Đại Thần Điện Cạnh Thầm Yêu Tôi

Chương 10: Chương 10: Bắt Đầu Hành Động




Editor: Moriuchi Eira

Tiểu Phong nghe thấy thế, nửa ngày sau cũng không phản bác được.

Cậu bé với anh trai từ trước đến nay vốn không thân.

Nhưng cậu nhóc có mơ cũng không ngờ tới, ở trên Weibo không có fans không biết K thần chính là một tên đệ khống.

Phong Nại một tay đút túi quần, tay khác chỉ chỉ tờ giấy trên tay cậu nhóc: “ Nếu có cơ hội nhớ phải cảm ơn cậu ấy nhé.”

“Vâng ạ!” Cậu nhóc vui sướng, nhóc cảm thấy anh trai nhóc chắn chắn sẽ thích tiểu ca ca xinh đẹp kia, dù sao hai người này cũng đều đẹp trai như vậy mà......

Suy cho cùng, Tiểu Lâm vẫn còn là trẻ con, suy nghĩ đơn thuần.

Một người là lão đại Nhất Trung, một người là đại ca Nhị Trung, sao có thể chung sống hòa bình được?

Gọi là khắc tinh của nhau cũng không quá.

Cùng lúc đó, Mặc Bắc đã rời khỏi Nhất Trung

Nhìn thấy cô, Triệu Kiện Kiện mừng rớt nước mắt.

Mẹ nó, kì tích a, Nam ca lại có thể sống sót mà rời khỏi Nhất Trung

Trước cổng Nhất Trung, thiếu niên mỹ mạo như ngọc, bình đạm tiến về phía trước như nghe theo tiếng gọi của tuổi thanh xuân. Hình ảnh này không khỏi làm cho bao trái tim thiếu nữ thổn thức.

Chỉ cần lại gần cô một chút, mặt ai nấy đều đỏ hồng hồng.

Thật đẹp trai quá đi.

Ôi chao, nhìn một thân khí chất kia xem, ai mà không động tâm cho nổi chứ!

Chứng kiến một màn này, Triệu Kiện Kiện ghen tị đến tròng mắt muốn rớt ra ngoài, lúc trước bọn họ tới Nhất trung, sao lại không có đãi ngộ tốt như vậy chứ!

Trước kia, đừng nói đến đãi ngộ, chỉ cần bọn họ dám bén mảng tới một chút cũng sẽ bị đám Nhất Trung đập cho tới bời hoa lá luôn rồi.

“Nam ca, Nam ca, hay là tối nay đi ăn nhé, coi như tiệc mừng chiến thắng cái bọn Nhất Trung kia!”

Triệu Kiện Kiện hò reo không ngừng, bậy giờ cậu đang rất vui có được không, không ngờ có một ngày Nhất Trung lại bại dưới tay Nhị Trung của cậu!

Đây là không chỉ là niềm vui mà nó còn là niềm tự hào của Nhị Trung đấyyy

Mạc Bắc cúi đầu nhìn điện thoại: “Không được, tớ còn có việc.”

“Uầy, hóa ra cậu có việc bận thật hả? Hồi này tớ còn tưởng cậu kiếm cớ để trốn đứa nhóc đó chứ.” Triệu Kiện Kiện có chút mông lung.

Mạc Bắc thở dài, muốn nói lại thôi, cô buột miệng: “Vậy ngày mai gặp.”

“Cậu nhớ đến nhé, ngày mai không gặp không về, đám Nhất Trung bên kia còn không phục, lại muốn đánh nhau a.” Triệu Kiện Kiện cố tình hét toáng lên. Dừng một lát, cậu cảm thấy không đúng lắm, Nam ca nhà cậu lại nỡ bỏ cậu lại mà đi rồi aaaaaaaa.

Kì quái, rốt cuộc thì có chuyện gì mà Nam ca phải đi vội vàng như vậy chứ.

Đối với Mạc Bắc mà nói, quả thật là chuyện lớn.

Chính là việc chuyển đội.

Chuyện này đối với một game thủ mà nói, nói quan trọng cũng không quan trọng lắm.

Dù sao cũng là một chiến đội tốt hơn, ai mà chẳng muốn chuyển.

Mặt khác cũng có thể trau dồi, phát triển chính bản thân mình.

Nhưng anh trai cô lại không phải người như vậy.

Anh ấy là bị người khác tính kế.

Buổi chiều, tại câu lạc bộ Đồ Hải.

Câu lạc bộ này ở gần Nhị Trung, so với công ty kiến trúc bên cạnh thì càng gần hơn.

Giám đốc của câu lạc bộ là Vương Tuấn đã sớm chán ghét Mạc Nam, tùy tiện nói một cái giá để đuổi cậu đi.

“Thật méo thể tin nổi, vậy mà còn có chiến đội dám thu nhận cậu, hẳn là bên đó hoàn toàn không biết những “chiến tích” mà cậu đã làm ra đi.”

Vương Tuấn khinh thường một cái, đến cả hợp đồng cũng không thèm xem mà trực tiếp kí tên luôn: “Nếu cậu không chịu nổi nữa thì có thể trở về, dù sao gương mặt này của cậu cũng không tồi, không thể thi đấu thì vẫn có thể dùng để livestrem được, sau đó làm chút video con bò, may ra còn hot được.”

Những lời này đối với một tuyển thủ Esports chuyên nghiệp mà nói, tuyệt đối là vũ nhục.

Ở bên cạnh, Uông Đông Đông đã giận tím cả mặt, tay nắm thành quyền, anh ta sợ mình không nhịn được mà lấy mạng của tên giám đốc kia luôn.

Phải chịu đựng, phải chịu đựng a

Nếu anh ta mà làm điều gì mất não, chắc chắn trên mạng sẽ chửi anh ta và Mạc Nam đến máu chó ngập đầu mất.

Sau khi lấy lại tinh thần, Uông Đông Đông muốn khuyên giải đối phương một chút.

Nhưng chẳng đợi anh ta kịp mở miệng, thiếu niên bên cạnh đã đứng lên, tựa như vương tử cao cao tại thượng.

Mạc Bắc nhận lấy văn kiện, cười như không cười, giọng nói đè thấp: “Chiến đội mà ông quản lý có gì đáng giá để tôi trở về, à mà những gì tôi để lại đều bố thí cho cháu trai ông cả đấy. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, đến chuyện tôi là trai c.o.n.g mà ông cũng có thể bịa ra được, giám đốc Vương a, đều là người trong giới Esports, sau này chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.