“Thanh Viễn, ngươi đến đây có chuyện gì?”
Ăn một bữa cơm cũng không yên ổn, còn dẫn theo con hồ ly đến làm gì.
“Chủ nhân, chúng ta đến dạo, không có gì, các người tự nhiên ăn.”
Thanh Viễn gượng cười, hướng Tử Hiên nháy mắt. Chủ nhân nhà hắn rõ ràng giận rồi. Kỳ quái ngày hôm qua hai người còn như cừu nhân, hôm nay lại tốt đẹp, còn ngồi chung một bàn ăn sáng.
“Đã đến thì ngồi xuống ăn đi.”
“...... Chủ nhân?”
Thanh Viễn có chút khó xử, bọn họ là những hạ nhân đâu dám cùng Băng Cơ ngồi chung bàn ăn, như vậy không hợp tình hợp lý.
Băng Cơ cứng ngắc nghiêm mặt, khóe miệng nhếch lên, thoạt nhìn có chút tức giận. Trong bàn ăn này, nhìn như gió êm sóng lặng, Băng Cơ không được tự nhiên cũng không biết nửa chừng làm ra cái gì.
“Đợi đã, các ngươi vội vã như vậy hay là không thích gặp ta mới trốn tránh như đã gặp quỷ.”
Sắc mặt Băng Cơ càng thêm đen, lành lạnh hừ một tiếng. Thanh Viễn lập tức run rẩy.
“Đâu có, đâu có, ta chỉ là hạ nhân, hạ nhân có thể nào cùng chủ nhân ngồi cùng bàn lớn, về tình về lý không hợp.”
“Ha ha, như vậy à, ta nghe nói trong cốc cũng tới một người ngoài, còn giống như là người của ngươi.”
Sắc mặt Tử Hiên lập tức biến đổi lớn. Lời nói của người này có chút kỳ dị, như là nghiến răng nghiến lợi, từng chữ hình như là răng nhọn cắn trên người hắn.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Băng Cơ cũng cảm giác ngữ khí của Liễu Khanh Nhan không đúng, nhìn về phía Tử Hiên đứng ở một bên không nói, có vài phần hứng thú.
Đáng tiếc, người nào đó không có chút nào cảm giác lời mình nói có bất kỳ sai lầm nào.
Thanh Viễn trấn định rồi trấn định, thấy Tử Hiên không có phản đối, trong nội tâm có vài phần vui vẻ như chim sẻ, hân hoan đáp:
“Lời chủ nhân phải tuân theo.”
Cái này, chính là thân mật.
Liễu Khanh Nhan hướng tầm mắt về phía Thanh Viễn, nhẹ nhàng hừ một tiếng, dùng sức đặt chén đũa trong tay xuống, hỏi.
“Có phải không?”
Sau đó nhìn về phía Tử Hiên, mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vài phần khẩn trương.
Băng Cơ sảng khoái uống một chén cháo, ăn thỏa mãn. Khó trách được hai người này không được tự nhiên, nguyên do có gian tình...... Không đúng, mỹ nhân không phải đã có hai người nam tử sao, hồ ly tinh này......
Băng Cơ âm thầm nuốt nuốt nước miếng, thật sự nhìn người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu. Có ba nam tử, mỹ nhân này khẩu vị thật đúng là không phải bình thường, cũng không sợ ăn quá no. Như vậy quản gia Thanh Viễn thật đáng thương khẳng định bị đùa giỡn. Tâm tình Băng Cơ sung sướng, cảm thấy hôm nay thời tiết thật tốt. Trời trong nắng ấm, gió nhẹ. Khắp nơi là gian tình, có trò vui để xem.
“Ngươi cùng hắn thân mật, ta sao lại không biết?”
Tử Hiên nghe giọng điệu người kia là mệt mỏi. Tuy sắc mặt vẫn lạnh như cũ bất quá Tử Hiên nghe ra ý nghĩa quan tâm, chỉ có quan tâm mới có tức giận, hay là ghen.
Tình nhân ghen thật đúng là đẹp mắt.
Tử Hiên cười cười, lôi kéo Thanh Viễn còn có chút ngẩn người, ngồi xuống ghế. Liễu Khanh Nhan cảm thấy gò má, lỗ tai có khí tức ấm áp phun lên, có chút ngứa. Liễu Khanh Nhan không thoải mái né tránh. Tử Hiên cười khẽ một tiếng.<HunhHn786>
“Ngươi quan tâm hai người chúng ta là có ý gì?”
Hắn nheo mắt tà mị hướng Thanh Viễn cười cười. Nụ cười của Tử Hiên có thể nói là điên đảo chúng sinh, linh hồn nhỏ bé của Thanh Viễn cũng bị hút mất, không còn vẻ không vui như vừa rồi.
“Ngươi cảm thấy chúng ta là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó, chẳng lẽ ngươi rất quan tâm quan hệ giữa chúng ta sao?”
Ngón tay đưa qua đụng vào ngón tay Liễu Khanh Nhan, chỉ là đơn giản đụng chạm, nhưng phảng phất như là bị vật gì đó đâm vào.
“Ngươi! Ta không quan tâm!”
“Cũng phải, làm sao ngươi quan tâm ta, chúng ta bất quá là...... Thôi, dù sao ngươi cũng có người mình thích, tuy cũng kém ta một chút. Ta đối với ngươi mà nói cái gì cũng không phải, cái gì cũng coi như không có, chỉ trách ta tự mình đa tình thôi.”
Giọng ngượng ngùng, có vài phần chán nản.
Nghe Tử Hiên nói như vậy, lòng Liễu Khanh Nhan cũng mềm đi. Là người thích mềm không thích cứng, chỉ cần nghe lời mềm mỏng liền buông tha chất vấn.
Tử Hiên vì sao đi vào Thần Tích Tuyết Phong? Tử Hiên, những ngày qua ngươi ở đâu, vì sao không thấy ngươi? Tử Hiên, vì sao chúng ta gặp mặt lại thành người xa lạ?
Trong lòng có thật nhiều câu hỏi mà không có đáp án, Liễu Khanh Nhan muốn biết, nhưng tình cảnh ngày nay cũng không giống ngày xưa. Những lời này trước kia nói sẽ có người trả lời ổn thỏa, hiện tại hỏi sẽ mang theo mùi thuốc súng nồng đậm còn có mấy phần căm thù.
“......”
Người ưu tú như vậy sao không có ai thích. Liễu Khanh Nhan à Liễu Khanh Nhan, ngươi không cần phải lại lừa mình dối người.
Đột nhiên thức ăn trong miệng có chút vô vị, tâm tình tốt hóa thành hư ảo.
“Không ăn nữa.”
Hành động này trong mắt mấy người kia, có chút tính trẻ con, Băng Cơ cười thầm, trong miệng lại là ôn nhu nói:
“Làm sao vậy, không hợp khẩu vị. Như vậy chúng ta đi Vân Mộng Các, ta vừa mới tập được một khúc nhạc, nếu ngươi có hứng thú có thể nghe một chút.”
Sắc mặt Liễu Khanh Nhan có chút tối tăm, không có nhiều lời làm theo phân phó của Băng Cơ.
Nhìn Tử Hiên mặt màu đỏ, còn có Thanh Viễn kinh hồn táng đảm, Băng Cơ tâm tình rất thoải mái, khóe miệng cong cong nở nụ cười.
Những người hầu âm thầm kinh hãi, hai ngày này chủ nhân thật sự là kỳ quái. Một hồi tức giận, trong chốc lát bật cười, quả nhiên là hỉ nộ vô thường, xem ra phải luyện công phu trấn định, bình tĩnh, bình tĩnh tuyệt đối không thể cho chủ nhân bắt được nhược điểm, bằng không mạng nhỏ khó giữ.
“Vân Mộng Các là nơi nào?”
Tử Hiên nghiêm mặt, đôi mắt màu tím phát ra hắc khí.
“Là lầu các của chủ nhân, bình thường là nơi luyện đàn, Tử Hiên hỏi cái này làm chi?”
Thanh Viễn có dự cảm không tốt, hình như Tử Hiên và phàm nhân gọi là Liễu Khanh Nhan này quan hệ thân thuộc lắm. Tuy thấy chủ nhân cũng có ý, bất quá hắn biết rõ chủ nhân nhà mình có chừng mực, sẽ không đem phàm nhân để ở trong lòng, nhưng mà Tử Hiên......
“Tử Hiên, ngươi cùng Liễu Khanh Nhan thật sự có gì đó phải không? Ngươi cũng biết ta thích ngươi, nếu không có ta, với pháp lực của ngươi ngay cả vào sơn cốc cũng không được nói gì là được thoải mái ở đây. Ngươi cũng không nên làm chuyện có lỗi với ta, ngươi phải hiểu được ta cùng hắn là khác nhau.”
Tử Hiên nhìn hắn một cái, sau đó đem tầm mắt nhìn về phương hướng Liễu Khanh Nhan rời đi.
Ngươi cùng hắn đương nhiên là khác nhau. Vị trí ngươi cùng hắn ở trong lòng của ta cũng hoàn toàn không giống, ngươi vĩnh viễn kém xa hắn. Nếu không phải vì được ở đây với nhan sắc này khó được ta nhìn một cái, làm sao có thể phát sinh cái gì. Uy hiếp cái gì, Tử Hiên ta rất chán ghét.
Bất quá những điều này chỉ là nghĩ trong lòng, biểu hiện bên ngoài của Tử Hiên vẫn như cũ là đường hoàng tuyệt đại phong hoa, điên đảo chúng sinh.
“Sao? Ta là người đúng mực. Chỉ có ngươi tu luyện lâu như thế sao tâm tình yếu ớt như vậy, rất dễ dàng bị người khác nắm giữ nhược điểm. Ngươi cho rằng ta cùng hắn có quan hệ thì là có quan hệ, ngươi cho rằng ta cùng hắn không có quan hệ thì không có vấn đề gì. Đây chỉ là ý tưởng cá nhân, suy nghĩ cẩn thận sẽ không buồn rầu.”
“......”
Câu trả lời này của Tử Hiên lập lờ phân đôi, căn bản cũng không là đáp án. Ngươi đang qua loa, trong lòng ngươi khẳng định quan tâm phàm nhân kia. Ai kêu ta thích người lạnh lùng vô tình như ngươi, chỉ có thể trách mệnh cách của ta không tốt.
“Ta muốn đến đó, ngươi dẫn đường.”
Nháy mắt nháy mắt (đá lông nheo) một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.
“...... được, được, đi theo ta.”
Chiêu này hữu dụng đối với rất nhiều người, vì sao đối với Liễu Khanh Nhan liền mất đi tác dụng, rốt cuộc điểm nào phạm sai lầm. Chẳng lẽ là bởi vì hắn cùng Thanh Viễn gần gũi, Liễu Khanh Nhan ghen nên không để ý tới hắn?