Càng lớn lên, Minh Lạc Uyên càng hay tránh né Liễu Khanh Nhan.
Ban đầu, hắn còn chưa rõ ràng tình cảm này, hắn chỉ là rất muốn thân cận sư phụ của hắn. Đặc biệt khi nằm cùng giường, thiếu niên ngây thơ liền không nhịn được ảo tưởng.
Đến lần thứ nhất mộng tinh, cảm giác xấu hổ không chỗ nói ra, từ năm ấy Minh Lạc Uyên bắt đầu trầm mặc ít nói. Thiếu niên yên lặng ẩn nhẫn che giấu những cảm xúc đáng sợ này.
Sau đó, hắn chứng kiến người nọ cởi quần áo, tóc thả lỏng, làm tâm của hắn cũng mềm nhũn theo. Giống như bị những sợi tóc quấn lấy tâm hắn không thoát ra được. Mùi thơm của cơ thể dụ dỗ hắn, trong đầu hắn không ngừng muốn gây tội ác.
Hắn rất muốn xông lên ôm lấy người nọ, không thấy được người nọ một chút, toàn thân nóng lên khó chịu muốn chết.
Nhưng, hắn không dám.
Với thiếu niên có ý niệm xấu xa như vậy, không thể phơi bày ra ánh sáng, thiếu niên cảm thấy càng hổ thẹn, cảm giác mình làm chuyện xấu. Nếu cứ dính Liễu Khanh Nhan sẽ bị thế nhân cho là loạn luân, đó chính là dơ bẩn. Hơn nữa, một khi hắn thổ lộ, Liễu Khanh Nhan không nhìn hắn, xem hắn như thứ xấu xa, hắn không chịu nổi.
Nhưng nhìn không thấy người nọ, trong lòng của hắn, trong đầu của hắn không lúc nào không nghĩ tới người nọ. Nghĩ người nọ hiện tại đang làm cái gì, ở cùng người nào, có nghĩ tới hắn hay không?
Một khi biết được người nọ có ai đến gần, cùng ai nói mấy câu, đối với ai nở nụ cười, hắn phẫn nộ không thể khống chế, trăm phương ngàn kế tìm những người kia gây phiền toái. Sau đó dùng ánh mắt hung ác cảnh cáo không cho phép ai tới gần người nọ.
Nhưng mà, hắn không cho người khác tới gần thì khoảng cách của hắn cũng càng ngày càng xa người nọ.
Từ thầy trò vô cùng thân cận, biến thành như cừu nhân.
Mà chung quanh bên cạnh Khanh Nhan bắt đầu có nhiều người hơn, sự chú ý cũng nhiều hơn.
Hắn một mực yên lặng chờ đợi, một mực đuổi theo bóng dáng Khanh Nhan.
Sự chân tình ẩn nhẫn rốt cục giam cầm không được dã thú dữ tợn trong nội tâm đang giãy dụa. Dục vọng bấy lâu yên lặng bắt đầu bành trướng. Hắn càng muốn được nhiều hơn......
Có lẽ, thời gian lâu, dã thú ngủ đông ẩn trong lòng càng thêm đáng sợ dọa người.
“Lạc Uyên, ngươi có cảm giác hay không, à..... có chút khác thường không?”
Liễu Khanh Nhan cắt đứt trầm tư của Minh Lạc Uyên.
“Làm sao vậy?”
Minh Lạc Uyên giương mắt nhìn, con ngươi màu đen tựa hồ có một tầng hơi nước, có chút mộng ảo mê ly, như làm đôi mắt trong suốt. Bất quá, đó chỉ là thoáng qua trong chốc lát liền biến mất.
Liễu Khanh Nhan sửng sốt, nhìn đồ đệ của mình, đêm nay hình như sắc mặt rất dễ nhìn......
Minh Lạc Uyên thần chí thanh tỉnh, bất quá vì dược vật cũng bắt đầu có hiệu quả làm thân thể xảy ra biến hóa, người bên ngoài cũng chưa có phát hiện gì.
Trong nội tâm Minh Lạc Uyên nổi lên cơn sóng gió động trời. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới trái tim của mình chuyển động nhanh như thế, rất nhanh, cơ hồ nhảy ra khỏi ngực.
Hắn không biết Liễu Khanh Nhan có biết hay không, có biết cái bình sứ nhỏ chứa vật gì, nhưng vật kia đối với hắn quen thuộc. Cách đây không lâu, Liễu Khanh Nhan cũng đã bị cho dùng thứ thế này, hắn khi đó mang tâm tư dơ bẩn xấu xa, hắn có cơ hội nhưng cuối cùng hắn không đành lòng ra tay.
Đây là ý của Khanh Nhan sao?
Mời hắn sao, còn có thể tiếp nhận hắn?
Minh Lạc Uyên hạnh phúc vạn phần.
“Lạc Uyên?”
Liễu Khanh Nhan thấy đối phương thờ ơ, trong nội tâm hoài nghi dược vật không dùng được. Thầm mắng người cá xảo trá, sau đó, Liễu Khanh Nhan cũng không có phỏng chừng, móc ra cái bình sứ nhỏ, đổ thêm một ít vào trong chén trà, đưa cho Minh Lạc Uyên.
“Uống hết, đây chính là thuốc bổ rất hiếm có......”
Liễu Khanh Nhan có chút xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Mà kẻ bị hạ xuân dược cực phẩm, Minh Lạc Uyên liền hoàn toàn thăng hoa.
Người kia xấu hổ vừa nghiêng đầu, nói rõ Khanh Nhan đối với loại chuyện này quả thật không có chút ý tứ. Hắn lờ mờ có thể thấy người nọ quay đầu, chứng kiến một ít sợi thanh ti rủ xuống, đôi tai bạch ngọc tựa hồ có chút đỏ ửng, dưới ánh nến mờ nhạt chập chờn càng thêm sắc thái mê muội.
Minh Lạc Uyên càng nhìn miệng lưỡi càng đắng khô.
Khanh Nhan có can đảm đối mặt tâm tư của mình, cho nên tính toán đêm nay thẳng thắn thành khẩn......
Chẳng lẽ Khanh Nhan trách hắn không có hành động, cho nên mới phải cho thêm lần nữa?
Nhưng thân thể của hắn rất cường tráng nha, không cần thuốc bổ, chẳng lẽ lại sợ hắn đêm nay không ứng phó nổi?
Minh Lạc Uyên mặc dù đang suy nghĩ viển vông. Khanh Nhan cho hắn uống nước trà có xuân dược cực phẩm, hắn không nói lời nào uống sạch.
“Lạc Uyên, đem chén trà uống sạch đi.”
Liễu Khanh Nhan chằm chằm nhìn Minh Lạc Uyên, con mắt lập tức sáng, mọi động tác của Minh Lạc Uyên đều không có bỏ qua.
Dưới ánh mắt Liễu Khanh Nhan, Minh Lạc Uyên quả nhiên uống không chừa một giọt trà, hơn nữa bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Liễu Khanh Nhan nghĩ dược vật có tác dụng.
Kế tiếp phải kiểm chứng. Kêu Minh Lạc Uyên làm các loại hành động khôi hài, làm cho Minh Lạc Uyên nhăn mặt. Bắt buộc hắn kể chuyện cười, sau đó làm cử động dị thường. Đến cuối cùng, Minh Lạc Uyên không có mệt, mà Liễu Khanh Nhan cảm thấy hơi mệt một chút, liền gọi hắn đấm lưng.
Hắn rất nghe lời, giống như người cá nói, rất ngoan ngoãn. Ánh mắt lưu luyến chân thành tha thiết, hàm chứa ôn nhu như nước, yên lặng lắng nghe.
Liễu Khanh Nhan nghĩ do thuốc có tác dụng nên cũng an tâm, chưa bao giờ được thỏa mãn như vậy.
Nhưng Liễu Khanh Nhan không biết người ở phía sau mình toàn thân không tự chủ được chấn động.
Đôi mắt lập tức hắc ám.
Đôi tay từng chút chậm chạp đặt lên vai người phía trước.
Liễu Khanh Nhan được hầu hạ thoải mái, nhẹ nhàng phát ra một tiếng rên rỉ. Một tiếng này rất nhỏ cũng có chút lười biếng, cũng có chút tùy ý.
Từ góc độ của Minh Lạc Uyên có thể thấy rõ ràng cái cổ tinh tế trắng nõn tựa như bạch ngọc của người này, đường cong tinh xảo của vành tai cho thấy một người trí tuệ, dái tai dày dặn lại được hưởng nhiều phúc lộc. Xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện kia như gọi mời làm người ta cam nguyện rơi xuống địa ngục......
Thân thể thoải mái thả lỏng, tiếng rên rỉ, ánh nến u ám lập loè, giờ khắc này, có thể nói là tình huống mập mờ sinh tình.
Trong lòng của Minh Lạc Uyên kêu gào. Đây là người của ngươi, có thể là đang ám chỉ cho ngươi.
Hai tay như lơ đãng trượt vào cổ áo hơi mở của người nọ. Ngón tay linh hoạt mở rộng hai đầu vạt áo. Cái đai lưng trong nháy mắt bị cởi bỏ khi Liễu Khanh Nhan còn đang mơ màng tận hưởng sự phục vụ.
Có chút nghi hoặc, đây là làm sao vậy? Liễu Khanh Nhan mở mắt.
“...... Lạc Uyên?”
Trả lời câu hỏi là một nụ hôn ngọt ngào đến nghẹt thở. Nụ hôn này không kẽ hở, lại mãnh liệt vô cùng. Liễu Khanh Nhan trừng lớn mắt, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng há miệng rót vào trong miệng chính là chất lỏng thơm lừng.
Đó là một phần dược vật thần kỳ mà Liễu Khanh Nhan được người cá đưa cho.
Không chút suy nghĩ, nuốt vào trong bụng.