Editor: Moriuchi Eira
Vương Tuấn nghe xong, ông ta không khỏi trầm mặt tức giận
Nhưng trực giác cho hắn biết, không nên chấp nhặt với thứ đồ vô dụng này.
Ông ta cười âm u: “Tôi ngược lại còn rất chờ mong, lời của cậu sẽ vả mặt ai trước!”
Thành công chuyển đội.
Khi rời khỏi đây, Mạc Bắc chỉ đem theo một phần hợp đồng.
Nhóm thực tập sinh trong câu lạc bộ sau khi chứng kiến một màn này, cả bọn cũng không để ý lắm, tên Mạc Nam này giờ đây chỉ là một gã vô dụng không hơn không kém, không ai không biết.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ở phần cuối cùng của hợp đồng có ghi một cái tên mà chỉ cần nghe thấy thôi cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng, Hắc Viêm.
Uông Đông Đông trở lại xe, Mạc Bắc liền đưa cho anh ta xem hợp đồng, sau khi nhìn đến dòng cuối cùng, hắn ta không tin vào mắt mình, lắp bắp: “ Thành.....thành viên mới của chiến đội Hắc Viêm? Má ơiiiii! Không phải là cái Hắc Viêm kia chứ?”
Mạc Bắc không chút để ý, cô “ừ” một tiếng: “Cái chiến đội này, trong giới game thủ cũng khá nổi tiếng đi?”
“Khá cái gì mà khá, phải gọi là siêu cấp...siêu cấp nổi tiếng aaaa!” Uông Đông Đông dừng lại, có chút hoài nghi: “Hắc Viêm sao lại tuyển cậu, chẳng phải ai cũng biết cậu......”
Nói tới đây, Uông Đông Đông đột nhiên dừng lại, âm thầm đánh giá sắc mặt thiếu niên.
Ngoài ý muốn, đối phương lại không có biểu cảm gì, ngược lại còn mở miệng nói: “Nửa tháng trước, Hắc Viêm có thông báo chiêu mộ thành viên mới, tôi đánh thử một chút liền trúng tuyển.”
Giọng nói của thiếu niên bình đạm mà âm trầm, Uông Đông Đông nghe xong liền kinh ngạc không thôi: “Hắc Viêm dễ vào vậy sao?”
“Ừ.” Mạc Bắc cúi đầu xem điện thoại, không muốn nói chuyện.
Uông Đông Đông ngơ ngẩn, luôn cảm thấy trên trời vẫn rơi rất nhiều bánh bánh to, cuối cùng cũng rơi trúng họ rồi, anh ta cao hứng, lệ rơi đầy mặt: “May mắn, thật may mắn!”
“Ừ.” Mạc Bắc quay đầu, cũng có thể coi là vậy đi.
Uông Đông Đông nghĩ đến gì đó, anh ta đột nhiên dừng xe, hắn đảo mắt nhìn Mạc Bắc, nét mặt thay đổi: “Gia nhập Hắc Viêm, chẳng phải cậu sẽ cùng chiến đội với K Thần sao!”
Mạc Bắc không trả lời, thay đổi tư thế sao cho thoải mái, cô dựa đầu vào cửa sổ xe, trên cổ còn đeo tai nghe.
Uông Đông Đông giữ đầu của mình, tức giận lắc qua lắc lại: “Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay sự việc đâu có đơn giản như vậy, cậu...cậu đúng là vì K Thần mà cái gì cùng làm được! Từ từ, đợi sau khi gia nhập, các cậu chắn chắn sẽ phải ở cùng chung cư...... Mạc Nam! Nam ca! Tôi xin cậu, vạn vạn đừng có làm chuyện gì ngu ngốc ở đó nhé!”
Tức giận quay đầu!
Hắn khổ tâm dặn dò người kia, nhưng người đã.....đã ngủ!!!
Uông Đông Đông thật sự không biết nên cười hay nên khóc.
Thật vất vả mới chờ tới lúc người kia ngủ dậy, thanh cao đạm mạc cự tuyệt người trong vô hình.
Nói thật, hắn cảm thấy “Nam ca” trước kia vẫn dễ nói chuyện hơn, dù sao hắn ta vẫn có thể đoán được Mạc Nam đang suy nghĩ cái gì!
Giờ đây, nhìn gương mặt tuấn tú như sương kia, mẹ nó một chút cảm xúc cũng không nhìn ra được!
Hơn nữa, tại sao Hắc Viêm lại tuyển Mạc Nam? K thần sẽ đồng ý sao?
Tuyệt đối không!
Uông Đông Đông chợt lóe: “Hắc Viêm có biết người báo danh là cậu không?”
“Khi thi đấu có thể giấu tên, chỉ cần có địa chỉ thì sẽ nhận được thư mời và đồng phục đội.” Mạc Bắc đáp thật nhạt.
Cậu chủ nói không sai, nhưng ý hắn không phải như vậy aaa.
“Nam ca, nếu đám người đó biết là cậu, rất có thể sẽ hủy hợp đồng nha, có khi còn bị ăn đập cũng nên?” Uông Đông Đông sợ hãi suy đoán, chuyện này vô cùng có khả năng!
Mạc Bắc nghe xong, cô hơi nhíu mày, hay tay đút vào túi quần, chỉ để lại bảy chữ: “Tôi được người ta đặc biệt mời.”