Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 170: Chương 170: Kế sách ly gián khéo léo.




Bao nhiêu mưu mô của Trần Bình đều bị Trương Cường dễ dàng phá, nên lần này vô cùng muốn được xem vị hoàng đế liên tục khiến cho Sở bá vương thất bại, thiên tử thiếu niên mà Mặc Đốn Hung Nô không dám nghênh chiến, thêm nữa lúc này thái độ của Trương Cường rất thân thiện, chứ không hề có Vương giả bá khí nhường tưởng tượng, khiến cho cái gan của hắn nở thêm mấy phần.

Chỉ là lúc này không kịp nghĩ nhiều, quỳ xuống thưa: “Những ngày này, Hung Nô liên tục xâm phạm dải Nhạn Môn, Bái Công lo lắng Hung Nô lợi dụng thời cơ, do quá bận rộn với bản phận, đã đặc biệt cử tiểu nhân đến trước đến thông báo với bệ hạ”.

Trương Cường nhìn Trần Bình nói: “Bái Công một lòng vì nước, trẫm rất cảm động, đợi sau khi trẫm chinh phạt xong Hung Nô, hoàng tử chào đòi, đến lúc đó có thể tấn phong tước vị cho Bái Công, trẫm sẽ toàn lực xử lý ẩn hoạn trong nội quốc”.

Trần Bình nghe thấy thế ngạc nhiên, vội chắp tay nói: “Đại Tần đang dần hồi phục lại hưng vượng tòi Thủy hoàng, sao lại có mầm họa được”.

Trương Cường lắc đầu than: “Đại Tần mặc dù hiện nay đã mạnh hơn thời Triệu Cao rất nhiều nhưng vẫn không thể bì được với thời hưng thịnh thật sự, ít nhiều cuộc sống của thứ dân còn rất nghèo khổ, lương thảo trong quốc khố không đủ để duy trì sự vận hành của quốc gia, trong tám mươi vạn đại quân chỉ có mười vạn ngựa, khoảng cách chênh lệch quá xa, những việc trẫm muốn làm còn rất nhiều...”.

Trần Bình ngạc nhiên nhìn Trương Cường, nghi hoặc hói: “Những ẩn họa bệ hạ nói chỉ có từng đây thôi sao?”.

Trương Cường nhìn Trần Bình, nghiêm túc nói: “Không sai, ẩn họa của Đại Tần quà thực là nằm ở những việc vụn vặt này, những chuyện khác đối với trẫm cũng coi như chẳng phải là ẩn họa thật sự’.

Sắc mặt Trần Bình biến đổi, thận trọng thăm dò: “Không lẽ côn đồ hung hãn gây phản loạn triều đình lại không phải là ẩn họa ư?”.

Trương Cường nghiêng đầu cười: “Những ngu dân chẳng qua là bị những lời lừa dối lừa gạt, chỉ cần trẫm thật tâm xoa dịu thứ dân, khiến cho cuộc sống ổn định, quy phục trẫm chỉ là chuyện sớm muộn, nếu còn có những con người không hiểu đại thế thiên hạ như thế thì không gọi là hào kiệt, chỉ là kẻ cướp chẳng ra gì mà thôi, trẫm sao có thể đặt hắn vào mắt cơ chứ?”.

Nói xong, nhìn Trần Bình đầy thâm ý, khiến cho Trần Bình trong lòng vô cùng sợ hãi, khó khăn lắm mới định thần lại được, miễn cường cười trừ: “Bệ hạ quả nhiên anh minh”.

Trương Cường nhìn Trần Bình cười ha ha: “Trẫm nghe nói ngươi một lòng phò Bái Công, đúng là nhân tài hiếm có, nhưng lại không có tước vị gì, quả là có chút phí phạm, thế này đi, mặc dù tước vị này yêu cầu phải có quân công mới được thụ phong, nhưng quan vị thì trẫm có thể phong, vậy trẫm bổ nhiệm cho ngươi là “Trường Sử” sau này có thể được Triều Đình cung dưỡng, đối với nhân tài, trẫm tuyệt không để ý đến xuất thân”.

Trần Bình bị hành động phong thưởng đột ngột này của Trương Cường làm cho bất ngờ sững ra, không kịp nghĩ nhiều, mà lần nữa quỳ xuống đất kính cẩn tạ ơn: “Trần Bình chẳng qua chỉ là một thào dân tầm thường, không có công cán gì, quả thực không dám nhận đại ân đó của bệ hạ”.

Trương Cường không để tâm lắc đầu: “Trường sử bình thân, trẫm thấy ngươi hoàn toàn có thế đảm nhiệm được, đừng thoái thác nữa”.

Nhìn Trần Binh trán đầy mồ hôi lạnh, Trương Cường thầm cười nhạt một tiếng, quay lưng sang dặn dò Hàn Hoán: “Đi lấy năm trăm lạng vàng thường cho trưởng sử, cũng coi như là tâm ý của trẫm”.

Trần Bình vốn không nghĩ Trương Cường lại đột nhiên tấn phong chức quan cho mình, nên chưa nghĩ được biện pháp gì, nghe thấy Trương Cường lại thường cho mình năm trăm lạng vàng, lòng dạ vô cùng bồn chồn lo sợ, lần trước Lỗ Nguyên vào cung nhận được ân sủng, Trương Cường thường cho Lưu Bang cũng chỉ có hai trăm lạng, thế này chắc chắn sẽ dẫn đến sự nghi kỵ của vợ chồng Lưu Bang, quả là họa chứ không phải là phúc.

Nhìn thấy sắc mặt Trần Bình biến đổi, Trương Cường làm vẻ ngạc nhiên hỏi: “Ái khanh không lẽ có tâm sự gì chăng?”.

Trần Bình nghe thấy mới tỉnh lại, quỳ xuống lạy: “Bệ hạ, thảo dân không lập được công trạng gì cho Đại Tần nên quả thực không dám nhận sủng ái của bệ hạ”.

Lúc này Mông Điềm đứng bên cạnh đã hiểu được dụng ý của Trương Cường, bèn lập tức cả cười nói: “Trần đại nhân quả thực khiến người ta ngưỡng mộ, được bệ hạ coi trọng như thế, khiến Mông Điềm ta cũng phải ghen tị! Đường đường là đại sĩ phu, sao lại ngập ngùng như thế, bệ hạ anh mình nhìn anh hùng, sao ngươi lại phải học hành vi của kẻ tiểu nhân như thế”.

Trần Bình lúc này không tìm được lý do gì để thoái thác sự phong thường của Trương Cường, đành phải cười gượng một tiếng, quỳ xuống tạ ân: “Vi thần Trần Bình tạ ân hoàng thượng”.

Trương Cường nhìn hắn trịnh trọng hành lễ mới cười gật đầu: “Tài năng của ái khanh trẫm đã sớm nghe nói, sự phong thường này chẳng qua chỉ hy vọng khanh có thể tiếp tục an tâm phò tá Bái Công, thay Đại Tần bảo vệ biên cương phía bắc”.

Trần Bình nhìn nụ cười sàng khoái của Trương Cường dường như nghe thấy dụng ý gì đó, chỉ cảm thấy sau lưng phát sốt, nghĩ đến những âm mưu liên tục bị Trương Cường dễ dàng nhìn thấu, tâm ý trước khi đến hôm nay lại bị Trương Cường nhìn thấu.

Lúc sau mới cắn răng nói một cách khó khăn: “Bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ không khiến bệ hạ thất vọng”.

Trương Cường nhìn Trần Bình sắc mặt bất an, vô cùng hài lòng gật đầu cười: “Ái khanh đường xá xa xôi đến đây cũng nên đi nghỉ ngơi đi, trẫm cũng mệt rồi Đều lui ra đi”.

Trần Bình nghe thế mới cẩn trọng đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc đó dường như phát sốt không thấy gì kỳ quặc, nhìn thấy ánh mắt Trương Cường đang sắc sào nhìn mình, bất giác sững ra, đợi Trương Cường đứng dậy lùi vào hậu đường, mới thầm thở nhẹ ra một hơi, mới nghĩ đến mình làm sao mà nói năng với Lưu Bang, nếu gây ra sự nghi ngờ cho Lưu Bang, hay là cứ thực sự đầu quân cho Tần Nhị Thế, làm một quan viên triều đình an ổn?

Lại nghĩ đến Lỗ Nguyên đã mang thai hoàng tử, nếu thuận lợi sinh ra, thì rất có khả năng được lập làm thái tử, nếu thật sự như thế thì Lưu Bang có bằng lòng khởi binh phản Tần không? Nói không chừng lại có thể hiến mình và người cho Tần vương như Triệu Vương đã làm, hưởng cuộc sống phú quý, đối với suy nghĩ làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng của Lưu Bang nghĩ cẩn thận thì thấy cũng không mấy đáng tin.

Tên Lưu Bang vô lại chẳng qua cũng chỉ vì vinh hoa phú quý, nếu bỏ viễn cảnh phú quý trước mắt mà lại đi đón mạo hiểm chiến tử thất bại thì quả thực có chút không họp tình lý, nếu quà thực sẽ bán rẻ mình, chẳng lẽ không phải...

Đang lúc suy nghĩ thì nghe thấy Mông Điềm hỏi: “Trưởng sử đại nhân, còn chuyện gì hay sao?”.

Trần Bình lúc này mới phát hiện trong phòng vắng hoe, chỉ còn lại Mông Điềm đang nhìn chằm chằm vào mình, bèn cười trừ: “Tại hạ quà thực không ngờ bệ hạ lại coi trọng Trần Bình như thế, nhất thời nhận nhận được ân sủng mà ngạc nhiên, khiến tướng quân cười chê rồi”.

Mông Điềm chắp tay nói đầy ý tứ: “Bệ hạ mặc dù sâu khó dò, nhưng rất coi trọng hiền tài bên mình, hy vọng đại nhân có thể một lòng trang với hoàng thượng giống Mông Điềm, cùng phò minh quân, cũng lưu lại thanh sử sau này”.

Nói xong, bèn hừm một tiếng rồi quay lưng bước vội đi, không để ý đến Trần Bình đang đứng đực ra ở kia.

Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại mỗi mình, Trần Bình cười gượng một tiếng đi ra, vừa đi đến cửa thì nhìn thấy huyện thủ mới nhận chức Lý Thanh, sắc mặt vui vẻ chắp tay nói: “Chúc mừng đại nhân, đại nhân tước vị liệt vào cửu khanh, quả thực đáng chúc mừng”.

Nói xong, kéo tay Trần Bình đi ra ngoài, lúc này đang lúc bữa tối, phủ huyện thủ nằm ở khu ồn áo náo nhiệt trong thành không xa, một quán rượu hai tầng, mặc dù không được như ở Hàm Dương nhưng bên ngoài chốt hiểm yếu chốn biên giới lại hiện ra vô cùng phồn hoa, trong màn đêm lại phát ra những tiếng của trò đoán ngón tay đầy hào hứng, tăng thêm mấy phần náo nhiệt cho màn đêm yên tĩnh trong thành. Trong tửu lầu mặc dù náo nhiệt nhưng không nhìn thấy một tướng lĩnh cải trang thành quân nhân nào, lại càng không thấy bóng binh sĩ nào, quân Tần yêu cầu rất nghiêm khắc với tướng lĩnh và binh sĩ, trước đại chiến càng nghiêm cấm quân nhân uống rượu, chỉ sau khi đại thắng, mới có cơ hội uống rượu khao thưởng ba quân.

Trần Bình mặc dù chưa định thần lại nhưng đã bị Lý Thanh lôi vào trong... Nhìn thấy thức ăn thịnh soạn, Trần Bình mới ngạc nhiên nói: “Huyện thủ đại nhân có thịnh tình như thế, tại hạ quả thật không dám nhận”.

Lý Thanh rót đầy mấy ly rượu, mới vuốt râu cười nói: “Trần đại nhân lần này bệ hạ thân chinh, e rằng lại giết được vô số quân địch, Trần đại nhân không lẽ không chuẩn bị xin bệ hạ tùy giá hay sao? Như thế, có thể lập được chiến công, làm rạng danh tổ tông, tiền đồ của đại nhân thật sáng lạn, nào, hãy cạn ly rượu này đã”.

Trần Bình nhìn ly rượu ngon mà Lý Thanh vừa rót, hương rượu thơm nồng kích thích hắn, khiến hắn khó khăn lắm mới kìm chế được dục vọng trong lòng, chắp tay nói: “Đại nhận sao lại đùa như thế, Trần Bình chỉ là thào dân bình thường, sao đại nhân lại phải khách khí như thế”.

Lý Thanh nhai thức ăn liên tục gật đầu: “Trần đại nhân bây giờ đã liệt vào cửu khanh, lại được bệ hạ coi trọng thế, sao lại cứ không vui vậy?”.

Trần Bình lúc này trong lòng hỗn loạn, đang nghĩ làm sao ăn nói khi quay về chỗ Lưu Bang, lúc này mới cầm ly rượu lên cạn một hơi, cười gượng: “Đại nhân không biết đó thôi, Trần Bình lần này thụ phong, chỉ e quay về...”.

Nói đến đây mới giật tỉnh, vội ngậm miệng lại, liên tục lắc đầu nhìn mâm thức ăn, Lý Thanh nhìn thấy thế cũng không truy hỏi nữa, chỉ cúi đầu ăn.

Một lát sau mới ngạc nhiên nhìn Trần Bình: “Ài, nhìn ngoài cứ không vui thế, quả khiến người ta ngạc nhiên, bản quan vốn dĩ đã định kết giao, chuẩn bị cho sau này, nhưng hiện nay thấy...”.

Nói xong, chỉ rượu thịt trên bàn nói: “Nếu đã không vui như thế, thì những chuyện vụn vặt dùng nghĩ nữa là được, hãy ăn hết rượu thịt trước mặt đi, không lại phụ lòng những rượu thịt ngon lành này”.

Trong phủ huyện thủ Trương Cường ngồi trên giường, nhìn ánh nến trước mặt, hỏi Hàn Hoán: “Trần Bình quả nhiên đang uống rượu với Lý Thanh?”.

Hàn Hoán cẩn trọng khom mình nói: “Lý đại nhân theo sự dặn dò của bệ hạ, mời Trần Bình về phủ, thứ rượu đang uống đều là rượu mạnh, chỉ cần mấy bát đã có thể say rồi, moi móc tin tức của Lưu Bang e không khó”.

Trương Cường gật đầu nói: “Moi tin tức không quan trọng, mục đích của trẫm là lưu Trần Bình lại đây khoảng 3- năm ngày là được rồi, việc moi tin nếu bị Trần Bình biết được sẽ là sai lầm”.

Hàn Hoán sắc mặt hơi biến vội bẩm: “Nô tài rõ, ngay lập tức sai người đi nói với Lý đại nhân”.

Trương Cường tr nhẹ một tiếng, cười gượng. Nếu Lưu Bang không thể quy thuận, trận đánh này nếu đánh sẽ kéo dài đến sau thu, thì phải thay đổi kế hoạch chinh phạt Hung Nô rồi, hai bên giao tranh thì Hung Nô khà năng sẽ nhân cơ hội xâm phạm phương nam, lúc đó sau lưng có địch, tình hình không dễ dàng, nhưng trận chiến với Lưu Bang sớm đã nằm trong kế hoạch của mình, rốt cuộc Hán Cao Tổ lẫm liệt trong lịch sử đang là kẻ địch số một của mình.

o O o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.