Thẩm Tiên Hạ và Ái Tâm đang ngồi trong một góc nhỏ ở tầng hai nhà hàng Bạch Đế, sau năm tháng mang thai bụng Thẩm Tiên Hạ chỉ hơi nhô ra váy áo, vả lại cô không mặc đồ của phụ nữ mang thai nên cô chẳng khác gì lúc trước.
_ Cái gì! Chồng cậu đi công tác mãi thế.
Thẩm Tiên Hạ lướt weblog như chuyện chẳng liên quan đến mình.
_ Anh ta đi hay ở nhà với mình đều là cực hình vậy nên cậu cho mình chút thời gian yên tĩnh đi.
Ái Tâm ngậm lấy ống hút, mắt đảo xung quanh sau đó ghé sát tai Thẩm Tiên Hạ giống như nhìn thấy gì đó không đúng rồi vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thẩm Tiên Hạ.
_Vậy nếu anh ta có tiểu tam rồi cậu làm sao?
_ Mình và anh ta sẽ chấm dứt khi sinh đứa nhỏ ra.
Thái độ ung dung và lạnh lùng của Thẩm Tiên Hạ khiến Ái Tâm bực dọc cau mày:
_Mình biết vậy nhưng cậu có chắc là sẽ giao đứa bé này cho anh ta không? Tình mẫu tử khó chia cắt lắm, mình hiểu cậu mà cậu sẽ không nỡ đâu.
Thẩm Tiên Hạ đưa tay sờ bụng mình, đôi mắt ưu tư nhìn Ái Tâm, mấp máy môi trả lời:
_Nếu không làm vậy mình mãi mãi sẽ không thể gặp được mẹ mình. Việc có đứa bé này đối với anh ta là ngoài dự định, nhưng anh ta cần người thừa kế mình cần được có mẹ.
_Cậu dùng đứa bé để làm công cụ à, mọi thứ cậu đều sợ, cậu... cậu.. Anh ta rốt cục là muốn cái gì đây chứ?
Ái Tâm cáu gắt giọng điệu cũng phẫn nộ.
Thẩm Tiên Hạ quay đầu nhìn theo hướng cửa sổ, đôi lông mi cong chóp chóp,cánh môi khẽ mở giọng nói lạnh lùng vang ra:
_ Chờ.
Trong 5 tháng này anh đối xử với cô vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn như cũ. Trong một đêm trong vô số đêm anh say rượu về nhà đã ném vào mặt cô cái hợp đồng như bị vò nát. Cô được tự do,mẹ cô khỏi bệnh nhưng cô phải giao đứa con này cho hắn. Hoặc là cô phải kết hôn với hắn.
Tháng trước hắn bắt cô cùng hắn tham dự lễ kết hôn của Thiên Kỳ, cô đau khổ nhìn người đàn ông cô yêu 5 năm gọi cô hai tiếng “chị dâu” nghe đau đến xé lòng, cô cũng từng mơ một ngày bước vào lễ đường, mặc bộ váy cô dâu đẹp rực rỡ được người anh trai thất lạc của cô dắt vào giao cô cho anh. Được nhìn mẹ khỏe mạnh cùng cô tranh luận, cùng cô hát,cùng cô nhảy như trước đây họ từng làm.
Nghĩ đến đây cô không kiềm được nước mắt cứ ứ ra khóe mắt. Chính lúc này cô cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, cô từ từ xoay đầu lại chợt nhận ra gương mặt quen thuộc kia.