỉ là việc tẩn công Nhạn Môn là bệ hạ mới quyết định, nếu có bị lộ ra ngoài, kỳ thực cũng có chút không thể, đại quân mặc dù không theo lời bệ hạ là cuối hạ xuất phát, nhưng vẫn là họp tình hợp lý, không có điềm gì đáng nghi ngờ”.

Trương Cường nhíu mày hỏi: “Nếu hiện nay không đi, e là sẽ rát giây động rừng, còn nếu đi, thì không thể hoàn toàn nắm chắc được, không biết mọi người có ý kiến gì?”.

Mông Điềm ngay lập tức đáp lời: “Đương nhiên không nên đi, bệ hạ thiên tử muôn quý, sao lại dễ dàng mạo hiểm thế? Nếu có xảy ra biến gì, không phải hôm nay...”.

Trương Cường nghĩ ngợi, lắc đầu: “Nếu không đi, Lưu Bang đến huyện Cửu Nguyên, một khi Lưu Bang lập tức phát động binh biến, chúng ta thân ở Cửu Nguyên, căn bản không thể lên kịp để phối hợp với Vương Bôn, nếu Vương Bôn đơn độc cầm quân trước Lưu Bang, thì không phải là đã dâng cho hắn miếng thịt mỡ ngon hay sao, thế không tránh được có chút hơi quá...”.

Mông Điềm không thay đổi sắc mặt, khuyên: “Sự an nguy của thiên hạ nằm trên người bệ hạ, nếu thật sự toàn bộ mười vạn đại quân đều vào tay Lưu Bang, bệ hạ cũng không nên đặt mình vào chỗ nguy hiểm”.

Nói đến đây, liền quỳ xuống, lôi thanh kiếm ra, đặt lên cổ quà quyết nói: “Nếu thật bệ hạ muốn vào Nhạn Môn, Mông Điềm chỉ còn nước chết để can gián”.

Đám đông ở đó thấy cành tượng trước mắt sợ hãi đến mức sững ra, Trương Cường vô cùng bất ngờ, không ngờ Mông Điềm lại phản đối mình mạo hiểm đến thế, trong lòng cảm động, liên tục gật đầu: “Mông tướng quân mau đứng dậy, trẫm không đi là được rồi”.

Mông Điềm nghe thấy thế, mới vứt thanh kiếm trong tay nói: “Mông Điềm vô lễ, mạo phạm bệ hạ, xin bệ hạ trị tội”.

Trương Cường cười gương nói: “Mông tướng quân một lòng vì trẫm, sao lại không phân biệt mà ngông cuồng trách móc kia chứ?”.

Mông Điềm quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ có thể nghe lời mạo phạm của Mông Điềm, quà thực là minh quân hiếm có của thiên hạ”.

Trương Cường gật đầu: “Nếu đã thế, chúng ta không cần phải chỉnh đốn lại, ngày mai khởi hành đến huyện Cửu Nguyên luôn, sau đó từ phía bắc huyện Nhạn Môn, phối hợp với Vương Bôn từ phía nam họp kích Nhạn Môn”.

Mông Điềm nghe thấy thế, ngay lập tức chắp tay: “Vi thần tuân chỉ”.

Trương Cường lúc này dù cảm thấy nhẹ nhõm vì đã quyết định biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Lưu Bang rất giào hoạt, càng tiếp cận gần Nhạn Môn, Lưu Bang e là càng chột dạ”.

Đáng lúc nói, thì nghe thấy tiếng cấm vệ bẩm: “Bệ hạ, mưu sĩ của Lưu Bang là Trần Bình cầu kiến”.

“Trần Bình?”. Trương Cường không ngờ trong lúc nhạy cảm này, Lưu Bang lại phái Trần Bình đến trước, nên vô cùng ngạc nhiên, bất giác đưa mắt nhìn Mông Điềm, thấy Mông Điềm nhíu mày lắc đầu, ra hiệu cho Trương Cường không nên gặp Trần Bình.

Trương Cường nghĩ ngợi, trong thời khắc mẫn cảm này, hành động của mình có thế gây ra sự suy đoán và nghi ngờ của Lưu Bang, nhưng đây cũng là cơ hội thăm dò đối phương, hơn nữa mình lại rất hiểu con người Lưu Bang, nên cẩn thận đối phó thì sẽ không bị thăm dò hư thực.

Chủ ý đã định, nên giả vờ không nhìn thấy Mông Điềm ra hiệu liền gật đầu với cấm vệ quân: “Lệnh cho Trần Bình vào”.

Lời vừa dứt, thì thấy Trần Bình trang trọng bước vào, hành lễ bái kiến: “Mưu sĩ tiền trướng Bái Công bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế”.

Trương Cường biết Trần Bình đa mưu, hư thực của mình tuyệt đối không thể để hắn nhận ra, bèn gật đầu cười: “Bái Công có khỏe không? Ngươi hãy bình thân”.

o O o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.