Editor: Moriuchi Eira
Biển người tấp nập, ai nấy đều dơ cao mấy tấm poster, các fan nhiệt tình như lửa, đốt cháy một mảnh hỗn độn.
Mạc Bắc cúi đầu, nhìn xuống tấm poter dưới chân mình, có lẽ là bị người khác làm rơi.
Mặt trước là K thần, mặt sau là Em yêu anh.
Theo bản năng, Mạc Bắc khom lưng nhặt lên......
Đứng bên cạnh, Uông Đông Đông nghĩ nghĩ gì đó, chợt bừng tỉnh, khuôn mặt nhăn nhó như ai nợ anh ta vai triệu vậy: “Nam thần, tôi còn tưởng cậu đã thay lòng đổi dạ rồi chứ, không nghĩ tới cậu lại có âm mưu này. Hôm nay có thông tin K thần sẽ phỏng vấn ở đây, vì vậy nên cậu mới đến đúng không? K thần chán ghét những người không sạch sẽ, có phải vì thế nên cậu mới nhuộm tóc về màu đen phỏng? Aizaa, tâm cơ, quả thật quá tâm cơ!”
Mạc Bắc há hốc mồm, ông anh này tưởng tượng cũng hay thật, sao không đi làm biên kịch luôn đi, cô rất muốn phản bác rằng màu tóc này của mình từ trước tới giờ vẫn vậy, nhưng nghĩ tới bây giờ cô đang đóng giả thành anh trai mình, lời nói chỉ có thể nghẹn lại ở cổ họng, vô cùng bất đắc dĩ.
“Nam thần, thật! Chỉ cần một ngày tôi còn sống, chắc chắn tôi sẽ không để cho cậu lụy tàn như trước nữa!” Uông Đông Đông mặt đầy nghiêm túc: “Cậu cũng đừng nghĩ sẽ vô tình gặp được K thần ở chỗ này, đi, bây giờ chúng ta đi!”
Mạc Bắc buồn cười: “Anh khoa trương quá đấy.”
“Cậu đã quên lúc trước cậu ôm đùi người ta như thế nào rồi à!” Uông Đông Đông mặt đầy biểu tình: “Tôi khoa trương? Lúc ấy tôi mà không khoa trương thì đã không cản cậu rồi!”
Mạc Bắc dừng lại một chút, lời nói tới cửa miệng cũng bị nghẹn trở về, cô? Rõ ràng là ông anh của cô có được không! Ôm đùi người? Thổ lộ? What? Thật muốn đập cho thằng anh mình một trận mà!
“Mau, chúng ta đi mau!” Uông Đông Đông thúc giục, hắn sợ nếu Mặc Nam nhìn thấy K thần thì sẽ không đi nữa cho xem!
Mạc Bắc không thèm giải thích, mơ hồ có thể nhìn thấy đám đông đuổi về một hướng, vây quanh một nhóm người mặc đồng phục tuyển thủ.
Một lát liền nghe tin bên kia có thành viên mới, mà trong rương hành lý của cô lại có một bộ giống bộ đồng phục giống chiến đội kia y như đúc...
Thật đúng là duyên phận...... Môi mỏng của thiếu niên khẽ nhếch lên một chút, cô xoay người, hình như vừa đụng phải một ai đó...
Cảnh tượng trước mắt phát sinh quá đột ngột. Theo phản xạ, Mạc Bắc lùi về phía sau, nhưng vẫn không tránh khỏi cú va chạm......
“K thần!“. truyện ngôn tình
Người đàn ông có vẻ là trợ lý của nam thanh niên bị cô đụng phải, anh ta vội vàng tiến về phía trước, tựa hồ muốn kéo thiếu gia nhà mình ra, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Hai người kia đã va vào nhau, tư thế vô cùng ái muội.
Chóp mũi Mạc Bắc bị cọ mạnh, còn chưa kịp phản ứng, đã ngửi thấy mùi thuốc lá chanh hỗn hợp cùng với hơi thở nóng bỏng toát ra từ người con trai.
Đối phương chằm chằm nhìn cô, mi tâm nhíu lại, sống lưng có chút cong lên, đồng phục đội bị cô túm lấy, hơi tụt xuống dưới một chút, bên trong lộ ra xương quai xanh gợi cảm, làn da trắng lạnh nửa trong suốt, phảng phất như sứ ngọc tốt nhất, thanh cao cấm dục.
Lúc này, Mạc Bắc mớiphản ứng được cô đang dựa vào lồng ngực của đối phương?
Trên mặt phảng phất còn lưu lại hơi ấm, Mạc Bắc có chút ngẩn ra, tứ chi bất giác cứng đờ.
Đại khái là tiếp xúc quá gần chăng? Mạc Bắc vô thức ngước mắt lên nhìn, hơi thở của hai người phảng phất giao hoà cùng với nhau.
Đối phương đeo khẩu trang, màu sắc đen thui, che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen tuyền, tạo cho người nhìn cảm giác vô cùng áp lực, lãnh đạm đến phát run.
Cô biết người này.
Mặc dù hắn ta đeo khẩu trang màu đen, nhưng không thể sai được.
Mạc Bắc nhớ rõ, một năm trước, cô đã thấy người này trên màn hình máy tính của mình.
Một người không có bất kì đồng đội nào để hỗ trợ dưới mọi tình huống, một thân sát phạt tứ phương, chỉ trong hai năm, thủ đoạn tàn nhẫn, trực tiếp dành ngôi quán quân.
Từ lúc đó, Mạc Bắc luôn nhớ kỹ tên ID người chơi kia, King.