“Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
“......”
Liễu Khanh Nhan mở mắt ra, có chút mờ mịt, lại nhắm mắt lại, thở phì phò.
Minh Lạc Uyên nhìn bốn phía một cái, thấy bên trái là một tòa lầu các. Hắn cảm giác có mấy tiểu yêu vật gần đó, nên đem Liễu Khanh Nhan ôm vào trong ngực. Liễu Khanh Nhan giờ phút này suy yếu muốn chết, đừng nói vùng vẫy mà ngay cả duỗi chân vươn tay đều phải dùng hết khí lực.
Trốn vào một gian buồng đóng cửa kỹ càng, Minh Lạc Uyên xác định an toàn vô sự, lúc này mới cẩn thận xem người trong ngực. Người nọ sắc mặt hiện lên không bình thường, mặt đỏ ửng, mắt ướt át mang theo vẻ mong lung. Bởi vì làn da rất trắng hiếm thấy thoạt nhìn giống như là gốm sứ tản ra sắc thái mỹ lệ, vừa trong trẻo nhưng lạnh lùng dịu mát như dòng suối nhỏ. Âm thanh rên khe khẽ truyền vào tai, làm trái tim người ta tự nhiên nhảy lên.
Đôi mắt đen kịt như bóng đêm lại tối thêm một phần, trong phòng rất u ám, bởi vì còn là buổi sáng ánh sáng càng yếu ớt mịt mờ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt gầy gò âm lãnh của Minh Lạc Uyên càng giống như không có nhiệt độ.
Tận lực chế trụ, trái tim Minh Lạc Uyên lại không nghe theo. Người này, là người hắn yêu mà...... mỹ cảnh trước mắt.... dường như có một khối băng cứng rắn lạnh buốt rơi xuống. Hầu kết mất tự nhiên ngọa nguậy.
Minh Lạc Uyên cúi đầu, nhìn Liễu Khanh Nhan trong ngực tinh thần không rõ ràng.
Trong bóng tối, đôi mắt hiện lên cực nóng, dưới thân như bị bỏng, khó nhịn giãy dụa, ý đồ muốn giải thoát.
“Khanh Nhan...”
Bàn tay lạnh buốt giấu trong tay áo rộng thùng thình ma xui quỷ khiến vươn ra. Giờ khắc này bất kể là người phương nào, chuyện gì, cũng không thể dao động ý niệm trong đầu hắn, hắn muốn rất muốn, hắn muốn nổi điên!
Hắn yêu say đắm nam nhân này hai mươi năm! Sư phụ của hắn, người thân của hắn. Bất kể là loại thân phận nào hắn đều không để ý, hắn quan tâm cái khỉ gió gì, hắn chỉ biết là hiện tại trong mắt, trong đầu, trong ngực mình toàn bộ đều là thân ảnh người này, hắn chỉ biết là hắn yêu mến người này, hắn cực độ muốn người này!
Hắn mặc kệ, hắn cái gì cũng không để ý, hắn không quan tâm ánh mắt của người khác, dư luận, quở trách, Khanh Nhan khinh bỉ, thóa mạ, thống hận, hắn cũng không quan tâm, hắn hiện tại chỉ cần người này!
Liễu Khanh Nhan!
Trời biết, nghe được yêu vật bắt đi Liễu Khanh Nhan một khắc đó, thế giới của hắn đều hỏng mất, hắn suy nghĩ Khanh Nhan nếu gặp bất trắc, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Thấy người hắn yêu bị người bỏ thuốc, bộ dáng cấp bách chạy trốn, Liễu Khanh Nhan của hắn cao ngạo lạnh lùng như vậy phút chốc ngã xuống, hết thảy đều bị tàn phá, bộc lộ vẻ yếu ớt cùng mờ mịt. Minh Lạc Uyên tiếp xúc Liễu Khanh Nhan qua nhiều năm đây là lần đầu mới thấy.
Một khắc này, tim của hắn như là bị đao phong sắc bén hung hăng chém xuống......
Khanh Nhan, ta sao cam lòng cho ngươi khổ sở......
Hắn nhẹ nhàng hôn, từ mi tâm, cái trán, đôi mắt, cái mũi, khóe miệng, lỗ tai, cổ, tỉ mỉ ôn nhu, mang theo lưu loát nhu tình cùng quý trọng. Người trong ngực bất an run rẩy, thân thể bộc phát nhanh nên gắng gượng cực độ. Một người dù cho thần trí không rõ tình huống vẫn cố gắng chống chọi, cắn chặt răng, muốn ẩn nhẫn lại không thể không để thân thể bị khuất phục.
“...... Ô, không...... Không cần phải......”
Khí tức nóng rực, trong cơ thể nôn nóng bất an, giống như có một dã thú bị nhốt bên trong muốn phá tan giam cầm chạy trốn ra ngoài.
Rất mong muốn, rồi lại như vậy bất an, xúc cảm này ngày xưa chưa hề có khiến Liễu Khanh Nhan sợ hãi.
Bởi vì cực độ ẩn nhẫn để chống lại, nhưng thân thể lại bán đứng lý trí làm cho Liễu Khanh Nhan nội tâm phát ra bi thương. Sự tôn nghiêm niềm kiêu ngạo của bản thân không cho phép Liễu Khanh Nhan lộ ra yếu ớt, hai con ngươi tràn đầy nước mắt, đọng ở trên đôi mi thật dài. Đôi môi bị cực lực cắn chặt cố gắng không cho phát ra âm nào từ cổ họng.
“Đừng sợ, Khanh Nhan, là ta, ta là Lạc Uyên, Khanh Nhan......”
Hắn một bên hôn hít, một bên ôn nhu an ủi, lời của hắn cực kỳ nhẹ nói bên tai Liễu Khanh Nhan.
“...... Lạc Uyên......”
Liễu Khanh Nhan tựa hồ có chút sững sờ, một lát sau giống như nghĩ đến cái gì, đôi mắt mở thật to ướt át, mang theo chờ mong cùng nghi hoặc, giống như là đang trưng cầu.
Không có cao ngạo lạnh lùng, không hề phòng bị, mờ mịt bất lực, giống như đứa trẻ tìm không thấy đường về làm cho lòng người ta nhói đau.
“Phải, là ta, Khanh Nhan......”
Liễu Khanh Nhan nhìn chằm chằm thật lâu, trong miệng lẩm bẩm một câu, hình như là nhận ra, thật nhẹ nhàng thở ra, sau đó nở nụ cười. Rồi sau một khắc vẻ cứng ngắc lại hiện ở trên mặt, hai mắt mở to hoảng sợ bất an, miệng há to, giống như muốn nói nhưng thanh âm lại không phát ra được......
“......”
“Khanh Nhan......”
Bàn tay lạnh buốt đã xâm nhập vào giữa hai chân, xoa xoa cái vật đã thức tỉnh, giống như vỗ về trấn an.
Liễu Khanh Nhan toàn thân căng cứng, toàn thân máu sôi trào kêu gào, thân thể càng ngày càng nóng, cũng có chút không thở nổi. Có nhiều chỗ giống như muốn nổ tung. Nhưng mà.... nhưng mà......
“...... Không, không......”
Liễu Khanh Nhan hoảng sợ bất an giãy dụa, cố gắng muốn đẩy bàn tay kia ra. Nhưng mà Minh Lạc Uyên lâm vào mê tình không nghe được âm thanh mềm yếu mang theo tiếng thở dốc cùng than nhẹ. Đầu óc hắn tất cả đều là hình ảnh mảnh mai vô lực của người này, vẻ vô lực nhún nhường càng kích thích bàn tay hoạt động vuốt ve vật nhỏ. Chẳng những không có lui bước, ngược lại làm cho Minh Lạc Uyên càng thêm mê tình loạn ý.
“...... Khanh Nhan......”
Hắn si ngốc, trong mắt là điên cuồng cùng cướp đoạt làm cho người ta sợ hãi.
Hôn lại hôn, hai tay mê mẩn như ở trong mộng, mỗi một tấc trên cơ thể này đều làm cho hắn si mê nổi giận nổi điên. Khanh Nhan của hắn, chỉ có thể là của hắn, Khanh Nhan......
“Ô...... a...... Không...... Không cần phải......”
Bối rối, kinh hãi, bất an, Liễu Khanh Nhan cực lực giãy dụa, liều mạng muốn thoát đi, cảm giác như là đang ở trong mơ, một giấc mơ đáng sợ.
Quần áo bị kéo xuống, Liễu Khanh Nhan lộ ra làn da trắng nõn như ngọc sáng bóng, làm cho Minh Lạc Uyên trong mắt điên cuồng lần nữa nhen nhóm.
“Khanh Nhan...... Ta muốn ngươi......”
Thanh âm của hắn trầm thấp khàn khàn, ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại ôn nhu ngọt ngào mềm mại. Người này lộ ra vành tai hồng hồng, hắn ngậm vào lại nhổ ra, trong miệng không ngừng gọi tên người này, mỗi một chữ đều mang theo ấm áp phát ra từ lồng ngực lại truyền đến ngực......
“Không...... Không......”
Âm thanh dần dần thấp giống như đang khóc.
“Không, van cầu ngươi, không cần phải...... Không cần phải.........”
Giống như là giãy giụa trong cơn ác mộng, tuyệt vọng cầu khẩn, nước mắt rơi đầy đất.
Minh Lạc Uyên chứng kiến người này rơi lệ trong nháy mắt lại đắng chát và đau lòng. Hắn chưa từng sợ cái gì dưới gầm trời này, người hắn yêu nhất nằm ở nơi này làm cho hắn sao nhịn được.
Hắn thầm nghĩ muốn người này!
Người nam nhân này thuộc về hắn!
Hắn muốn người này hoàn toàn thuộc về hắn!
Hắn không cho phép những người khác nhìn nhiều, hay nhìn chằm chằm vào người yêu của hắn. Dù người này quá chói mắt, không lúc nào không hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, một cảm giác bị chiếm đoạt, muốn theo bên cạnh hắn cướp đi Khanh Nhan của hắn, không lúc nào không uy hiếp hắn.
Hắn rất sợ hãi, nam nhân nếu không cần hắn, đi theo người khác thì như thế nào?
Ý nghĩ như vậy luôn trong đầu óc hắn, hắn do dự, mỗi lần nghĩ đến người khác tới gần nam nhân này, hắn đều như gặp ma muốn giết chết tất cả những người kia, cướp Khanh Nhan về chỉ cho phép nhìn một mình hắn, chỉ cho phép nghĩ về một mình hắn!
Đang nhìn Liễu Khanh Nhan bị dược vật tra tấn đến thần trí không rõ ràng. Minh Lạc Uyên vừa tức giận lại vừa cao hứng, hắn tức giận là có người dám bỏ thuốc ở trên thân nam nhân, cao hứng là nam nhân vô sự, hắn có thể thực hiện tâm nguyện......
Nhưng mà...... Nam nhân khóc, yếu ớt bất lực, những giọt nước mắt kia như là búa tạ gõ ngực hắn.
“Van cầu ngươi, không cần phải......”
Bộ dáng yếu ớt ăn nói khép nép cầu xin buông tha, như thể tuyệt vọng bất lực, như dao đâm vào Minh Lạc Uyên một đại nam nhân mà nhịn không được rơi lệ...... Chẳng lẽ hắn nhìn thấy như thế lại không đợi được, cưỡng ép chẳng vui vẻ gì.
“Được, ta không vội, Khanh Nhan đừng sợ, đừng sợ......”
Hắn ẩn nhẫn kiềm chế dã thú trong nội tâm cùng thân thể bộc phát đáng sợ, dùng ngữ điệu ôn nhu an ủi, đồng thời một bên mặc lại quần áo cho nam nhân đang khóc.
Nam nhân lần nữa ngừng khóc, Minh Lạc Uyên cũng không còn dám động, ôm Liễu Khanh Nhan thở phì phò.
Cũng không bao lâu, nam nhân lại anh anh khóc lên, bởi vì quá độ ẩn nhẫn, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, hai tay gãi lung tung, xé quần áo trên người......
Đúng là chưa đủ, chưa đủ......
Bị dược vật tra tấn nam nhân trong ngực Minh Lạc Uyên lại vặn vẹo, khó chịu, không khỏe......
“Khanh Nhan......”
Minh Lạc Uyên vươn tay muốn lau mồ hôi tràn đầy, nhưng tay vừa vươn ra đã bị một bàn tay nóng hổi bắt lấy. Sau một khắc, cả khối băng lạnh lùng như tan chảy, nam nhân kinh ngạc miệng mở ra nhưng nói không ra lời.
Bàn tay kia cuối cùng bắt được một sợi rơm cứu mạng, sau một khắc, quần áo bị kéo rơi xuống, đồng thời trong miệng phát ra một âm thanh yếu ớt sung sướng......