Minh Vũ trực tiếp đánh nhau, Lạc Hồng Bụi gia nhập hỗn chiến, hiện tại Liễu Khanh Nhan hình như là an toàn.
Nhưng mà, những yêu ma đã có trên mặt đất tất nhiên cũng có trên bầu trời. Vài tiếng kêu ré truyền đến. Từ xa xuất hiện mấy con chim yêu ma cực to, bọn chúng có răng dài bén nhọn lộ ra hai bên miệng, thẳng tắp hướng về phía Liễu Khanh Nhan đuổi theo.
Loài chim trên không trung là vua.
Người kia tỏa ra khí tức giống như một món mỹ vị đầy hấp dẫn lôi kéo bọn chúng ùa đến.
“Không tốt! Ngươi là kẻ ngu dốt, ngươi xem ngươi làm chuyện gì kìa!”
Minh Vũ bất mãn la to.
Lạc Hồng Bụi cũng lo sợ cực kỳ.
“Ngươi dám nói ngươi vừa rồi không có ý đó sao?”
Hai người tuy trên miệng cãi nhau, nhưng động tác trên tay không ngừng lại. Nam tử áo đen phất tay đánh lui mấy yêu ma trên không trung. Ba người nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà chuyện chưa kết thúc, ngay khi ba người cho rằng không còn có chuyện gì nữa, không biết từ đâu xuất hiện ra một quái vật, đuôi giống như một cái cái roi dài quất mạnh vào Liễu Khanh Nhan, đánh bay trở lại.
Lần này có thể nói làm Liễu Khanh Nhan tróc da bong thịt, đau đến run run, gió bên tai ù ù làm màn nhỉ đau nhức.
“Đại thúc....!”
Minh Vũ hoảng sợ gọi.
“Mỹ nhân....!!”
Lạc Hồng Bụi lo lắng gọi.
“...... Ngọc Uyên......”
Nam tử run rẩy gọi.
Lúc này Liễu Khanh Nhan nghe rất rõ ràng, bởi vì mắt không nhìn thấy, thần trí của mình đã dần dần hạ thấp, chỉ có thể dựa vào lỗ tai nghe tiếng động xung quanh.
Yêu vật rít gào, càng lúc càng tới gần, Liễu Khanh Nhan biết rõ bọn họ đang lo lắng cái gì. Nhưng mà giờ phút này, trong nội tâm lại an tĩnh kỳ lạ.
Lúc này đây bị đánh trở lại, không ngờ rằng bị đánh rơi vào nước sông. Ba người vừa thấy Liễu Khanh Nhan rơi xuống nước cũng nhảy vào trong nước. Bởi vì thời khắc hóa ma đã đến, yêu ma khắc nơi đầy cuồng bạo mất đi hết lý tính. Trong nước đương nhiên cũng không chỉ có một quái vật có xúc tua kia, còn có rất nhiều yêu vật khác.
Không có phòng bị, không có bế khí rơi xuống nước thật là nguy hiểm. Còn chưa kể trong nước sông các loại cá biến đổi, thân thể khổng lồ hung mãnh, vây cá bén ngót, cái miệng dài đầy răng nhọn. Những yêu vật này tấn công ở cự ly gần có thể tránh được, chỉ sợ chúng còn có chất độc.
“Ô...... ục......”
Trong lồng ngực không khí càng ngày càng ít, không thở được thật khó chịu. Càng thêm khủng bố chính là Liễu Khanh Nhan lúc này mới phát hiện mình không biết bơi. Hai cánh tay vung vẩy loạn xạ, đáng tiếc không có trồi lên trên, ngược lại càng có xu thế chìm xuống phía dưới.
Cả người chìm trong nước sông có đầy yêu vật lợi hại, trong đầu mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đang ở đâu.
Liễu Khanh Nhan loáng thoáng nghe được có ai gọi mình. Lý trí nói cho Liễu Khanh Nhan biết, phải nhanh trả lời, mặt kệ đang ở trong nước vẫn há miệng nói.
“Ục...... Cứu...... Cứu...... ục ục......”
Mới mở miệng nước càng tràn vào nhiều, Liễu Khanh Nhan cảm thấy bụng trướng khó chịu, đầu càng thêm mê man.
Trên đùi cũng không biết bị vật gì đó đâm trúng khiến đau đớn làm đầu óc Liễu Khanh Nhan thoáng cái tỉnh táo hơn. Sử dụng hết khí lực toàn thân, Liễu Khanh Nhan liều mạng giãy giụa.
Ngay khi sắp kiệt sức một bàn tay chạm vào eo, Liễu Khanh Nhan vừa định tránh ra, lại có một bàn tay khác nắm cánh tay mình. Loại cảm giác này giống như là em bé bị người lớn ôm vào trong ngực. Chẳng lẽ là đầu óc mơ hồ, cảm giác cũng mơ hồ theo sao?
“Ô......”
Cảm giác có cái gì đó mềm mại dán trên môi của mình. Đầu óc Liễu Khanh Nhan ngừng trệ, cả người ngây ngẩn.
Đó là môi sao?
Rất nhanh, môi người nọ xâm lược lãnh thổ, một chút một chút xâm chiếm. Có chút hung mãnh cũng có chút cuồng bạo, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Liễu Khanh Nhan đi vào.
Đánh một vòng quanh lưỡi, liếm láp mỗi một tấc trong khoang miệng, đầu tiên là hàm răng, đến khoang miệng mềm mại, cuối cùng mới nhắm nháp cái lưỡi.
Hoàn toàn làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Liễu Khanh Nhan có chút phản cảm. Đây là lúc nào, còn ở dưới nước hôn môi, không muốn sống nữa sao. Hơn nữa loại cảm giác sắp chết này, cũng khống chế không nổi, hô hấp càng thêm dồn dập.
Nhưng dần dần Liễu Khanh Nhan phát hiện, từ trong miệng đối phương truyền đến một luồng khí yếu ớt tiến vào trong miệng của mình. Chính nhờ khí này làm cho Liễu Khanh Nhan đang sắp chết thoải mái không ít. Bây giờ Liễu Khanh Nhan cũng không để ý là ai đang hôn môi mình, dù sao cũng không phải là xấu.
Đáng giận! Sao lại đụng phải người nhỏ mọn như thế?!
Liễu Khanh Nhan có chút tức giận. Không phải chỉ truyền khí thôi sao, cần gì hôn như vậy? Mà lượng khí chảy vào miệng thật sự là quá ít đi.
Bắt đầu Liễu Khanh Nhan còn sững sờ, nhưng sao một lát vì thật sự sắp chết cũng không còn kháng cự.
Con người ở thời điểm nguy hiểm sẽ không nghĩ nhiều mà tìm đường sinh tồn. Giãy khỏi tay nam tử, liều mạng chế trụ đầu, sau đó Liễu Khanh Nhan biến bị động thành chủ động, cuồng dã mãnh liệt hút, dùng sức hút. Ta hút, ta hút, ta hút, ta hút......
Hút đến mức phát hỏa, đem đầu lưỡi người ta hút tới.
Nam tử đau nhức rên một tiếng, vì thế nước tràn vào trong miệng hai người.
Liễu Khanh Nhan sau đó trực tiếp ngất đi, trước khi ngất hàm răng khép lại cắn vào đầu lưỡi đối phương.
“Ô!”
Khóe miệng Liễu Khanh Nhan tràn ra tơ máu.
Khoảng thời gian hôn môi kia, nam tử vẫn chú ý đến tình huống chung quanh. Có thể lưỡi bị cắn thật sỉ nhục chuyện này quả thực hắn khó có thể quên. Cả người choáng váng một lát, nam tử ôm lấy người đã hôn mê vào trong ngực, mượn cơ hội có dòng nước xoáy cuồn cuộn trước mặt né tránh.
Không thể vẫn ở nước, vừa ra khỏi nước cũng bị phát hiện.
Không chút suy nghĩ, nam tử hôn người trong ngực, vừa tiếp hơi cũng nhân cơ hội tránh hai người kia.
Minh Vũ cùng Lạc Hồng Bụi cũng không phải là hiền lành. Ở trong nước nửa buổi, cũng phát hiện nam tử có cử chỉ làm loạn. Nhưng do nam tử pháp lực rõ ràng hơn hai người bọn họ, vừa phát hiện đã chạy ra xa.
“Buông đại thúc ra! Nhanh lên, bằng không ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Hừ! Cái tên này thật đáng giận, dám hôn môi đại thúc của hắn, quả thực là chán sống!
Miệng của hắn còn để dành cho đại thúc đây, sao người khác dám đoạt trước! Thật sự là gan dạ cực kỳ!
Nam tử rất nhanh đã tránh được lực tấn công của hai người.
Đột nhiên, nước sông biến đổi chảy không bình thường, ba người đều bị lắc lư.
Nam tử nhìn về phương hướng đó, phát hiện phía trước là một thác nước không đáy. Bởi vì phía dưới là vực sâu, chỉ thấy khói mù, ánh mắt nam tử chợt lóe lên, ôm người trong ngực nhảy xuống.
“Hỗn đản! Ngươi là kẻ điên! Không thể nhảy, ngươi muốn chết thì thôi, đem đại thúc trả cho ta!”
“......”
Nam tử khinh thường cười lạnh. Hắn cho rằng ta là người nào!
“Là chuyện gì xảy ra?”
Lạc Hồng Bụi gấp quá, muốn nhảy xuống, bị Minh Vũ ngăn lại.
“Ngươi làm gì kéo ta thế?! Nếu như ngươi sợ chết, ta mặc kệ ngươi. Nhưng ngươi muốn ảnh hưởng ta cứu mỹ nhân, cũng đừng trách ta không còn xem ngươi là bằng hữu!”
Lạc Hồng Bụi đã không vui.
“Cái tên hỗn đản này!”
Minh Vũ đấm một cái. Mặt Lạc Hồng Bụi lập tức sưng vù một nửa.
“Ngươi biết dưới kia là cái gì sao? Ngươi nhảy xuống chưa kịp làm gì đã bị tan xương nát thịt, ngươi muốn chết thì đi xuống đi, ta sẽ không ngăn ngươi!”
Lạc Hồng Bụi mỉa mai.
“Nói như vậy, là ngươi rất sợ chết. Được, ngươi không đi coi như xong, ta đi! Tan xương nát thịt cái gì, dù là hồn phi phách tán ta cũng xuống dưới!”
Thấy Minh Vũ đứng tại nguyên tại chỗ bất động. Trong nội tâm Lạc Hồng Bụi thay Liễu Khanh Nhan tức giận. Thật là một tên nhát gan, ở thời điểm mấu chốt rõ ràng rất sợ chết.
“Tiểu nhân! Từ nay về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi, nhìn thấy một lần đánh ngươi một lần!”
“Im ngay! Ta và ngươi pháp lực ai lợi hại hơn trong lòng ngươi cũng rõ. Ta lần nữa nói cho ngươi biết cái vực này hơi nước cũng có thể thành đao kiếm, nước rất lạnh, sâu trên ngàn thước. Hồn phách có thể bị hút mất, rơi xuống hài cốt cũng không còn. Hơn nữa hiện tại yêu ma nhiều như vậy, yêu khí đầy rẫy, khói mù kia càng thêm dầy, khả năng xuống......”
“Ngươi có thể cút, ít nói lời đáng ghét đi! Ta bây giờ nhìn thấy ngươi liền phiền!”
Lạc Hồng Bụi nghe lời này liền tức giận.
Cái vực kia đáng sợ đến cỡ nào, nói trắng ra không phải là một chữ chết sao, có cần phải lòng vòng nhiều như vậy. Rất sợ chết ai cũng vậy, nhưng có liên quan đến Liễu Khanh Nhan, Lạc Hồng Bụi sẽ không có nghĩ nhiều như vậy.
Có thể lời Minh Vũ nói làm hắn phản cảm lại căm tức.
Minh Vũ rất khó hiểu nhìn Lạc Hồng Bụi làm việc nghĩa mà không chùn bước nhảy đi xuống.
“Thật sự là một cái kẻ ngu dốt!”