Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 830: Chương 830: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (12)




“Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng, mười năm sau, cậu và anh Dư Quang còn chưa thực sự tu thành chính quả. Có thể là bởi rất nhiều nguyên nhân khác nhau dẫn đến cục diện như vậy, ví dụ như... cậu không có can đảm tỏ tình, hoặc là do sai lầm của số phận. Nhưng dù cho như thế nào đi nữa, mình vẫn muốn nói với cậu một câu. Nếu như yêu, thì hãy yêu đi. Cầu cho cậu và anh Dư Quang ở nơi lang bạc kỳ hồ (*) sẽ có ngày gặp lại, lúc đó, anh ấy vẫn dịu dàng, còn cậu thì đã trưởng thành.”

“Cuối cùng, cầu cho cậu luôn luôn hạnh phúc, mạnh khỏe trọn đời.”

“Quý Ức của mười năm trước viết.”

Dòng cuối cùng là ngày tháng.

Sau khi đọc hết không thiếu một chữ trong thư, ánh mắt Hạ Quý Thần mãi vẫn không rời khỏi bức thư trước mặt.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế đọc thư lúc đầu, từ đầu đến cuối không có bất kỳ một thay đổi nào.

Mãi một lúc lâu sau, ánh mắt anh mới khẽ di chuyển, một lần nữa nhìn từ đầu đến cuối bức thư. Mắt anh di chuyển rất chậm, dừng lại ở từng chữ rất lâu, cứ như là làm vậy mới có thể nhận ra đó là chữ gì. Đọc được một nửa, đầu ngón tay đang cầm thư của anh hơi xiết lại, khiến cho bức thư trở nên nhăn nhúm.

----

Sau khi xông ra khỏi nhà Hàn Tri Phản, Trình Vị Vãn từ chối đề nghị đưa cô về nhà của tiểu Trương. Cô chạy một mạch như điên đến ven đường, quơ tay loạn xạ, bắt đại một chiếc taxi đi về nhà.

Xe đến dưới căn hộ của cô, sau khi thanh toán tiền xe, ngay cả tiền dư Trình Vị Vãn cũng không lấy, mà đã chạy thục mạng lên lầu.

Lúc lấy chìa khóa mở cửa, bởi vì tay đang run lên dữ dội, nên cô tra chìa khóa vào ổ nhiều lần nhưng mãi vẫn không được.

Cuối cùng, cũng nhờ Lâm Mộ Thanh ở trong nhà nghe được tiếng động, nên đã chạy ra mở cửa giúp cô.

“Vãn Vãn, rốt cuộc thì cậu cũng đã về, mình còn định gọi cho cậu đấy.” - Lâm Mộ Thanh cầm điện thoại trong tay, trên màn hình đang hiển thị số điện thoại của Trình Vị Vãn. Thấy được Trình Vị Vãn, cô ấy mới thở phào một hơi.

Trình Vị Vãn không đáp lại lời của Lâm Mộ Thanh, cô nhanh chóng xông vào nhà, đổi giày, sau đó chạy về phía phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy Trình Hàm đang nằm trên giường ngủ say, lúc này, cảm giác phập phồng lo sợ trong tim cô mới thoáng yên ổn trở lại.

“Vãn Vãn, hắn ta tìm cậu làm gì?” - Lâm Mộ Thanh đóng cửa, đi theo sau Trình Vị Vãn.

Trình Vị Vãn không đáp, cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, lấy chiếc chăn mà Trình Hàm đã đá văng ra, cẩn thận đắp lên người thằng bé. Sau đó, cô đưa tay chạm nhẹ vào hai gò má đỏ bừng của nó, cảm giác mềm mại khiến cho lồng ngực từ nãy giờ bị đè nặng của cô rốt cuộc cũng được thông khí.

Thấy thái độ của Trình Vị Vãn, Lâm Mộ Thanh lờ mờ đoán được điều gì đó: “Hắn tìm cậu… chẳng lẽ là vì Trình Hàm?”

Lâm Mộ Thanh vừa nói xong, dường như Trình Vị Vãn bị cái gì đó làm cho hoảng sợ, đầu ngón tay cô run rẩy dữ dội.

“Hắn muốn cướp Hàm Hàm từ cậu?” - Thấy phản ứng của Trình Vị Vãn, Lâm Mộ Thanh biết chắc mình đã đoán đúng. Ngay lập tức, cô cảm thấy vô cùng tức giận:

“Lúc trước là hắn chối bỏ Hàm Hàm, bây giờ còn có mặt mũi cướp con à? Hắn dựa vào cái gì?”

Giọng Lâm Mộ Thanh có hơi lớn, khiến cho Trình Hàm đang nằm trên giường thoáng nhíu mày, dường như muốn khóc.

Trình Vị Vãn quay sang “Suỵt” một tiếng với Lâm Mộ Thanh, rồi cô đưa tay vỗ Trình Hàm, nhỏ giọng nói: “Ngoan, Hàm Hàm ngủ nhé, ngoan…”

Đợi đến khi Trình Hàm đã ngủ lại, Lâm Mộ Thanh mới nhỏ giọng nói: “Vãn Vãn, cậu yên tâm. Hắn không thể cướp thằng bé được đâu, nói gì đi nữa, Hàm Hàm cũng là con dưới danh nghĩa của mình. Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Cũng không còn sớm nữa, rửa mặt rồi mau ngủ đi…”

***

(*) Lang bạt kỳ hồ: rày đây mai đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.