Liễu Khanh Nhan vì ý tưởng chính mình dọa sợ, đi vài bước phát hiện xác thực mình không có sai.
Ngay khi Liễu Khanh Nhan cho rằng đã ổn thỏa, nam tử kia lần nữa giật giật, song lần này không phải động vị trí, mà quanh thân nam tử kia tản ra ánh hào quang nhu hòa. Nhờ ánh sáng cho nên Liễu Khanh Nhan thấy rõ nam tử hình như ẩn nhẫn chịu đựng thống khổ, toàn thân của hắn run rẩy.
Lúc này, Liễu Khanh Nhan mới phát hiện, mắt cá chân phải của nam tử có một cái xiềng xích, cái xiềng xích xuyên thấu mắt cá chân, linh lực giống như nước theo chỗ vết thương mắt cá chân chảy ra. Liễu Khanh Nhan giật mình nghĩ thầm không lẽ nam tử này chính là người cá màu đen bắt mình.
Rồi ý nghĩ đó lập tức được chứng thật, ánh hào quang nhu hòa tan đi, Liễu Khanh Nhan trợn mắt há hốc mồm nhìn sự biến đổi. Đôi chân trắng nõn của nam tử trước mặt dần dần biến thành một cái cái đuôi màu đen, đồng thời mái tóc như tảo biển chầm chậm thu lại, cái thứ như tảo biển biến thành mấy sợi tóc màu đen.
Một lát sau, nam tử biến thành người cá tử mở mắt ra, hắn giống như tiêu hao tất cả khí lực, làm ra động tác này phi thường cố hết sức, hắn nhìn Liễu Khanh Nhan gần mình, giọng nói có chút yếu ớt.
“...... Rõ ràng có thể chạy?”
Người cá có vẻ có chút ngoài ý muốn, khi hắn biến thân là thời điểm thân thể yếu kém nhất.
“......”
Kỳ thật, Liễu Khanh Nhan mới càng bất đắc dĩ, dù sao bản thân cũng không biết nên chạy hướng nào.
“Ngươi bắt ta tới có mục đích gì?”
Người cá ngược lại sửng sốt, mở miệng ra muốn nói cái gì, trên mình lại phát ra hào quang lập loè, nhưng lần này thời gian rất ngắn. Ánh sáng ảm đạm không ổn định cho nên trước mắt Liễu Khanh Nhan chính là phần thân dưới của nam tử biến hóa qua lại giữa hai chân và đuôi cá. Người cá nhịn không được rống lên rất giống đang thiếu dưỡng khí. Vô luận hắn biến hóa như thế nào, bất kể là chân người hay đuôi cá, hắn vẫn không thoát khỏi cái khóa sắt trói buộc kia.
Cứ như thế qua lại nhiều lần làm người cá sắc mặt càng trắng bệch đáng sợ, giống như lệ quỷ mang theo vẻ chết chóc từ trong nước chui ra.
Đài phun nước hình hoa sen đột nhiên tuôn ra nhiều bọt khí, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cho biết người đi theo đã tới. Người cá vừa nhìn thấy tình huống này, rất là dứt khoát vung đuôi cá lên đập xuống làm nước văng khắp nơi, chỗ con suối thật lâu không có động tĩnh.
Liễu Khanh Nhan phát hiện người cá ngâm trong nước thì đuôi của hắn như hấp thu đủ sinh lực, vẩy màu đen trở nên sáng ngời. Mỗi một chiếc vẩy đều ẩn chứa linh lực đáng sợ, những chỗ bị tổn thương vết rách do vẩy bị tróc ra trong thời gian ngắn được chữa trị hoàn toàn. Sự phục hồi nhanh chóng như thế làm Liễu Khanh Nhan kinh ngạc vạn phần.
Nếu là thật sự đánh nhau, dù Liễu Khanh Nhan và bọn họ liên hợp cũng không gây thương tổn nửa điểm đối với người cá này. Tuy trước mắt người cá này xác thực không có gì đáng ngại nhưng bị bắt cóc làm cho Liễu Khanh Nhan bất mãn vô cùng!
“Ngươi hiện tại muốn hỏi cái gì?”
“Ta......”
“Ta cũng không giải thích, chờ đến nơi, ngươi sẽ biết bản thân mình phải làm gì!”
Người cá giọng điệu ngang ngược, hoàn toàn không có chỗ để người khác phản bác, có lẽ hắn là bậc vương giả uy nghiêm, quen ra lệnh như thế.
Khi người cá nhảy ra khỏi hồ dùng đuôi cá đứng ở bên cạnh bờ, thân mình cao hơn Liễu Khanh Nhan nửa cái đầu.
“Đi!”
Nói đi là đi, có thể nói tốc độ người cá rất nhanh cũng không có cho Liễu Khanh Nhan thời gian để lấy hơi, đã bắt lấy bờ vai của Liễu Khanh Nhan lôi kéo đi.
Yên lặng nhắm mắt lại, không quan tâm mình lại bị lôi đi, Liễu Khanh Nhan cảm nhận được âm thanh các loại cơ quan va chạm, khối đá bị đánh nát, bụi đá rơi dày đặc như mưa.
Vượt qua tầng tầng cơ quan, tầng tầng lớp lớp ngăn cản, còn có độc khí, khói độc.
Liễu Khanh Nhan đã cam chịu, dù sao cũng đánh không lại hắn, nếu một mình chay đi đụng phải cơ quan chỉ sợ cũng là cửu tử nhất sinh. Lúc này người cá cam nguyện che chắn nên thật sự cũng không phát sinh nguy hiểm gì. Nhắm mắt lại, bên tai tất cả đều là tiếng nổ ầm ầm, bởi vì trong bóng tối những âm thanh này có vẻ càng rõ ràng.
Ngay khi Liễu Khanh Nhan định hí mắt nhìn thì đột nhiên người cá lên tiếng.
“Đắc tội!”
Liễu Khanh Nhan còn chưa hiểu là cái tình huống gì, ngay sau đó cổ tê rần, lập tức mất đi ý thức.
Chờ khi tỉnh lại đã là ở một địa phương hoàn toàn xa lạ.
Trước mắt là một cung điện tráng lệ, thật hoa mỹ xa xỉ. Trong đại điện rất rộng lớn và trống trải vô ngần, không có bất kỳ bài trí gì. Bốn gốc là những cái cột to điêu khắc tinh xảo chống đỡ, trên vách tường là một họa đồ phía trên miêu tả mấy nam tử đang múa. Quanh thân họ tiên khí lượn lờ, đang xoay, vòng tay áo vung lên làm mấy sợi lụa đeo ở cổ tay cũng bay lên không. Bởi vì bức tranh vẽ rất sống động làm cho Liễu Khanh Nhan nhìn không rời mắt. Những người này được vẽ rất mông lung hết sức thu hút, giống như người vừa nhìn vào sẽ không tự chủ được cứ chằm chằm vào hình vẽ trên vách tường.
Dưới chân là thảm màu đỏ thắm giống như ngọn lửa khiến người ta hoa mắt. Bốn gốc thảm dùng sợi tơ kim sắc tạo ra hình đám mây, đám mây xoay vòng tỏa ra bốn phía tạo thành một đồ án huyền diệu.
Ở trung tâm là một hình tròn chứa một ngọn lửa cũng dùng sợi tơ kim sắc tạo nên, rất sống động như thật.
Nếu như chỉ cần nhìn những thứ này, thì nơi này giống như một cung điện bình thường, nhưng khi nhìn trên nóc đại điện bao phủ trên không trung là một trận hình không ngừng xoay chuyển thì không khỏi làm người ta toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Trận hình là thuần sắc trắng, phát ra hào quang nhàn nhạt nhu hòa. Nhìn bên ngoài thì nó là một vòng tròn cực đại, bên trong là một cái móc ngược năm lăng hình, năm lăng hình xoay tròn không ngừng, nhìn văn tự như con nòng nọc theo cái lăng hình toả khắp ra khắp trận hình.
Lúc này là giữa trưa, nói cách khác từ khi rời đi cho tới bây giờ, Liễu Khanh Nhan trọn vẹn ngủ hai canh giờ.
Liễu Khanh Nhan nhìn chung quanh trong đại điện, không có phát hiện bóng dáng người cá. Khi Liễu Khanh Nhan chuẩn bị rời đi người cá không biết từ chỗ nào xuất hiện.
“Đi theo ta.”
Liễu Khanh Nhan yên lặng đi theo ở phía sau, bất động thanh sắc quan sát chung quanh. Bốn phía đều là phong kín bởi những khối đá lớn.
Theo yêu cầu của người cá Liễu Khanh Nhan xoay mặt đi, còn hắn đối diện vách tường, đột nhiên giọng hát vang lên. Giọng hát thật dễ nghe, thật buồn bã lay động lòng người, u sầu triền miên. Liễu Khanh Nhan là đưa lưng về phía hắn, giữ im lặng, cũng đoán không ra người cá muốn làm gì.
“Leng keng! Leng keng!!!”
Là từng hạt trân châu lớn nhỏ trong suốt giống như những hạt châu của một vòng trang sức bị đứt rơi từ trên cao xuống, lăn trên mặt đất, có hạt lăn đến bên chân Liễu Khanh Nhan.
Tiếng ca đứt quãng đến từ sau lưng càng lúc càng ưu thương bi ai, cho dù là không hiểu âm nhạc Liễu Khanh Nhan cũng nhịn không được thương cảm.
Cứ hát hát, trên mặt đất số hạt châu dần dần tăng lên, Liễu Khanh Nhan nhịn không được cúi người nhặt lên một hạt giữ trong lòng bàn tay.
Một hạt châu sáng long lanh, sạch sẽ, không có tỳ vết nào, sáng ngời chói lọi, nắm ở trong tay có chút ấm áp, an tâm.
“Trả ta.”
“............”
Liễu Khanh Nhan không nói gì đưa tới, có chút luyến tiếc, đồng thời trong nội tâm thầm mắng người này sao có thể keo kiệt như vậy.
Người cá dừng hát, hạt châu cũng theo ngừng lại. Hắn cúi người nhặt lên tất cả hạt châu dùng quần áo ôm lấy, sau đó đem từng hạt châu ấn lên hình vẽ trên tường, từng hạt từng hạt ấn lên. Mỗi lần ấn lên một hạt, một chỗ trên vách tường như tan ra, đợi cho tất cả hạt châu đều ấn lên đó, người cá cắn đứt đầu ngón trỏ, đem máu bôi lên. Liễu Khanh Nhan đoán rằng hẳn là hắn vẽ một cái trận hình. Khi những vết máu biến mất, người cá dùng song chưởng đẩy, vách tường lập tức có một cái lỗ thủng, lỗ thủng không phải rất lớn.
Liễu Khanh Nhan lo lắng suy đoán.
Nhanh chóng trên mặt Liễu Khanh Nhan vẻ lạnh lùng cứng rắn biến mất. Xác thực người cá đã chui vào, bất quá Liễu Khanh Nhan nghĩ cái đuôi cá to như thế làm sao đi vào.
Bây giờ Liễu Khanh Nhan đối với vách tường lại cảm thấy hứng thú. Không biết bên trong cất giấu cái gì, dường nhu là bảo bối của người cá, khẳng định có bí mật gì đó rất lớn.
Tuy Liễu Khanh Nhan không phải người nhiều chuyện, bất quá có thể thấy được bí mật của người khác Liễu Khanh Nhan chắc là sẽ không cự tuyệt lời mời như vậy.
Cũng không để ý Liễu Khanh Nhan liền chuẩn bị chui vào, đáng tiếc vừa đem đầu nhét vào hai cái chân còn lơ lửng bên ngoài, đáng giận chính là đã bị người giữ chặt, còn muốn kéo xuống.
Liễu Khanh Nhan đen mặt, đem đầu quay trở về, căm tức nhìn phía dưới.
“Tại sao là ngươi?!”
Tức giận thoáng cái tiêu tan. Liễu Khanh Nhan có chút kinh ngạc, bản thân vừa mới dò xét thật lâu, cũng không cảm giác được có người, bất quá đã hiểu rõ, Minh Vũ thân không tồn tại trong tam giới, pháp lực so với mình cao hơn rất nhiều nên tránh thoát mình rất dễ dàng. Bất quá, cảm giác này mười phần không ổn......
“Hư hư......”
Minh Vũ ngồi chồm hổm trên mặt đất, giống như làm việc trái với lương tâm sợ người biết rõ.
Liễu Khanh Nhan thấy hắn như thế còn một bộ dạng đáng thương sợ bị phát hiện, ngồi chồm hổm trên mặt đất rất lâu cũng không thấy đứng dậy, đột nhiên thở dài, xoay người sang vỗ vỗ cánh tay đang run rẩy nhè nhẹ của Minh Vũ để an ủi.
“Được rồi, không cần sợ hãi, ta canh chừng cho ngươi, ngươi chầm chậm hư hư đi......”
“............”
Minh Vũ hoảng sợ trừng mắt, trong nháy mắt như hóa đá......