Hai người đang giằng co, liền thấy một nam tử trẻ tuổi mặc đồ thuần trắng ngồi trên cành cây mai. Quần áo trắng, làn da trắng, tóc dùng sợi tơ trắng buộc lại một nửa, một nữa để thả rối tung, trên trán còn có vài sợi tóc dài màu tím vờn bay theo gió. Gương mặt đẹp như trong tranh bước ra, môi đỏ tươi, màu da như băng tuyết, ngũ quan cực kỳ tinh tế, đôi mắt đỏ ẩn chứa trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng mị hoặc. Mắt của hắn giống như cười mà không cười, mang theo nét xuân tháng ba, thoáng chút yếu ớt, có thể đoạt hồn phách người nhìn, thật là mỹ nam tuyệt thế.
Hắn mỉm cười, ba phần trong trẻo, bảy phần mị hoặc, lại đang thẳng tắp nhìn về phía Liễu Khanh Nhan. Ống tay áo phất động một cái, ngón tay ngọc rơi xuống huyền cầm, tiếng đàn vang lên. Quanh thân của hắn là những cánh hoa đào bay lượn. Người nọ mở miệng liền ngâm nga.
“Hoa không phải hoa, sương không phải sương.
Nửa đêm đến, bình minh đi.
Đến như mộng xuân không bao lâu?
Đi giống như mây khói không chỗ tìm.
Hoa không phải hoa, sương không phải sương.
Nửa đêm đến, bình minh đi.
Đến như mộng xuân không bao lâu?
Đi giống như mây khói không chỗ tìm.”
Tiếng ca uyển chuyển, thản nhiên tại không tiếng vọng. Chỉ là, người này giọng thật sự lả lơi, đem từ ngữ diễm lệ chuyển thành ý dâm tà. Ánh mắt người nọ nhìn chăm chú Liễu Khanh Nhan, sắc bén lợi hại, lộ ra thú vị cùng khiêu khích, rõ ràng là đùa cợt.
Linh Tử Hiên giờ mới hiểu, Liễu Khanh Nhan vì sao lúc đó hét to như vậy. Ống tay áo vung lên, tung một chưởng lực về phía người đang đánh đàn.
Người nọ nhẹ nhàng cười. Tay không động, chỉ thấy những cánh hoa bay đầy trời nổ tung, rơi xuống xung quanh thiếu niên áo trắng đang đánh đàn.
“Chỉ bình thường thôi.”
Hắn lại nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, khóe miệng hé lộ nụ cười tươi như hoa.
“Mỹ nhân, ngươi xem ta hát có dễ nghe không?”
Liễu Khanh Nhan không nói, nắm Tiên Kiếm tay có chút cứng ngắc, ngón tay vì phẫn nộ mà phát ra âm thanh.
Một bên là Linh Tử Hiên cau mày, lùi đến một bên, không cùng người nọ tái chiến. Hôm nay, pháp lực của hắn chưa khôi phục bằng ngày xưa, chỉ dùng một chiêu vừa rồi, đã hao phí khá nhiều linh khí, nếu không có tảng đá sau lưng chống đỡ, lúc này nhất định bị đánh về nguyên hình, không thể che dấu.
“Mỹ nhân không nói, chính là động ý ta hát hay. Ta đây hát thêm vài khúc, để chiếm được nụ cười của mỹ nhân, bằng lòng cùng ta vu sơn mây mưa......”
“Đi chết đi!”
Đã là không thể nhịn được nữa. Khi đọc tờ giấy kia đã tức khí nói không ra lời, lúc này lại thêm giọng điệu lả lơi trào phúng, Liễu Khanh Nhan đã vức bỏ tất cả vẻ đạm bạc tỉnh táo thường ngày, đem tất cả phẫn nộ hóa thành khí lực dồn vào lợi kiếm trong tay. Nhảy qua cửa sổ ra ngoài, đâm tới người nọ. Kiếm khí vụt sáng, bay về phía người ngồi trên cành cây mai.
Liễu Khanh Nhan lấy ra mười phần pháp lực, đem hết bình sinh sở học của Sơ Vân Quan tập trung ra chiêu lợi hại nhất, thậm chí so với ngày xưa còn muốn lợi hại hơn vài phần.
Kiếm khí sắc bén xé gió lau tới, người nọ cũng không yếu thế, phất tay áo huy động tập hợp những cánh hoa. Người nọ đầu tiên là cười yếu ớt, một bên ứng phó, một bên còn trêu chọc. Sau đó biết Liễu Khanh Nhan giống như liều mạng, hết kiếm này đến kiếm khác đâm ra, không dừng lại, tìm chỗ yếu hại đâm vào, không giết được người không thể dừng!
Trên vách núi thẳng đứng, thân ảnh hai người giẫm lên vách đá rượt đuổi chém giết.
“Mỹ nhân, ngươi sao có thể đối với ta nặng tay như thế, ta ở Vong Xuyên vừa gặp liền đã thương người, gặp lại ta muốn giao trái tim, đem toàn bộ thân này cho ngươi, ngươi sao muốn giết ta......”
Liễu Khanh Nhan lúc này chỉ muốn một kiếm chém chết thằng nhóc này.
“Ngươi im miệng cho ta! Ngươi nói thêm một câu, ta liền xé nát miệng của ngươi!”
Người nọ nghe vậy, thật giống như bị sét đánh trúng, đôi mắt đỏ thẫm thoáng chốc ảm đạm, dung nhan trầm xuống ba phần, mặt mũi tràn đầy ưu thương. Một tay vịn lấy ngực, đôi mắt nhắm lại.
“Mỹ nhân lời này làm đau lòng ta, đã đau lòng ta thì có làm sao, nếu tổn thương thân thể của ta làm mỹ nhân vui, ngươi muốn làm gì ta cũng không lui bước......”
Hắn thốt ra lời này, trong tay thu lại chiêu thức, cũng không còn bất cứ pháp lực gì.
Liễu Khanh Nhan cũng không tin lời thằng nhóc này nói, hung hăng đâm tới, mắt thấy kiếm đâm thủng xương sườn, mũi kiếm xuyên thấu làm máu chảy ra bên ngoài, nhuộm hồng áo trắng.
“Ngươi......”
Liễu Khanh Nhan hơi hơi sửng sốt, thật không ngờ người này nói được liền làm được.
“Mỹ nhân đâm ta cảm thấy rất thoải mái, chỉ là kiếm đâm không đủ sâu, chưa dùng đủ sức, ta mạn phép đâm sâu một ít, mạnh hơn một ít......”
Nghe người này nói lời kỳ quái, Liễu Khanh Nhan trong nội tâm có chút nói không nên lời, tâm tình quỷ dị. Cũng cảm giác dị thường, rút kiếm ra, người nọ đột nhiên thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt đỏ thẫm sáng quắc như lửa, trong miệng đúng là có tiếng than nhẹ, giống như đắm chìm vào hưởng thụ.
Bàn tay trắng nõn dính máu nắm thân kiếm vừa rút ra, người nọ thâm tình nhìn Liễu Khanh Nhan, trong miệng rên rỉ, hơi thở toàn bộ rối loạn.