Lạc Hồng Bụi quả nhiên nhảy xuống. Minh Vũ đứng xuất thần nhìn một hồi lâu.
Nam tử kia ôm Liễu Khanh Nhan nhảy xuống chỉ là thuật che mắt, nhưng không ngờ rằng Lạc Hồng Bụi đúng là nhảy theo xuống.
Nam tử kia sớm có tính toán, nhảy xuống phía dưới, liền tìm được chỗ đặt chân.
Nơi này là một tảng đá bị khoét sâu, tạo thành một khoảng trống giống như một huyệt động. Bên trong cũng không phải ẩm ướt, ngược lại rất khô thoáng, có cái động này ẩn trốn thật tiện lợi.
Hắn mắt nhìn người trong ngực, làn da tái nhợt thần sắc lộ vẻ thống khổ, còn giống như rất ẩn nhẫn. Y phụ toàn thân ướt nhẹp dính sát vào thân mình, có vài lọn tóc vướng trên gương mặt. Người này tuy là chật vật như thế lại cũng rất mê người. Nam tử nhẹ nhàng đem người trong ngực để đặt ngồi trên đùi.
Liễu Khanh Nhan giờ phút này còn chóng mặt, bụng đầy nước, trong miệng vô ý thức ô ô. Nam tử nhìn thật sự là khó chịu, liền cúi đầu xuống nhìn. Mà đúng lúc này, Liễu Khanh Nhan rất không nể mặt, ô ô vài tiếng, liền phun ra mấy ngụm nước.
“......”
Nam tử bị phun ướt sũng, lộ ra gương mặt cực kỳ tinh xảo. Người này tuy là đẹp, nhưng cũng lạnh lùng, sắc bén khác thường. Lông mày hình đao, đôi mắt xếch làm người nhìn khiếp đảm.
Không có bất kỳ biểu cảm gì, giờ phút này nam tử như rất ẩn nhẫn, khóe miệng còn là nhịn không được run rẩy.
“Ụa ụa......”
Liễu Khanh Nhan phun ra hết toàn bộ nước đã uống vào bụng. Phun thì thôi, lại không biết sợ chết mà phun toàn bộ lên người nam tử. Ngâm mình trong nước lâu thần trí cũng không còn rõ ràng, Liễu Khanh Nhan cũng phát hiện người bên cạnh không nhịn nữa muốn đẩy mình ra. Nhưng Liễu Khanh Nhan sao có thể vứt cọng cỏ cứu mạng này, nên giữ chặt lấy không buông.
“...... làm sao vậy?”
Mặc quần áo ướt tuy là khó chịu, nhưng cũng không có cách nào khác. Nghĩ lại người này là người thích sạch sẽ, ngày bình thường không thích dơ bẩn. Thấy người trong lòng không khỏe, hình như cũng cảm nhận được nổi thống khổ của người này, nam tử không khỏi có chút lo lắng.
Nhìn đôi mắt vô thần, không có bất kỳ tiêu cự, nam tử không khỏi nổi giận. Yêu vật kia thật sự là chán sống!
Hắn cũng trách chính mình hành động theo tình cảm, lúc đó hờn dỗi làm cái gì, không chịu ra tay giúp đỡ, nếu vậy đã không trở thành......
Nam tử đem nguyên nhân Liễu Khanh Nhan bị mù đỗ lỗi cho mình, tự trách, lại láy náy.
“Ô, khó chịu......”
Nôn ra hết những thứ trong bụng, Liễu Khanh Nhan có chút suy yếu, nhưng đầu óc cũng linh hoạt hơn nhiều, khứu giác cũng nhạy cảm rất nhiều.
“Á, trên người của ngươi sao có mùi khó ngửi như vậy?”
“......”
Lại còn dám ghét bỏ, chẳng lẽ cũng không biết là do ai tạo ra sao?
Liễu Khanh Nhan bụm lấy mũi, quạt quạt tay.
“Cách ta xa một chút, thật là khó ngửi......”
Liễu Khanh Nhan muốn thoát thân nhưng khí lực thì chưa khôi phục, eo là khu vực mẫn cảm lại bị bàn tay ai đó bấm một cái. Cả người Liễu Khanh Nhan như con mèo nhỏ đáng thương yếu ớt kêu một tiếng rồi nằm im.
“Không ngoan một chút nào, vẫn là nghịch ngợm.....”
Giọng nói lạnh lùng lạ lẫm lại mang theo sủng nịch cùng đau lòng rót vào trong lỗ tai.
Là nam tử kia!
Liễu Khanh Nhan chợt tỉnh táo, rất nhanh trấn định lại, cố gắng hút vài hơi. Sau đó xoay mặt đối diện nam tử, tuy nhìn không thấy nhưng vẫn có thể cảm giác được lúc này chỉ có hai người......
Lạc Hồng Bụi cùng Minh Vũ đâu, bọn họ đi đâu rồi?
Đã có thói quen bên cạnh có người làm bạn, đột nhiên thoáng một cái không thấy ai, phát hiện mình cô độc thật khủng hoảng, cảm giác bị vứt bỏ cuồn cuộn dâng lên. Liễu Khanh Nhan cảm thấy mũi có chút cay cay.
Không ai bên cạnh thật sự có chút không quen. Hay là bọn họ sợ hãi nam tử này cho nên mới không nói gì. Trong lòng Liễu Khanh Nhan nghĩ là như vậy.
“...... Hồng Trần, là ngươi sao?”
“......”
Nam tử trầm xuống, ẩn nhẫn không nói.
“Tiểu Vũ?”
“............”
Nam tử sắc mặt càng âm trầm.
“Chẳng lẽ, ta ở trước mặt ngươi, ngươi lại không đếm xỉa đến sự hiện hữu của ta?”
Hắn xiết chặt nắm tay của mình, khí lực lớn làm ngón tay run run. Liễu Khanh Nhan tuy không phải loại người yếu ớt cũng không phải là người chịu đau sẽ im lặng.
“Ngươi rống cái gì mà rống, ta không biết ngươi, sự hiện hữu của ngươi với ta có quan hệ gì đâu?!”
“Ngươi còn vô tình như vậy, ngươi cho rằng nói một câu không biết thì xong rồi sao?”
Nam tử giận dữ hỏi lại.
“A! Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta và ngươi vĩnh viễn chưa xong đâu, cho dù ngươi không biết ta, nhưng ta còn nhớ ngươi. Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để ngươi khôi phục trí nhớ, đem trí nhớ của kiếp trước trở về. Ngươi thiếu nợ ta, ta muốn từng chút từng chút đòi lại hết!”
Liễu Khanh Nhan trong nội tâm cười nhạo, đây là những người nào, lại còn đi đòi nợ. Không phải Lạc Hồng Bụi đã nói nam tử này đã hại chết người đó rồi sao.
Đối với Liễu Khanh Nhan mà nói không hề muốn dây dưa với loại người phiền toái này.
“Vì sao phải khôi phục. Nếu như khôi phục, vậy ta còn là ta sao? Ngươi muốn tìm là người kia trong trí nhớ của ngươi, tìm ta làm thế thân, ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?”
Giọng nói lạnh lùng đầy sát khí! Có thể nói là uy hiếp.
Nam tử không đếm xỉa sát khí của Liễu Khanh Nhan, vươn tay chạm đến mấy sợi tóc, Liễu Khanh Nhan né tránh.
“...... Ta chỉ là muốn ngươi nhớ lại mà thôi, như vậy ngươi mới thật sự là ngươi. Ngươi xem ngươi bây giờ, ở nhân gian lâu như vậy, thân thể cũng bị vẫn đục, lây dính cát bụi. Không hề giống trước kia, ngươi trở lại nguyên bản của mình sẽ khá hơn, như vậy chúng ta sẽ......”
Nam tử hoài niệm nói nhỏ.
“Thật không, nhưng vì sao ta lại cảm thấy không thích?”
Liễu Khanh Nhan thật là đã nổi giận, giọng lạnh lùng, không có một chút cảm tình, câu nói chỉ có lạnh như băng. Nghe vào tai lạnh cả người, trong nội tâm bốc lên lãnh khí.