CHƯƠNG 3
Đã là ngày thứ năm Đoàn Nghị Quân không có chút tinh thần nào mà mở máy tính lên, nếu không phải chỉ vì on game thì tám phần mười cậu cũng chẳng mở máy tính làm gì, lại không nghĩ rằng vừa mới vào trò chơi lại nhận được không ít tin tức.
( Ma Dực ): Tiên Nhi, xin lỗi. Mấy ngày nay công ty anh bận quá nên không thể on game được, em cũng sắp thi rồi à?
Đoàn Nghị Quân không ngờ anh đã quay trở lại, hơn nữa còn giải thích với cậu, nhất thời khiến cậu vô cùng kích động.
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): Anh!
( Ma Dực ): Tiên Nhi, đến đây, ôm anh một cái.
Đoàn Nghị Quân liền đỏ mặt, bàn tay đánh chữ hơi run run.
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): Anh, công ty anh có chuyện gì à? Sao lại bận đến thế?
( Ma Dực ): À, có một vài hạng mục mở rộng, không có gì đâu.
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): Vậy đã giải quyết xong rồi ạ?
( Ma Dực ): Còn chưa xong, được rồi, anh online chủ yếu là muốn nói với em ngày mai anh phải đi công tác.
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): A? ? Anh phải đi sao? Lại không thể chơi game được ạ?
Khi thấy anh nói như vậy, trong lòng Đoàn Nghị Quân lại mất mát thêm lần nữa, chẳng khác nào từ trên thiên đường rơi thẳng xuống vực sâu. Nghĩ đến lại phải thêm mấy ngày không được gặp anh, trong lòng liền chua xót không ngừng… quả nhiên mình đã không còn cách nào lùi lại được nữa… đúng là một đứa ngu si…
( Ma Dực ): Có khả năng không thể lên được, chắc tầm nửa tháng.
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): Lâu như vậy…
Đoàn Nghị Quân cảm thấy mình ngay cả sức để đánh chữ cũng không còn, cả người xẹp như bóng bay bị xì hơi, tuy rằng rất muốn hỏi anh nếu như anh không chơi game thì em có thể có cách nào gặp anh được không, nhưng như vậy thật là kỳ quái, hai thằng đàn ông con trai… mới quen nhau chưa được bao lâu… Hơn nữa nếu như mình quá đường đột… không biết có thể khiến cho anh nghi ngờ không?
( Ma Dực ): Em không hỏi anh đi đâu công tác à?
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): Vậy anh định đi đâu công tác…
Bây giờ hoàn toàn là lập lại máy móc, đại não đều bị tin tức kia của anh chiếm lĩnh, mới năm ngày không gặp mình đã mất hồn mất vía như thế nhớ anh, khó mà tưởng tượng được nửa tháng tới… mình làm sao mà vượt qua…
( Ma Dực ): Thành phố F.
Hơ? ? Đoàn Nghị Quân trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mấy ký tự ngắn ngủi trên màn hình. Thành phố F ? ? Không phải là nơi mình sống sao? ? ! !
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): Anh đến thành phố F công tác? ?
( Ma Dực ): Ừ.
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): Em… em…
( Ma Dực ): Anh biết em ở đâu.
Anh biết… tại sao… đại não của Đoàn Nghị Quân chưa kịp thời phục hồi thì đối phương tiếp tục nhắn tin qua.
( Ma Dực ): Mai anh sẽ đến, anh đặt phòng ở khách sạn quốc tế Duy Tây, không biết có gần nhà em không?
Đoàn Nghị Quân xém chút té ghế, ngày mai anh ấy đến rồi? Hơn nữa cái khách sạn đó… cách nhà cậu còn chưa tới năm trăm mét! Nói cách khác… mình có thể gặp được ảnh? Những ý nghĩ này khiến cậu ngạc nhiên đến thiếu chút nữa cái cằm đã rớt xuống bàn phím.
( Thiên Hạ Tầm Tiên ): Em… em… chỗ đó không xa nhà em! !
( Ma Dực ): Vậy à? Vậy thì tốt rồi.
Không biết tại sao, trong đầu Đoàn Nghị Quân đột nhiên xuất hiện hình ảnh nam nhân kia đang cười gian như đã đạt được mục đích.
( Ma Dực ): Số điện thoại của em là bao nhiêu? Cho anh đi, để có gì dễ liên lạc.
Đoàn Nghị Quân đột nhiên thấy tim của cậu đang nhảy nhót như điên, đỏ mặt ấn số điện thoại, sau khi nghiêm túc đọc đi đọc lại thấy không hề sai sót mới gửi qua cho anh.
Chưa đầy nửa phút sau điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên. Đoàn Nghị Quân hoảng đến mức nhảy dựng lên, cầm lấy nhìn thì là một số điện thoại lạ… hẳn là đại thần Ma Dực… bàn tay của cậu liền run lẩy bẩy. Biết đối phương gọi đến chủ yếu là để nhá máy chứ không cần mình phải nhận, vì vậy Đoàn Nghị Quân không định bắt máy, nhưng mà bên kia vẫn không hề ngắt cuộc gọi.
( Ma Dực ): Nghe đi.
Thấy chữ đó hiện lên, Đoàn Nghị Quân liền mất bình tĩnh gấp bội, cái kiểu vừa bá đạo vừa ôn nhu này của đại thần khiến cho cậu hoàn toàn không có khả năng chống cự, vì vậy lập tức như cô vợ nhỏ mà ấn nút nhận cuộc gọi.
“Ừm…” Đoàn Nghị Quân lần đầu tiên mới cảm thấy khẩn trương như vậy, ngay cả khi đi thi cũng chưa từng hồi hộp đến thế. Cậu buộc mình phải nỗ lực trấn định đè ép giọng nói không để cho nó run lên, nếu không thì anh ấy sẽ cảm thấy mình thật ngu ngốc!
“Là anh.” Hai chữ ngắn ngủi mà đầy từ tính dễ nghe đập vào màng tai Đoàn Nghị Quân, cả mặt lẫn cổ đều vì hai từ của người ta mà đỏ tưng bừng, Đoàn Nghị Quân dám nói cậu sống suốt mười tám năm qua chưa từng mất mặt đến thế bao giờ!
“Ma… Ma Dực…” Đầu lưỡi như bị cuốn lại, không biết nói gì mới tốt.
“Ờ, vẫn gọi anh là anh đi.”
“Anh…” Đoàn Nghị Quân vừa kêu xong thì mặt cậu đã đỏ như đổ máu, giọng của cậu vừa rồi thật kỳ quái, xong rồi, đại thần nhất định sẽ nghĩ mình không được bình thường…
“Ha ha, tối mai bảy giờ anh lên máy bay, đại khái khoảng chín giờ tối sẽ đến nơi, em có thể đến đón anh không?”
“Dạ!”
“Vậy thì tốt, sau khi xuống máy bay anh sẽ mời em ăn cơm.”
Thế là, người nào đó và đại thần cứ thế mà ước định… Nhưng Đoàn Nghị Quân không sao bình tĩnh lại được, nghĩ đến ngày mai anh sẽ đến, sắp được gặp anh rồi… cả người cậu đều đứng ngồi không yên.