Hắn chỉ cách cô một dãy ghế vậy mà hắn bảo đã đến Mĩ quốc công tác. Nói dối không biết xấu hổ mà còn nhìn cô với cặp mắt lạnh đó, dửng dưng quá nhỉ. Thường thì ông chồng nói dối vợ đi công tác thì đa số là ngoại tình a nhưng người đi chung với anh có chút quen mắt. Nghĩ một hồi lâu nhìn một góc nghiêng thì cô đoán ra là Tần Ngôn_bạn hắn.
Ánh mắt Thiên Hàn sắc lạnh như cũ không hề dịch chuyển ở chỗ Thẩm Tiên Hạ, bụng to vậy rồi mà còn chạy lung tung ra ngoài, cặp mắt Thiên Hàn quét lần nữa từ đầu đến chân Thẩm Tiên Hạ không ổn chút nào cả, trời đã sang đông mà cô thì ăn mặc quá hời hợt váy củn vởn lại còn trang điểm quá cầu kì, xem ra sắc mặt không thể tốt hơn được. Anh đi hơn 1 tháng cũng không biểu hiện gì nhớ chồng nhỉ? Mà chính là tận hưởng triệt để.
****
Thẩm Tiên Hạ vừa rời khỏi thì đằng sau đã có tiếng bước đi dồn dập đuổi theo:
“_ Thiên phu nhân! Thiên phu nhân! “
“_ Bác sĩ Tần “
“_Hôm nay Thiên Hàn lại bắt tôi về khách sạn uống rượu cùng với cậu ấy”
Thẩm Tiên Hạ nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi:
“_Lại?” Anh không về nhà mà ngủ ở khách sạn sao? Vả lại đây không phải là ngày đầu.
Tròng mắt Tần Ngôn đảo một vòng, thằng bạn tốt của anh không chịu về nhà là do vợ cậu, rõ ràng là nhớ người ta đến chết mà lại giả vờ âm thầm lén lúc gặp vợ. Có cần đáng thương đến thế không, cảm giác rất gần nhưng không thể chạm vào, anh cũng nên xuyên tạc một chút. Phụ nữ sẽ luôn có máu ghen trong người dù không phải người họ thích, sức chiếm hữu phụ nữ rất lớn.
Dừng một lúc, vẻ mặt Tần Ngôn không thể nghiêm túc hơn:
“_Hôm nay tôi phải đi công tác rồi, chỉ là tôi sợ cậu ta uống một mình không ai ngăn thì... rượu có thể nhấn chìm cậu ấy.”
Nuốt ngụm nước bọt, giương mắt nhìn Thẩm Tiên Hạ lộ vẻ lo lắng nói tiếp nhưng thần thái ung dung của cô khiến anh toát cả mồ hôi lạnh.
“_Anh có thể cho tôi địa chỉ khách sạn đó không? “
Tần Ngôn đắc ý cười gật gật đầu.”_Được”
****
21:00 tại khách sạn X_Thành phố Chiết Giang.
Khí trời se lạnh, những hàng cây ven đường ướt đẫm sương đêm, vài chiếc lá rụng xuống nghe xào xạc.
Lúc này đây...
Thẩm Tiên Hạ đứng trước cửa phòng khách sạn 102, trong lòng có chút căng thẳng, hít sâu một hơi cô nhẹ nhàng quẹt mật mã của Tần Ngôn cho cô đi vào.
Thẩm Tiên Hạ giẫm chân đi vào, phòng tối om, không một bóng người, cô vươn tay bật đèn đập vào mắt cô là một căn phòng ngăn nắp, đơn giản là một cái vali, một laptop và một hộp thuốc lá chỉ còn vài điếu. Grap giường thẳng tấp chưa có dấu hiệu ngủ qua. Sao Tần Ngôn lại bảo anh đã về đã hơn 2 tuần nhỉ?
Biệt thự anh có ở đây cũng nhiều sao không đến mà lại về khách sạn chứ, ở đây cũng chỉ cách biệt thự Bạch Đế chỉ hơn 2 km.
Lúc Thẩm Tiên Hạ vừa trong phòng tắm đi ra cũng là lúc Thiên Hàn bước vào.
Thiên Hàn nhìn chằm chằm vào gương mặt Thẩm Tiên Hạ, đánh giá một lát vẫn không tin vào mắt mình. Anh đưa tay bấm thật mạnh vào đùi mình cảm giác đau đớn truyền ra khắp cơ thể mới phát hiện đây không phải là mơ.
Chân mày Thẩm Tiên Hạ nhăn lại, mở tròn đôi mắt:
“_Anh sao thế? “
“Không..” Thiên Hàn thở dài một hơi, có vẻ anh khẩn trương quá rồi.
Trong phòng chỉ có hai người, mùi oải hương của cô xông vào mũi anh làm tim anh trật một nhịp sau đó không theo anh mà cứ đập mạnh lung tung khiến anh không thể khắc chế mà vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, bức bách đè cô vào tường, nhẹ nhàng hôn môi cô.