Chợt nghe Liễu Khanh Nhan mất hứng nói như vậy, Minh Lạc Uyên lập tức có chút kinh ngạc nói.
“Thế thì không có... Nếu Khanh Nhan muốn nhìn thì cứ nhìn...”
Lời của hắn có chút nhẹ, còn có chút mờ ảo, làm cho người ta cảm giác không chân thực.
Liễu Khanh Nhan cũng không nói cái gì, liền quang minh chánh đại nhìn. Khanh Nhan không thèm để ý, như vậy Minh Lạc Uyên hắn càng không thèm để ý.
Hắn tuy là y như cũ mặt lạnh, nhưng mà trong nội tâm hắn lại không như vậy. Liễu Khanh Nhan đã không chê có phải là có thể tiến hành động tác kế tiếp... Đôi mắt màu đen lóe sáng, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười yếu ớt.
Liễu Khanh Nhan uống trà một chút liền uốn éo đi qua sau lưng Minh Lạc Uyên. Vì bản thân làm chuyện xấu, khó tránh khỏi trong nội tâm có chỗ cố kỵ, vẫn đang âm thầm quan sát Minh Lạc Uyên xem có nhìn mình hay không để lấy bình sứ nhỏ ra.
Thuốc có thể làm người khác nghe lời......
Hơi chút chần chờ, Liễu Khanh Nhan bỏ một viên vào trong chén trà, sau đó đổ đầy nước. Nước trà vẫn trong, nhìn không ra có thay đổi gì, chỉ là có mùi hương đặc biệt thơm. Cũng không biết Minh Lạc Uyên uống vào sẽ phản ứng ra sao. Có thể ngoan ngoãn......
Liễu Khanh Nhan cân nhắc sau khi Lạc Uyên uống xong, kế tiếp mình nên làm cái gì bây giờ. Liễu Khanh Nhan có chút chờ mong, chằm chằm nhìn vào chén trà, cả người như rơi vào một trạng thái mê ly rời rạc.
Qua một lúc, Minh Lạc Uyên đã tắm rửa xong, mặc chỉnh tề, liền chứng kiến Khanh Nhan của hắn nâng cằm lên, ánh mắt mê man híp híp. Trong làn khói nhẹ như sương của nước trà nóng, cũng không biết là gian phòng nhiệt độ có quá cao hay không mà hai gò má Khanh Nhan lộ ra hồng hồng như hoa đào tháng ba đỏ tươi nhìn cực kỳ đẹp. Dưới ánh đèn, nốt chu sa ở mi tâm lóe ra sắc màu đỏ như máu.
Minh Lạc Uyên nhìn chằm chằm vào người này, không khỏi ngây dại. Ánh mắt lóe ra tia hỏa diễm, hắn mấp máy môi, đưa tay chuẩn bị đem người này kéo vào lòng. Khanh Nhan của hắn, càng ngắm càng đẹp. Hắn thật sự không biết, không biết mình còn có sức lực chống đỡ hay không, hắn sợ hãi dã thú trong lòng đi ra, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của mình.
Thật không biết, ngày nào đó hắn nổi điên. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, thật sự nhịn không được?!
Hắn là nam tử sinh lực tràn trề, người trước mắt là người hắn yêu, mỗi ngày nhìn bên cạnh người này có không ít người vây quanh, bốn phía là sài lang hổ báo, luôn dòm ngó mong muốn cướp bảo bối của hắn, nói hắn như thế nào không nóng vội, không bi phẫn.
“Ngươi tắm rửa xong rồi.”
“Phải, Khanh Nhan, là chờ ta sao?”
Giọng của hắn có chút ngập ngừng, thậm chí ẩn ẩn kích động.
Hắn chẳng biết tại sao Khanh Nhan muốn cùng hắn ở chung một cái phòng. Trong lòng của hắn tung tăng như chim sẻ đồng thời lại có chút ít bất đắc dĩ, bất quá có thể cùng người này cùng giường chung gối, đã là đại sự. Nghĩ thôi trong nội tâm cũng thỏa mãn.
Mà buổi tối, cô nam quả nam cùng một chỗ, Minh Lạc Uyên trong nội tâm không khỏi có chút lệch lạc.
“Đúng, ta...... đến uống trước đi.”
Liễu Khanh Nhan phát hiện Minh Lạc Uyên dùng ánh mắt chân thành tha thiết, đúng là nói không nên lời.
“Ừ.”
Minh Lạc Uyên tiếp nhận chén trà, hắn phát hiện ngón tay của Khanh Nhan khi đưa chén trà hơi run rẩy.
“Ngươi có phải hoài nghi ta cho gì vào nước trà nên không dám uống hay không?”
Kỳ thật, Liễu Khanh Nhan bỏ thuốc hết sức rõ ràng, là người mù cũng biết. Vì để che dấu hành vi phạm tội của mình, Liễu Khanh Nhan cứng rắn mạnh miệng nói.
Nếu không phải người này là đồ đệ của mình, theo tính cách Liễu Khanh Nhan kỳ thật rất muốn nói “ Rất đúng, không uống vậy thì cút đi! Hừ, còn lãng phí nước trà của ta!”
“Không có, chỉ là có chút kỳ quái mà thôi......”
Hắn dù tắm rửa, nhưng ánh mắt không bao giờ rời Khanh Nhan, cho nên Liễu Khanh Nhan làm chuyện gì, hắn biết rất rõ.
“Có cái gì kỳ quái, ta là sư phụ của ngươi, chẳng lẽ lại còn hại ngươi, nhanh uống!”
Lúc này, giọng cất cao lên.
Minh Lạc Uyên vẫn còn có chút kỳ quái, chỉ uống một chén trà mà thôi, Khanh Nhan vì sao phát giận.
“Ngươi rốt cuộc không uống, ngươi chẳng lẽ hoài nghi ta ở bên trong hạ độc dược hại ngươi?”
Minh Lạc Uyên chần chờ, làm Liễu Khanh Nhan sắc mặt đen lại.
Chẳng biết tại sao, trong nội tâm không chịu được.
“Khanh Nhan, đừng giận, ta không phải không uống, ta chỉ là thấy có chút kỳ quái mà thôi. Ngày xưa Khanh Nhan cũng không có bưng trà cho ta, hôm nay bưng trà cho ta uống, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh mà thôi. Nước trà Khanh Nhan cho ta sao không uống, ta chỉ là vô cùng vui, nhất thời đã quên, cho dù trong nước trà chứa kịch độc, chỉ cần là Khanh Nhan cho ta, Khanh Nhan cho ta uống, dù là muốn mạng của ta, ta cũng không nháy mắt mà uống hết.”
Hắn nói xong lời này, liền ngẩng đầu, đem nước trà uống sạch sẽ.
Liễu Khanh Nhan nghe nói nước trà có kịch độc cũng sẽ uống hết, toàn thân chấn động, chằm chằm nhìn Minh Lạc Uyên. Mà Minh Lạc Uyên uống xong nước trà cũng nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan.
Qua hồi lâu, Liễu Khanh Nhan lúc này mới hoàn hồn.
Nước trà hình như là uống xong? Như vậy dược vật nên có......
“...... Lạc Uyên?”
“Hả?”
Giọng Minh Lạc Uyên có chút mê man cùng run rẩy, tựa hồ không ổn định, như thể ẩn nhẫn cái gì.
Liễu Khanh Nhan mắt sáng lên.
Dược vật quả nhiên là có hiệu quả, xem ra người cá nói không sai. Chỉ là còn có một chuyện Liễu Khanh Nhan còn chưa rõ, lúc đó người cá cho Phạn Ngữ uống xong, hai người không thể chờ đợi được lăn vào bụi cây làm gì?
Giờ phút này Liễu Khanh Nhan phát hiện Minh Lạc Uyên luôn có sắc mặt không tốt đã trở lại là tiểu Lạc Uyên lúc nhỏ.
Trước kia tại thời điểm ở Sơ Vân Quan, ở trước mặt mọi người Minh Lạc Uyên nhục nhã Liễu Khanh Nhan, không nghe khuyên bảo, năm lần bảy lượt tìm người đánh nhau, phá hư mọi thứ.
Càng lớn Minh Lạc Uyên càng không muốn thấy Liễu Khanh Nhan. Mỗi lần đều lẩn rất xa như là gặp quỷ.
Liễu Khanh Nhan sao biết được, đồ đệ của mình sở dĩ có thể như vậy, hoàn toàn là vì có tình cảm với sư phụ của hắn.
Minh Lạc Uyên là cô nhi bị vứt bỏ là được Liễu Khanh Nhan nhặt về nuôi.
Liễu Khanh Nhan từ nhỏ thích nước, thích ra suối chơi đùa. Năm đó sáu tuổi, tại con suối sau núi Sơ Vân Quan, Liễu Khanh Nhan đã nhặt được một cái giỏ, trong giỏ có một đứa trẻ mới sinh, đứa trẻ mới sinh đó là Minh Lạc Uyên.
Cũng không biết tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy người này đứa bé kia không thích người khác, liền chỉ đính bên người Liễu Khanh Nhan.
Trải qua thời gian dài, hai người ở Sơ Vân Quan tập võ, ăn cơm, luyện võ, ngủ đều cùng một chỗ.
Khi dần lớn lên, cảm tình cũng thay đổi.
Tại buổi tối lúc ngủ, Minh Lạc Uyên không tự chủ được luôn ôm tiểu sư phụ, tuy nhiên hắn chưa bao giờ gọi Liễu Khanh Nhan là sư phụ.
Bởi vì hắn không cha không mẹ, mà Liễu Khanh Nhan là người nuôi dạy hắn là sư phụ của hắn cũng như cha hắn. Yêu sư phụ của mình, chính là yêu cha của mình. Cái này chính là loạn luân, đó chính là nghiệt.
Cho nên hắn cũng không gọi Liễu Khanh Nhan là sư phụ, chỉ là gọi tên mà thôi......