Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 831: Chương 831: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (13)




Trình Vị Vãn thật sự không muốn bản thân nghĩ quá nhiều. Nhưng đợi đến lúc Lâm Mộ Thanh đi khỏi, trong nhà chỉ còn lại mình cô và Trình Hàm đang ngủ say, lúc này, cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

So với bất kỳ ai khác, cô hiểu rất rõ rằng nếu Hàn Tri Phản đã nói sẽ cướp đi Hàm Hàm thì hắn ta nhất định sẽ làm như vậy. Em gái ruột của Hàn Tri Phản vì cha đẻ của cô, Trình Vệ Quốc, mà chết, giữa cô và hắn ta có huyết hải thâm thù đến mức như vậy, thì sao Hàn Tri Phản có thể để cho con của hắn ở lại bên cạnh cô được. Chắc chắn hắn ta sẽ không mềm lòng với cô đâu.

Nhưng mà Hàm Hàm chính là toàn bộ sinh mệnh của cô, nếu như thằng bé thật sự bị Hàn Tri Phản cướp đi, thì chẳng khác nào cô cũng mất đi sinh mạng.

Suốt cả đêm, Trình Vị Vãn không cách nào ngủ được. Sáng hôm sau, cô bị Trình Hàm đánh thức.

Mấy hôm trước, cô đã hứa với thằng bé là sẽ dẫn nó đi vườn bách thú. Đối với con trẻ, cô không thể nuốt lời, cho nên mặc dù ngủ không ngon, đầu đau đến mức muốn nứt ra, nhưng cô vẫn ôm Trình Hàm ra cửa.

Chơi đến xế chiều, Trình Hàm cuộn trong lòng cô mà ngủ, lúc đó Trình Vị Vãn mới đưa thằng bé về nhà.

Một ngày cứ trôi qua như vậy, đến tối, cuộc sống của cô cũng không hề có một chút gợn sóng nào.

Chẳng lẽ hôm đó, Hàn Tri Phản chỉ nói vậy thôi, chứ hắn ta cũng không thật sự muốn cướp con của cô?

Có lẽ là quá mệt mỏi, hoặc là cũng có thể vì ôm tâm lý may mắn, nên tối ngày thứ hai, rốt cuộc Trình Vị Vãn cũng có được một giấc ngủ ngon.

Hôm sau thức dậy cho đến trưa, Trình Vị Vãn vẫn trải qua cuộc sống êm đềm như lúc trước.

Ăn cơm trưa xong, sau khi dỗ Trình Hàm ngủ, cô mới bật máy tính lên. Liên tục hai ngày nay, bởi vì Hàn Tri Phản mà cô không thể viết bản thảo, mãi đến hôm nay, cô mới ổn định lại, có thể tập trung vào nội dung kịch bản được rồi.

Sự thật chứng minh rằng Trình Vị Vãn quá mức ngây thơ, cô luôn đề phòng Hàn Tri Phản nên cứ mang theo Trình Hàm bên người, nhưng cô không ngờ rằng, hắn ta không ra tay với cô và thằng bé, mà lựa chọn Lâm Mộ Thanh.

Lúc Trình Vị Vãn đang tập trung viết bản thảo, thì nhận được điện thoại từ quầy lễ tân của nhà xuất bản Mộ Thanh gọi đến. Họ nói rằng cục công an phái người đến, bởi vì chứng từ của nhà xuất sản có thiếu sót, nên Lâm Mộ Thanh đã bị cục công an đưa đi.

Trình Vị Vãn thật sự không nghĩ là Lâm Mộ Thanh gặp chuyện không may lại có liên quan đến cô. Cô ôm Trình Hàm đến đồn công an, sau khi gặp mặt Lâm Mộ Thanh, rốt cuộc, cô cũng hiểu được tình huống và bắt đầu nghĩ biện pháp cứu cô ấy.

Trước khi đi, Trình Vị Vãn có trò chuyện đôi câu với nhân viên cảnh sát, nên biết được nếu như Lâm Mộ Thanh bị khởi tố thì ít nhất phải chịu phạt tù năm năm.

Năm năm… Lâm Mộ Thanh chỉ mới hai mươi bảy tuổi, vậy thì chẳng khác nào chôn vùi cả tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô ấy.

Trình Vị Vãn nói cám ơn rồi rời khỏi cục cảnh sát. Sau đó, cô bắt đầu gọi điện. Trình Vị Vãn gọi cho tất cả những người có thân phận mà cô quen biết, nhưng không ai chịu đứng ra giúp đỡ cô.

Ngay khi Trình Vị Vãn bước đến bước đường cùng, không biết phải làm sao, thì cô nhận được điện thoại của Hàn Tri Phản.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, do dự hồi lâu, sau đó mới nhấn nút nghe. Trình Vị Vãn còn chưa kịp lên tiếng, thì giọng nói lạnh như băng của Hàn Tri Phản đã vang lên: “Đêm nay, tôi có buổi gặp mặt ở chỗ cũ tại Kim Bích Huy Hoàng, nếu như cô muốn cứu Lâm Mộ Thanh, thì đến tìm tôi. Nghĩ cho kỹ, cô nên biết điều kiện của tôi là gì.”

Hàn Tri Phản vừa nói xong, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng “Tút tút”.

Trình Vị Vãn buông điện thoại bên tai xuống, liếc nhìn màn hình, điện thoại đã bị cúp.

“Mẹ, mẹ!” - Đi theo Trình Vị Vãn ra ngoài suốt từ sáng đến trưa, Trình Hàm đã đói bụng, thấy mẹ mình cứ mãi nhìn vào điện thoại mà không có phản ứng gì, thằng bé đưa tay cầm lấy ống quần của mẹ, kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.