Editor: Moriuchi Eira
“Thật sự không phải tôi làm, tôi chỉ muốn tất cả cùng vui vẻ thi đấu...”
Vào lúc Mạc Bắc vừa tới, đập vào mắt cô chính là bộ dạng chật vật của anh trai mình.
Nhưng hiển nhiên đầu dây điện thoại bên kia không những không cho cho anh cơ hội, mà còn có ý định đổi người: “Mạc Nam, cậu vẫn nên mơ tưởng đi, mặc kệ có phải cậu làm hay không, đều không quan trọng? Nếu thật sự tôi là người đã hãm hại cậu, thì sao? Hiện tại tay cậu đang bị thương, có khác gì một tên phế vật. Tôi khuyên cậu nên biết thân biết phận một chút, đừng làm giám đốc khó xử, mà nếu giám đốc có giúp cậu nói chuyện đi chăng nữa, thì những đội viên khác cũng sẽ phản đối cậu gia nhập, vì một tên phế vật như cậu sẽ kéo thấp trình độ của chúng tôi.”
Phanh
Âm thanh chói tai vang lên làm ngón tay Mạc Nam cứng đờ.
Ha, bởi vì hắn không còn giá trị lợi dụng, câu lạc bộ liền vứt bỏ hắn.
Không cam lòng, hắn thật sự thực không cam lòng!
“Anh trai” Giọng nói mát lạnh từ bên cạnh truyền tới.
Mạc Nam giật mình quay lại, nhìn thấy em gái mình, toan định thu hồi lại một thân chật vật của hắn.
Bỗng nhiên Mạc Bắc lại nói: “Lần thi đấu kế tiếp, em thay anh đánh.”
“Cái gì?” Mạc Nam bị chấn kinh, đôi con ngươi khẽ lay động phản chiếu ánh sáng.
Mạc Bắc đút tay vào túi quần, cười khẽ: “Thế nào, anh không tin của em sao?”
“Sao anh lại không tin vào trình độ của em được.” Mạc Nam nỉ non: “Nhưng......”
Mạc Bắc không chút để ý đánh gãy lời Mặc Nam: “Chúng ta là anh em sinh đôi, lớn lên giống nhau, ngoài kia cũng chưa ai từng gặp qua em, em giả trang thành anh, chắc chắn sẽ không ai hoài nghi đâu.”
Đúng thật là như thế, trừ bỏ anh cũng không có ai biết, cái bí mật kia.
Ba năm trước, khu A nổi tiếng ai ai cũng biết bởi vì có Mạc Bắc, làm vô số người chơi hâm mộ cùng ghen tỵ, nhưng tại thời điểm đỉnh cao nhất lại quyết định rút lui khỏi cuộc đấu, chỉ bởi vì cô là nữ.
Nếu như cô trở lại, ngay cả Mạc Nam cũng không dám tưởng tượng đến, sẽ tạo nên oanh động đến nhường nào!
“Em thật sự muốn đi?”
“Đương nhiên.” Mạc Bắc vừa nói, một bên cầm lấy kéo, lưu loát cắt phăng mái tóc dài của mình, động tác soái khí làm đốn tim con người, cô nghiêng mắt sang một bên, để lộ ra một đầu tóc ngắn màu đen hỗn độn: “Em phải cho những người đó biết, anh trai em không phải là người bọn chúng có thể khi dễ.”
Một tháng sau.
Ga tàu hỏa Cao Thiết.
Bởi vì hôm nay là kỳ nghỉ nên sân ga có rất nhiều người.
Bên kia, thân hình thiếu niên thon dài vô tình hấp dẫn nhiều sự chú ý, trên người cậu khoác áo vest tây thẫm màu, soái khí bức người làm ai nấy đều đỏ mặt tim run.
Đã có không ít nữ sinh đưa mắt nhìn qua bên này.
Thiếu niên cười nhạt, dẫn tới một đám mặt ửng đỏ.
Tới đón cậu là trợ lý Uông Đông Đông, thấy một màn này, anh ta không khỏi ngây cả người.
Rốt cuộc anh ta không có cách nào đem thiếu niên ưu nhã trước mặt này với cái người thi đấu thua liền đập bàn phím khi trước liên hệ với nhau.
Người này rốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ là bị quỷ bám vào người?
Mạc Bắc đã thấy qua ảnh chụp Uông Đông Đông, theo biểu hiện của anh trai, có vẻ tay trợ lý này là người duy nhất anh ấy tín nhiệm.
Nếu như vậy thật, trước tiên có thể thử anh ta một chút, xem anh ta có thể phân biệt ra thân phận của cô hay không.
“Đông Đông.” Mạc Bắc mỉm cười đi tới.
Uông Đông Đông trưng ra bộ dạng “không thể tin được”, anh ta lắp bắp, chỉ chỉ Mạc Bắc: “Cậu nhuộm, nhuộm lại tóc?!”
Đúng, chính là tóc, hèn gì anh ta cứ cảm thấy Mạc Nam không giống như trước.
Qủa nhiên chính là tóc.
Mạc Nam đã nhuộm tóc thành màu đen a
Nhất định là bởi vậy, anh ta mới sinh ra ảo giác Mạc Nam ưu nhã!
“Ừ, nhuộm lại.” Mạc Bắc nhớ tới bộ tóc vàng cay mắt của anh trai mình, cười cười: “Thế nào? Khó coi lắm à?”
Không đợi Uông Đông Đông trả lời, hai người đột nhiên giật mình, vô số tiếng thét chói tai lèo một lúc vang lên.
“A a a! K thần, em yêu anh nhất, K thần!”