“Tại sao phải đem Hồng Trần lén lút đến nơi đây. Còn bỏ đi một mình?”
“Cái này, cái này......”
Minh Vũ cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện, không biết làm sao.
“Ngươi chẳng lẽ không biết Hồng Trần gặp nguy hiểm, ngươi làm như vậy nếu hắn xảy ra chuyện thì sao. Khi ngươi mang hắn đi sao không nói cho ta biết một tiếng. Hai tháng không thấy bóng dáng, giống đứa trẻ chơi trốn tìm. Ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không?”
Tử Hiên ở một bên nhìn có chút hả hê, vụng trộm ăn hết những thứ Minh Vũ để trên bàn.
Băng Cơ thì giống như nhàn nhã uống trà, không thèm để ý, nhưng nhếch mép mỉm cười. Thấy có người bị chửi thật sự là một chuyện vui.
“Đại thúc, ta, ta......”
Minh Vũ nhanh chóng sắp khóc lên. Kỳ thật hắn cũng không muốn giấu giếm, chỉ là sợ một khi nói ra Liễu Khanh Nhan sẽ đuổi hắn đi.
Sau khi rời đi, hắn tới rất nhiều địa phương, cũng chơi không ít. Nhưng chỉ có một mình hắn, cho dù trò vui tới đâu cũng không có ai cùng hắn chơi, cùng hắn vui. Từ từ hắn cảm giác mình lại nhớ tới thời gian trước kia.
Ở Thương Ngô Chi Uyên cô tịch, cô đơn, không ai ở cùng hắn.
Hắn có chút nhớ Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan là người hắn gặp đầu tiên, cũng là người nguyện ý tiếp nhận hắn. Ngoại trừ Liễu Khanh Nhan, khi hắn cô tịch không còn có ai khác bên cạnh.
Khi Liễu Khanh Nhan gặp nạn, hắn đã lui về phía sau, lựa chọn rời đi.
Hắn sợ hãi sẽ chết như vậy.
Chết.
Hắn rất sợ hãi.
Chết sẽ ở nơi tối như mực, cái gì cũng không có, cái gì cũng không thấy. Cho nên hắn rất sợ hãi trở lại loại chỗ như vậy.
Về sau, hắn phát hiện khi không có Liễu Khanh Nhan, không có người nào cùng hắn nói chuyện. Minh Vũ phát hiện mình chẳng khác gì trở lại thời gian ở trong bóng tối. Không có Liễu Khanh Nhan mới là điều làm cho hắn sợ hãi nhất. Bởi vì vừa mới nếm đến được loại cảm giác có thứ còn quan trọng trong cuộc sống, muốn nắm trong tay, không muốn buông tay.
“Ngươi không nói cũng được, ta đây liền mang theo Hồng Trần rời đi. Từ nay về sau ngươi còn dám sau lưng ta làm chuyện như vậy, ta liền bẻ gẫy tay của ngươi!”
“Đại thúc......”
Minh Vũ cắn môi, đôi mắt màu xanh trong suốt vụng trộm liếc nhìn Liễu Khanh Nhan. Hắn thấy trong đôi mắt lạnh lùng không có trách cứ, cũng không có tức giận, chỉ là đang chất vấn. Đúng vậy, chỉ là chất vấn. Minh Vũ hít hít cái mũi, đôi mắt ngấn lệ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“Đại thúc, đại thúc...... sẽ không trách cứ ta sao? Không giận ta?”
“Giận? Tại sao ta phải giận dữ với ngươi? Nếu như bởi vì chuyện của Hồng Trần thì ta có tức giận. Ngươi thật sự làm ta quá tức giận.”
Vẻ mặt Liễu Khanh Nhan tràn đầy giận dữ. Nhưng cũng không biết đầu Minh Vũ có bị hỏng hay không mà còn nở nụ cười, còn là cười rất vui vẻ. Nếu không phải Băng Cơ chắn ngang, Minh Vũ đã sớm bổ nhào vào người Liễu Khanh Nhan.
“Ta biết mà, ta biết đại thúc đối với ta tốt nhất. Đại thúc rất tốt với ta...... Đại thúc sẽ không giận ta. Ngày đó đại thúc gặp nguy hiểm, ta bỏ chạy, ta thật sự là vô dụng, rõ ràng một mình bỏ chạy. Đại thúc, ta... ta sợ hãi......”
“Nếu gặp nguy hiểm như vậy, ta cũng bỏ chạy. Đó là thường tình, ngươi không cần tự trách.”
Liễu Khanh Nhan nhớ tới ngày đó Lạc Hồng Bụi tỏ ra rất tức giận.
Nhưng có gì kỳ quái, đối mặt nguy hiểm, chạy trốn là bình thường, hơn nữa Minh Vũ còn là một đứa trẻ chưa thành thục, xử lý như thế cũng có gì đáng trách.
“Đại thúc...... từ nay về sau sẽ không như vậy nữa. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, dù cái chết rất đáng sợ nhưng ta thật sự không muốn cuộc sống của ta thiếu ngươi, như vậy ta cảm thấy đáng sợ hơn....”
Tử Hiên chậc chậc lưỡi.
“Mấy ngày không thấy, miệng cũng dẻo hơn, bắt đầu biết nói lời ngon ngọt rồi.”
Liễu Khanh Nhan chính là như vậy, thích mềm không thích cứng. Càng dùng sức mạnh Liễu Khanh Nhan càng phản kháng kịch liệt. Nhưng nghe lời bùi tai, Liễu Khanh Nhan liền thay đổi, biểu tình lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
“Ta không có tức giận ngươi. Ta chỉ giận việc ngươi lén lút đem bản thể của Hồng Trần đi. Ta cho rằng Hồng Trần gặp nguy hiểm. Ngươi làm như vậy mà một chút tin tức cũng không lưu lại, ta còn tưởng rằng Hồng Trần đã biến mất.”
Thái độ của Liễu Khanh Nhan rõ ràng ôn hòa rất nhiều.
“Chuyện này, kỳ thật... kỳ thật ta đã đi tìm ngươi chỉ là rất cẩn thận... các ngươi không có phát hiện mà thôi......”
Đây không phải tìm mà là theo dõi.
Mấy người họ đều hoài nghi Minh Vũ làm như thế nào ẩn thân. Đặc biệt là Mặc Dạ sao cũng không có phát hiện......
Sắc mặt mọi người đại biến.
Mặc Dạ tỉ mỉ nhìn Minh Vũ. Hắn đã đạt tới đẳng cấp thần thức có thể khai thiên nhãn, nhìn thấu vạn vật thế gian, mà Minh Vũ lại vô hình.
Minh Vũ là tập hợp của tất cả oán khí cùng khí tức ác linh dưới gầm trời này mà thành. Coi như là vật âm hung. Loại vật này nếu như thành hình người một thân lệ khí rất nặng, thiên tính hung tàn. Nhưng hồn phách cùng nội đan của Minh Vũ lại tương đối tinh khiết trong sạch, điều này thật sự là quỷ dị.<HunhHn786>
Băng Cơ là hình thành ở nơi lạnh nhất nhân gian. Xét về mặt nào đó, Băng Cơ và Minh Vũ có điểm tương tự. So với một Băng Cơ tu vi không tầm thường, Minh Vũ kém rất xa, kém hơn cả Tử Hiên. Nhưng nếu Minh Vũ thật sự phát huy toàn bộ thực lực sẽ khủng khiếp không người nào có thể so.
Đây là nhân hòa vạn vật phân chia.
Minh Vũ cùng Băng Cơ mỗi người có một thế mạnh......
Theo lý mà nói có thể thoát khỏi thần trí của Mặc Dạ thì tu vi phải trên hắn. Không có khả năng đó. Nhưng Minh Vũ có thể làm được.
Băng Cơ cũng chấn kinh không thôi. Hắn nhìn ra ánh mắt chứa nhiều hàm xúc của Mặc Dạ. Có thể làm cho người lãnh khốc này xem xét cẩn thận, xem ra thiếu niên Minh Vũ này không thể bình thường.
“Theo dõi chúng ta làm cái gì, vì sao không trực tiếp đi ra......”
Liễu Khanh Nhan không thể hiểu.
“...... Ta sợ ngươi giận ta, cho nên cũng không dám xuất hiện trước mặt ngươi. Ta sợ ta vừa xuất hiện ở trước mặt của ngươi, ngươi liền vô tình đuổi ta đi. Ta nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi, sợ ngươi đuổi ta đi, sẽ không còn được gặp lại ngươi. Cho nên ta liền vụng trộm theo ngươi, nhìn thấy ngươi là được rồi.”
Minh Vũ nhỏ giọng nói, hai đầu ngón tay trỏ chạm vào nhau, sắc mặt ửng đỏ.
Tử Hiên ngừng ăn vụng, đôi mắt màu tím hiện lên tín hiệu nguy hiểm.
Có lầm hay không. Đây không phải là loại ám hiệu biểu đạt tâm ý cho Liễu Khanh Nhan của mình hay sao?
Băng Cơ đình chỉ động tác quạt. Ánh mắt như dao sáng ngời nhìn chằm chằm vào Minh Vũ.
Minh Vũ như là nổi lên dũng khí, dù có bị người hạ sát, hôm nay hắn cũng phải đem lới giấu kín ở trong lòng nói ra. Liễu Khanh Nhan cũng tha thứ cho hành động hèn nhát của hắn, vậy đại thúc cũng sẽ hiểu được tình cảnh của hắn.
“Ta đem Hồng Trần đi bởi vì ta thấy ngươi rất lo lắng cho hắn. Ta nghĩ lén lút vì ngươi làm chút chuyện... muốn trợ giúp ngươi... lại sợ bị ngươi phát hiện. Ta vụng trộm đưa hắn mang đi vì ta phát hiện ngươi rất đề phòng người ở Thần Tích Tuyết Phong. Bởi vì chỗ đó rất nguy hiểm cho nên ta liền nghĩ cách trợ giúp ngươi. Chỉ là ta đem hắn mang đi.... thân thể của hắn liền xảy ra biến hóa.”
Minh Vũ hoàn toàn không có cảm thấy trợ giúp tình địch, chỉ là vì hắn muốn làm cho Liễu Khanh Nhan vui mà thôi.
“Ta cho rằng làm như vậy ngươi sẽ vui. Ta nghĩ biện pháp cứu Hồng Trần......”
“Ngươi làm những chuyện này chỉ là vì để ta vui sao?”
Một xúc cảm dị thường xẹt qua trái tim. Biết được là vì lý do này Liễu Khanh Nhan cảm thán thật lâu.
Chỉ là vì ta vui lại làm cho lớn chuyện như vậy......
“Ta nghĩ chờ ta đem hắn cứu xong..... đem hắn đưa đến trước mặt ngươi..... ngươi sẽ không giận ta......”