CHƯƠNG 2
Lúc đó cậu còn là tay mơ, khi mới vừa on game đang ở tân thủ thôn làm nhiệm vụ, không ngờ lại gặp một kẻ xấu xa quấy phá không để cho cậu sống an ổn, lúc đó Ma Dực tình cờ đi ngang qua liền ra tay giải vây cho cậu, khi đó Đoàn Nghị Quân còn tưởng mình đang nằm mơ. Cậu dụi mắt mấy lần mới tin chắc người này chính là đại thần mà cậu đang định tìm! Sau này cậu mới biết được khi đó cái tên “Ma Dực” đã sớm vang vọng khắp game “Tiên Ma Kỳ Đàm”, đã vậy anh còn là thủ lĩnh của công hội “Tước Kiếm Đồng Minh”.
Thật ra Ma Dực không phải là loại người ưa xen vào việc của người khác, chẳng qua lúc đó thấy đứa ngốc kia bị người khi dễ thê thảm quá, hơn nữa cái tên khốn kia có vẻ chơi đùa với cậu đến nghiện, không biết vì sao mà nhìn cậu nhóc đó một thân đồ trắng bị người khác khi dễ thì anh cảm thấy cậu thật đáng yêu, bèn nhấc tay cứu cậu, lại không biết rằng kể từ khi đó duyên phận giữa hai người đã bắt đầu.
Đã rất nhiều ngày không gặp anh…
Đoàn Nghị Quân mất mát nhìn màn hình máy tính, Ma Dực không có nên chơi game hoàn toàn không có ý nghĩa gì, mọi người ở trên kênh đoàn đội vui vẻ trò chuyện vẫn không gây được tí hứng thú nào cho cậu. Trong lòng cảm thấy rất mất mát, khổ sở đến phát khóc. Mấy ngày nay mỗi ngày sau khi hết giờ học về nhà thì việc đầu tiên mà cậu làm chính là online game, thế nhưng mãi mà vẫn không nhìn thấyh ình bóng quen thuộc kia… Cậu biết cảm giác mất mát này có nghĩa là gì, trước đây khi chưa từng gặp người này cậu chưa từng có nó, đây chính là cảm giác động tâm trước một người. Mặc dù chỉ là qua internet nhưng cậu biết mình đã không có cách nào tự kiềm chế được mà chìm sâu vào. Mặc dù đối phương hoàn toàn không hay biết.
Thực ra Đoàn Nghị Quân rất thấp thỏm lo âu, cậu biết mọi người khi ở trên internet thường chẳng bao giờ thật tâm, có khi trong thực tế người ta chẳng coi cậu ra cái gì. Thậm chí cậu không dám chắc “Ma Dực” kia có phải là GAY hay không? Trên internet thì cái gì cũng nói được nhưng ở thế giới thực chưa hẳn người ta có thể chấp nhận được. Đoàn Nghị Quân biết mình là GAY, nhưng đại thần thì không giống như vậy. Từ khi quen biết anh, anh dường như chưa từng nói về tính hướng của mình, đều là mọi người trong bang hội đùa giỡn mà thôi, tuy rằng đại thần vẫn lãnh lãnh đạm đạm với chuyện này, cũng không biểu hiện ra thái độ khó chịu nhưng Đoàn Nghị Quân vẫn sợ là anh chỉ xem cậu như là bạn, như một thằng em trai chứ không hề có chút suy nghĩ nào đến chuyện kia.
Ma Dực không chơi nên Đoàn Nghị Quân cảm thấy game thật vô vị, thẳng thắn out game, chơi máy tính một lúc rồi tắt máy đi tắm, trong đầu vẫn luôn là hình bóng của người kia.
Tắm rửa xong đi ra, Đoàn Nghị Quân ở trên giường lăn lộn vài vòng, bỗng nhận ra phía sau bắt đầu ngứa ngáy! Lần trước cậu không cẩn thận dùng cái gel bôi trơn kia, kết quả không ngờ tới nó có công năng thôi tình hại cậu ngứa suốt một buổi tối, sau đó còn nằm mơ giấc mơ đó, khi tỉnh lại cả phía trước lẫn phía sau đều ướt nhẹp, hôm nay khi đi tắm không biết cậu mắc cái chứng gì mà ma xui quỷ khiến lại xài cái thứ đó, bây giờ tiểu huyệt lại bắt đầu khép mở, cảm giác ngứa ngáy cả bên ngoài lẫn bên trong, giống như đang thúc dục chủ nhân cần được yêu thương.
Mặt Đoàn Nghị Quân hơi đỏ lên, kỳ thực những năm qua, cậu thật sự rất ít khi tự an ủi, ngay cả phía trước cũng ít chứ đừng nói là phía sau, thế nhưng từ sau khi gặp Dực, cậu không biết xảy ra chuyện gì mà bắt đầu có loại khát vọng được anh hung hăng đặt dưới thân mà xuyên qua.
Tay từ từ đưa xuống phía dưới, tiểu đệ đệ đã ngẩng đầu lên, vòng qua chỗ đó sờ vào tiểu huyệt phía sau, quả nhiên ngón tay của mình vừa mới chạm vào thì nó đã ngậm luôn cả đầu ngón tay. Đoàn Nghị Quân liền nhớ đến giấc mộng kia, ngực đập thình thịch, tựa như đang chạm vào mình là ngón tay của anh ấy.
“Ừm a…anh… cắm vào…” Vùi mặt vào trong chăn, Đoàn Nghị Quân thấp giọng kêu lên, giống như đang được đối phương vuốt ve, trong lòng không khỏi cảm thấy e lệ.
Bởi vì rất trơn nên một đầu ngón tay dễ dàng trượt vào, tuy cậu ít khi nào chạm vào chỗ đó nhưng bây giờ cắm vào như vậy mà cư nhiên lại không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn, cảm giác ngứa ngáy vừa nãy cũng dần dần tiêu tan. Nhẹ nhàng chuyển động liền có loại cảm giác kích thích lâng lâng, Đoàn Dực Quân thích thú mà bắt đầu ở bên trong trừu sáp.
“Aha… a… sâu hơn một chút… anh ơi…” Vô thức bắt lấy đầu nhũ chơi đùa, một luồng điện lưu lập tức chảy khắp toàn thân, một ngón tay cũng đâm vào càng sâu.
Tưởng tượng bản thân mình đang được người kia làm, trong đầu mơ hồ hiện lên một khuôn mặt không rõ ràng, nhưng cậu có thể tưởng tượng được vóc người cường tráng của anh, cậu biết mỗi lần tan tầm anh đều đi tập thể hình, cũng biết anh cao lớn hơn mình không ít, mỗi lần tưởng tượng đều khiến tim của anh đập loạn xạ.
Nếu như anh biết mình thích anh… lại còn *** đãng như thế… không biết có còn muốn nói chuyện với mình nữa không… Cậu từng có ý định sau khi thi vào trường đại học sẽ đến thành phố của anh đang sống tìm anh… nhưng khi nghe vậy thì Ma Dực chỉ nhàn nhạt trả lời một câu đến lúc đó hẵng tính, em trước tiên nên tập trung vào thi cử đã. Ngực cậu đột nhiên trống rỗng, mặc dù thân thể vẫn còn muốn nhưng trong nội tâm đã trở nên trống rỗng..
“Anh Dực, anh rốt cuộc đã đi đâu…” Sau khi phát tiết, Đoàn Nghị Quân khó chịu dùng chăn bọc mình lại, kỳ thực cậu đã sớm tính toán khi điền vào tờ đăng ký chọn trường, cậu đã chọn một trường đại học tại thành phố mà Ma Dực sống, mặc dù biết làm vậy rất là ngu, ngay cả nhà của anh ở đâu, tên thật của anh là gì cũng không biết nhưng cậu vẫn muốn đến chỗ của anh. Chỉ cần có thể được hít thở chung một bầu không khí, sống cùng một thành phố với anh thì cậu đã rất thỏa mãn rồi.
Ngay từ lúc bắt đầu cậu vốn vẫn luôn là một tay gà mờ theo đuổi đại thần mà thôi.