“Chỉ là... về sau phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn... Hồn phách Hồng Trần có thể biến mất bất cứ lúc nào... Ta chỉ có thể đưa hắn về Thương Ngô Chi Uyên......”
Liễu Khanh Nhan trầm mặc.
“Vậy hắn hiện tại cái dạng này......”
Lúc ấy Lạc Hồng Bụi chỉ là nhánh cây, hiện tại khôi phục bộ dáng người.
“Cái này à, ta thấy khí tức trong cơ thể hắn thật sự là yếu ớt quá, nên cách một hai ngày đưa vào một ít pháp lực. Lâu dài thân thể của hắn cũng dần dần chuyển tốt. Nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, trừ phi có thể tìm được Tỏa Hồn Thảo. Nhưng ta cũng chỉ là nghe nói, lại chưa từng có gặp qua loại thảo dược đó, thật sự không biết làm như thế nào cho phải.”
“Tỏa Hồn Thảo?”
Liễu Khanh Nhan trầm tư.
Băng Cơ dao động cây quạt mỉm cười. Hai người này nói chuyện mà đã quên hắn có danh xưng Diệu Thủ Thần Y.
“Tỏa Hồn Thảo đúng là có thể thu hồn phách lại. Có thể dùng khi hồn phách rời xa thân thể, ngăn cơn sóng dữ hiệu quả. Lạc Hồng Bụi như vậy ăn Tỏa Hồn Thảo tất nhiên là bảo vệ được hồn phách. Nhưng dùng Tỏa Hồn Thảo thì tánh mạng cũng bị chấm dứt, phương pháp này giống như uống rượu độc giải khát, không thể dùng tùy tiện. Thân thể Lạc Hồng Bụi đã là tiên, Tỏa Hồn Thảo giống một kích trí mạng.”
Nghe Băng Cơ nói như vậy, Liễu Khanh Nhan lại khó xử. Đã nghĩ bảo vệ hồn phách Lạc Hồng Bụi, đồng thời cũng muốn bảo vệ tánh mạng của hắn.
“Vậy còn có cách nào hóa giải Tỏa Hồn Thảo ảnh hưởng đến tính mạng không?”
“Có.”
Băng Cơ nghiêm mặt. Hắn đã đoán ra Liễu Khanh Nhan muốn gì, nhưng lời nói tới cổ họng, lại không sao nhổ ra.
“Ngươi nói đi.”
“Hóa giải Tỏa Hồn Thảo cũng là một loại cỏ, gọi là Ly Trần. Một loại cỏ để khóa lại hồn phách. Một loại cỏ tách hồn phách ra, chính là rời xa trần thế. Hai loại cỏ cội nguồn của giới y dược, hai đại khởi thảo. Bản thân chúng còn có một truyền thuyết....”
Băng Cơ dừng một chút, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Thấy thần sắc Liễu Khanh Nhan tựa như hơi có chút không kiên nhẫn, Băng Cơ liền giải thích.
“Ngươi không cần vội vã đi tìm hai loại cỏ đó, loại dược vật kia muốn tìm kiếm là rất dễ dàng. Nhưng chờ ta đem chuyện xưa về chúng nói cho ngươi nghe. Ngươi thử suy nghĩ xem còn muốn tìm chúng hay không.”
Tử Hiên có chút khó coi. Hắn không quen Liễu Khanh Nhan cái dạng này. Bình thường bộ dáng rất tùy ý, nhưng tại thời điểm nguy hiểm nhất lại lo lắng như vậy. Thật làm cho người ta hoài nghi người này thật sự không biết tâm tư của bọn hắn, hay là giả không biết.
“Khanh Nhan, nghe hắn nói xem. Hắn hiểu y thuật, có thể làm cho hắn suy tư cho thấy chuyện này thật sự rất nguy hiểm. Ngươi lo lắng cho Lạc Hồng Bụi chúng ta cũng biết. Nhưng đừng vì lo lắng cho Lạc Hồng Bụi mà ảnh hưởng tới lý trí của mình. Ngươi xem ngươi bây giờ xúc động như vậy, liều lĩnh bất an như vậy không phải Khanh Nhan ta biết. Khanh Nhan tỉnh táo chạy đi đâu rồi, Khanh Nhan cao ngạo chạy đi đâu, người lạnh lùng lạnh nhạt chạy đi nơi đâu......”
Không chỉ có Tử Hiên, ba người còn lại cũng lo lắng. Bọn họ cảm thấy Liễu Khanh Nhan thay đổi, trở nên sợ hãi lo lắng, lo nghĩ bất an, chỉ vì một câu nói sắc mặt đã biến đổi. Liễu Khanh Nhan trước kia đối với mọi chuyện đều thờ ơ đây sao?
Là cái gì làm cho Liễu Khanh Nhan biến hóa?
Là yêu tinh sắp mất hồn phách nằm ở trên giường kia sao?
Ngoại trừ ghen ghét chỉ là ghen ghét?
Bọn họ thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, vì sao chỉ vì một nam tử có thể thay đổi Liễu Khanh Nhan đạm mạc biến thành quan tâm lo lắng. Có thể đem lạnh lùng cùng lạnh nhạt hóa thành điềm tĩnh nhu hòa.
“Tử Hiên, ta chỉ là rất lo lắng, đột nhiên cảm giác nếu như ta không cứu hắn, ta có thể sẽ không còn được gặp lại hắn. Ta cảm thấy mất Hồng Trần giống như là một miếng thịt trên người của ta bị cắt, toàn thân đều đau. Nghĩ đến đây ta liền khống chế không nổi chính mình......”
Lo lắng lo nghĩ giống như thủy triều đánh úp, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Liễu Khanh Nhan đã từng lo lắng cho Lạc Uyên như thế. Hôm nay lại một lần nữa gặp phải loại cảm xúc tim đập nhanh này. Tựa như lần kia Lạc Uyên đã không đi theo sau lưng.
Vĩnh viễn rời đi......
“Không có việc gì đâu, không có chuyện gì đâu Khanh Nhan. Hắn sao lại không thấy. Chúng ta đều ở đây, nếu hắn thật sự chạy, ta liền bắt hắn trở lại cho ngươi được không. Ngươi cứ yên tâm đi, hắn còn thành thật nằm đây, sao không thấy được. Chỉ là ngươi quan tâm quá độ nên xuất hiện ảo giác.”
Băng Cơ vẫy vẫy tay nói. Kỳ thật hắn nhìn thấy Liễu Khanh Nhan như vậy, hắn không còn muốn nói.<HunhHn786>
“Được rồi, ta nói rồi chuyện về sau như thế nào chính ngươi chọn lựa, không quản ngươi lựa chọn là cái gì, chúng ta cũng sẽ không phản đối.”
Liễu Khanh Nhan hít thật sâu, thanh tỉnh không ít, lo nghĩ lần nữa đổi thành lạnh lùng.
“Ngươi nói đi.”
“Ta kể về chuyện xưa. Cách đây đã lâu, có một vị cao thủ dùng độc ở Đường Môn. Bởi vì Đường Môn là một môn phái dụng độc, lại là đứng đầu trong thiên hạ cho nên các môn phái khắp nơi đều đến tỷ thí để so tài xem ai dụng độc lợi hại nhất. Cao thủ Đường Môn kia yêu một nam tử, nam tử này không biết dùng độc. Người này bị người khác hạ độc, cao thủ Đường Môn vì cứu người yêu mà thử hết biện pháp, lại không thể giải độc cho người yêu mình. Cho đến một ngày, có một người đến, chính là người hạ độc nam tử kia. Hắn nói hắn có một kỳ dược có thể cứu người chết, khóa hồn phách lại, thoát ly tuần hoàn âm dương. Nhưng thuốc này chỉ có thể duy trì ba ngày, nếu trong ba ngày không tìm được thảo dược kéo dài sinh mệnh, nam tử kia nhất định sẽ chết thật. Nam tử kia được cho dùng Tỏa Hồn Thảo, tất cả độc trên mình đều được khống chế. Nhưng sau ba ngày ba đêm cao thủ Đường Môn vẫn không thể nào chế ra loại thuốc có thể kéo dài tánh mạng nam tử kia. Mắt thấy người yêu phải chết đi, cao thủ Đường Môn đau lòng không thôi, chỉ có thể cúi đầu chịu thua người hạ độc. Người hạ độc lại cười nói, hắn chỉ hạ độc mới một nửa cao thủ Đường Môn không thể giải, vậy nếu hạ toàn bộ, thì sao?”
Tử Hiên kinh hãi, không khỏi chậc lưỡi.
“Tỏa Hồn Thảo còn là độc dược à. Ta còn tưởng rằng là dược liệu tốt, lại lấy mạng người....”
Băng Cơ nhẹ lay động quạt, lắc đầu liên tục.
“Không phải, Tỏa Hồn Thảo cũng không phải hoàn toàn là độc dược, có câu độc tính càng mạnh càng có thể cứu người. Tỏa Hồn Thảo bất quá là làm cho người ta khởi tử hồi sinh một phần mà thôi, một phần khác là ly hồn.”
Tử Hiên lại thắc mắc.
“Người kia về sau như thế nào, có cứu được người yên hắn không? Không phải là tỷ thí sao, nếu có thể cứu người sao lại buông tha như thế?”
Minh Vũ nghe cũng có chút tò mò. Hắn còn muốn trợ giúp Lạc Hồng Bụi, nghe Băng Cơ nói tựa như có chút thất vọng. Nhưng hắn nhìn vẻ mặt Băng Cơ không có bất luận vui sướng hoặc là biểu tình tranh công với đại thúc, mà là ngưng trọng, nghiêm túc, còn có mấy phần bi thương......
Minh Vũ thấy hồ đồ rồi. Chỉ là cứu Lạc Hồng Bụi mà thôi, vì sao phải như vậy?
“Ngươi nghe ta nói hết đã rồi ngươi hãy nói được không?”
Liên tiếp hai lần bị ngắt lời, Băng Cơ từ kiên nhẫn đã hóa thành hung hăng! Nếu không phải có Liễu Khanh Nhan ở đây, hắn nghĩ mình cũng không nháy mắt mà đá văng Tử Hiên ra xa!
“Được, được.”
Tử Hiên khô quắt trả lời.
“Nghe người hạ độc nói mới là một nửa, cao thủ Đường Môn đứng ngồi không yên. Hai người lần nữa tỷ thí dụng độc, nhưng lần này thỏa thuận không dùng trên người nam tử kia. Bọn họ trực tiếp hạ trên người lẫn nhau, thời hạn là một canh giờ. Cao thủ Đường Môn mà thắng thì người kia phải giải độc cho người yêu hắn. Nếu cao thủ Đường Môn thua, phải mất tất cả, danh dự vinh quang đều trao cho người kia, chỉ cầu người hạ độc có thể cứu người yêu một mạng......”
“Hả? Theo ta biết trong thiên hạ môn phái dụng độc lợi hại nhất vẫn là Đường Môn nha. Chẳng lẽ hắn thắng, nhưng sao ngươi còn......”
Tử Hiên chỉ nói ra nghi hoặc trong lòng, đã thấy mặt Băng Cơ thối thành cái dạng kia. Cho ai xem đây.
Băng Cơ nhìn Liễu Khanh Nhan một cái, dài thở. Bi thương mà thở dài, có tang thương cùng bi thương, làm cho người ta rơi lệ lã chã.
“Đúng vậy, hắn thắng. Nhưng hắn thắng thiên hạ này, lại là thua một người......”
Tử Hiên trừng mắt thật to, tràn đầy kinh ngạc cùng khó hiểu.
“Đây là ý gì?”