Đại Thần, Vợ Anh Đến Rồi

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19     

 

         “Không muốn sao? Không sao đâu, có anh ở đây mà. Ngoan, lên giường, cởi quần ra.”

 

          Đoàn Nghị Quân vốn không muốn nhưng nghe nam nhân nói như vậy liền không nhịn được trèo lên giường, sau đó cởi quần ra.

 

          “Tưởng tượng anh đang sờ chỗ đó của em, cầm lấy, ngón tay nhớ sờ vào đầu nấm nhé.”

 

          “A ưm… a… anh ơi…”

 

          “Thích không?”

 

          “Ư… thật thoải mái…”

 

          “Còn muốn không? Muốn anh sờ ở đâu.”

 

          “A ư… Ngứa quát… trên đầu nhũ… còn có phía dưới đều ngứa hết…”

 

          “Trước tiên sờ vào phía trước nha, vật nhỏ dựng cao thật cao, cầm lấy vuốt ve nào, lần trước anh làm cho em như thế nào?”

 

          “A a… cứng rồi… thật là thoải mái… nước chảy… chồng thật là lợi hại… A…”

 

          “Tiểu tao hóa, cởi hết ra chưa?”

 

          “Cởi… cởi hết…”

 

          “Phía trên cũng cởi, chồng em muốn hút đầu nhũ của em.” Nghe nam nhân nói, Đoàn Nghị Quân cảm thấy đóa anh đào đằng trước ngứa khủng khiếp, nhịn không được trực tiếp cởi sạch hết y phục.

 

          “Chồng ơi, nhanh hút cho em…trướng quá, ngứa quá… em muốn…anh ơi… cắn em…”

 

          Một tay không ngừng nắm lấy nhũ thủ của mình, Đoàn Nghị Quân tưởng tượng như khi nam nhân làm mình, đem nơi đó hút thật thoải mái tạo ra tiếng chậc chậc.

 

          “Thích chồng hút chỗ này sao? Thoải mái không? Đỏ hết rồi, sưng thành như vậy.”

 

          “A a… thích…lại dùng sức… hút…a ưm… thật là lợi hại…hút Tiên Nhi sướng chết rồi… dùng sức chơi em…”

 

          “Chậc chậc, bảo bối, không có chồng ở nhà em có tự chơi không? Tao thế.”

 

          “Không… Không có… chỉ chồng mới được sờ em…ư ưm… a a… dùng sức…”

 

          “Lỗ nhỏ phía dưới nhớ anh không?”

 

          “Nhớ… thật nhớ…”

 

          “Nhớ chồng hay thịt heo lớn của chồng? “

 

          “Đều… đều muốn… a ư…”

 

          “Chậc chậc, em muốn nhiều vậy sao?”

 

          “Muốn… ư a… a… phía dưới cũng muốn…”

 

          “Nằm úp sấp, cái mông nhếch lên cao! Tự mình cắm vào! Nhớ phải bỏ gel vào nhé, không được tự làm mình bị thương.” Giọng của Trình Dật lúc này dã trở nên khàn khàn. Đoàn Nghị Quân bị âm thanh này mê hoặc càng thêm thần hồn điên đảo, “Em… em biết rồi.”

 

          Nhanh chóng nằm úp sấp, sau đó lấy gel bôi trơn ra, tưởng tượng gương mặt của anh, hai ngón tay nhét vào, “A a! Ư… chồng ơi… nóng quá… thật lớn… muốn chết…”

 

          “Làm em sướng sao? Tiểu huyệt của em thật chặt, thật nóng, hút mạnh quá, chồng bị em hút khô rồi.”

 

          “Ư a… lại dùng lực sâu một chút… a a… Thật là thoải mái… Ăn ngon ăn no…” Đoàn Nghị Quân tưởng tượng nam nhân đang rong ruổi trên cơ thể của mình, nhắm mắt lại dùng ngón tay trừu động, vừa sáp vừa *** đãng gọi nam nhân.

 

          “A a… chồng… mau tới sáp em… a a…”

 

          “Ư a… thật thoải mái… đi vào thật sâu… anh… em rất nhớ anh… a a…”

 

          “Chồng ơi… dùng lực … thao em… làm chết em… a a a…”

 

          Trình Dật ở bên kia không nói gì, thế nhưng tiếng thở dốc ồ ồ cũng đủ để biết anh đang làm gì ở bên kia, chỉ cần nghe được thanh âm của anh, Đoàn Nghị Quân chẳng khác nào uống phải xuân dược, càng thêm phóng đãng.

 

          “Chồng ơi,… nhanh sáp em… làm chết em… em muốn thịt heo lớn của anh… a a a…” Những lời *** đãng bình thường không dám nói, nay qua di động, toàn bộ đều kêu lên.

 

          “Sáp chết em!” Trình Dật cúi đầu mắng một tiếng, thanh âm khàn khàn tràn đầy hương vị nam tính, Đoàn Nghị Quân vừa nghe liền trực tiếp đến cao trào.

 

          “A a a… anh sáp chết em… muốn bắn… bị anh sáp bắn… A a…”

 

          “Ngoan, cùng nhau.” Bên kia thanh âm của Trình Dật đã đến cực hạn, anh nặng nề thở dốc, Đoàn Nghị Quân càng nhịn không được mà kêu to. Ngón tay dính đầy *** thủy, Đoàn Nghị Quân không ngừng rên rỉ, chỉ cảm thấy đầu óc trắng xóa, phía trước cọ vào nệm không chịu nổi mà bắt ra, nhất thời dưới thân ướt đẫm một mảng.

 

          Trong nháy mắt Đoàn Nghị Quân quên mất điện thoại di động vẫn mở, thân thể mềm nhũn ngã xuống giường liều mạng thở dốc.

 

          “Có sao không?” Thanh âm dịu dàng vang lên, Đoàn Nghị Quân mới vươn tay cầm điện thoại lên áp vào bên tai.

 

          “Vừa rồi bảo bối không phải nói rất nhớ anh sao? Muốn được anh tự mình sáp.”

 

          Những lời nói trong lúc ý loạn tình mê Đoàn Nghị Quân vẫn nhớ, giờ nhắc lại liền thấy mình tao vô cùng.

 

          “Ha ha, sao không nói. Có muốn anh không?”

 

          “Muốn…”

 

          “Ngoan, đứng lên mở cửa sổ ra nào.” Đoàn Nghị Quân ngây ngốc ngoan ngoãn đi mở cửa sổ ra, không ngờ thấy một người đang đứng dưới lầu nhà mình, phía sau còn đậu một chiếc xe.

 

          Không kịp suy nghĩ nhiều, Đoàn Nghị Quân vội vàng mặc quần áo vào chạy xuống lầu.

          “Anh… sao anh đến đây! !”

          “Vợ à, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Đương nhiên phải tự thân xuất mã chứ.”

          Đoàn Nghị Quân mở to hai mắt… nếu anh đã đến… vừa rồi họ đã làm gì vậy? Mình lại bị trêu rồi! Nhưng cảm giác ngọt ngào lẫn vui vẻ này nghĩa là sao đây?! !

          “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, lão bà, chúng ta tiếp tục nhé?”

——————

Xuân tiêu 春宵 • Đêm xuân

春宵一刻值千金, 

花有清香月有陰。 

歌管樓臺聲細細, 

鞦韆院落夜沈沈。

Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, 

Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm. 

Ca quản lâu đài thanh tế tế, 

Thu thiên viện lạc dạ trầm trầm.

Bản dịch của Hải Đà

Đêm Xuân một khắc đáng nghìn vàng 

Hoa ngát thơm hương tỏa bóng Hằng 

Dìu dặt cung đài ngân tiếng sáo 

Chiếc đu nhún nhẩy đón đêm sang.

=> Nguyên gốc của câu thơ Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim đó, cơ mà sau này toàn bị mấy bạn tác giả của cả đam mỹ lẫn ngôn tình biến thành câu đầy tình sắc.

          ==================Toàn văn hoàn ==============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.