“......”
Cảm thấy rất khác thường, Liễu Khanh Nhan dời kiếm đi, lại bị người nọ nắm lấy trong lòng bàn tay, Tiên Kiếm cắt đứt lòng bàn tay. Càng như vậy, thần thái người nọ càng si mê, sắc mặt đỏ ửng dị thường, trong miệng ấp úng ngâm nga, khí tức lộn xộn, giống như thiếu dưỡng khí. Toàn thân phát run, giống như bị co giật.
“Mỹ nhân, ngươi mạnh hơn chút nữa, ta thích......”
Người nọ thần sắc như bay vào cõi tiên, muốn ngừng mà không được. Đầu lưỡi liếm cánh môi đỏ, hắn hướng tới gần Liễu Khanh Nhan, thầm muốn hôn lên môi, vừa mới chạm đến Liễu Khanh Nhan giống như chấn kinh nhảy ra thật xa, buông tay cầm Tiên Kiếm.
Quả nhiên là không bình thường, người bình thường bị đâm một kiếm sao còn cười cười nói nói không ngừng, không chỉ như thế, người này còn bảo đâm mạnh hơn nữa, nếu không phải đầu óc có bệnh, chính là người này có pháp lực tự gây mê.
Liễu Khanh Nhan buông lỏng tay, hốt hoảng muốn thoát đi, có thể pháp lực không bằng người, không thoát được còn bị người nọ khống chế giữ lại.
“Mỹ nhân, ngươi đây là đi đâu, không phải là muốn vứt bỏ ta......”
Hắn nói rất thê lương bi thảm, giọng nghe cô đơn bi thương của người vô tội bị phụ bạc, bị vứt bỏ.
Mắt thấy người nọ rơi nước mắt, lấy một tay đặt trên ngực run rẩy, đầu ngón tay dính máu đỏ tươi. Mà một tay còn lại bắt được chân Liễu Khanh Nhan, giữ chắc mắt cá chân, ngón tay vuốt ve làn da lộ bên ngoài, cử chỉ thật ái muội. Cho dù bình thường luôn lạnh lùng, không mừng không giận, dửng dưng như không. Gặp tính thế như thế này, cũng kinh hãi nheo mắt
“Ngươi buông ra cho ta!”
Sao gặp được người như thế này, hết lần này tới lần khác níu lấy không tha, người này đến tột cùng là muốn làm gì?
“Không buông, không buông, ta mạn phép không thả. Ta vừa để mỹ nhân xuống tay, ngươi sao không nhìn ta nữa. Ta bình thường gặp vô số người, ong bướm dập dìu, không ai có thể lay động ta nửa phần. Duy nhất chỉ có mỹ nhân làm ta dốc hết thể xác và tinh thần, thân bất do kỷ, ta dốc hết sức vì ngươi như vậy. Ngươi làm đau lòng của ta, ta không ngại, ngươi tổn thương thân thể của ta, ta cũng cho phép. Ngươi đem ta hưởng dụng rồi, một mình vui vẻ tiêu dao, đã nghĩ muốn vứt bỏ ta như cặn bã sao?”
Đôi mắt đẹp tà mị nhìn nhìn, trên tay dùng thêm sức, thân thể Liễu Khanh Nhan bị kéo ngã, một nụ hôn rơi xuống, thoang thoảng mùi hương hoa đào ngọt ngào say mê động lòng người.
Bàn tay trắng nõn giữ bên hông, đột nhiên xuất lực đem Liễu Khanh Nhan giam cầm trong ngực. Đầu lưỡi lưu luyến mập mờ liếm láp tai, hơi thở nóng hổi phun lên làn da nhạy cảm trên cổ, làn da trắng nõn thoáng chốc nổi lên nhàn nhạt màu hồng phấn.
“Mỹ nhân, ta muốn ngươi, rất muốn......”
Hắn một tay với vào bên trong áo lót......
“Ngươi muốn ta à?”
Liễu Khanh Nhan thay đổi ngữ điệu, đúng là thần kỳ ngoài ý muốn mỉm cười, nụ cười này đẹp như hoa nở mùa xuân. Đẹp động lòng người, đôi môi gợi cảm hé mở như mời gọi. Điểm chu sa ở mi tâm, lại đỏ lên, nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, lại có chút tà mị đoạt hồn.
Người nọ thấy Liễu Khanh Nhan cười như vậy, cảm thấy tim lập tức chậm một nhịp, đã quên hô hấp, trong đôi mắt đều là hình ảnh người này cười, trong đầu tràn đầy si mê.
“Ta cũng vậy muốn ngươi......”
Đôi môi mỏng hé mở, hơi thở tỏa ra mùi đàn hương, giống như là lơ đãng câu dẫn.
Người nọ chưa phát giác ra toàn thân xiết chặt, nhiệt khí dâng lên, máu chảy ngược dòng, tim đập thình thịch, hồn treo ở giữa không trung, lại là kinh ngạc, lại là vui mừng, đôi mắt sáng quắc, cẩn thận nín thở, lỗ tai dựng thẳng lên nghe mỹ nhân tinh tế nói.
“Vốn mỹ nhân, cùng ta tâm linh tương thông......”
Cảm thấy động tình, hai tay muốn ôm mỹ nhân đến giữa vách núi vui vẻ thân mật.
Đỉnh đầu vang lên một tiếng hừ lạnh. Nụ cười ở trên mặt trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, hóa thành kiếm khí sắc bén lạnh lùng.
Giờ phút này nụ cười của Liễu Khanh Nhan lạnh lẽo giống như có thể đóng băng tất cả những dòng sông trên thế gian, rất vô tình, nếu có thể nó cũng giết được người trong vô hình.
“Ta là muốn ngươi......”
Dừng một chút. Liễu Khanh Nhan nắm lấy chuôi kiếm đâm vào người nọ, năm ngón tay nắm chặt, cổ tay xoay vòng, thân kiếm coi như đinh ốc đóng vào lồng ngực tạo ra một lỗ thủng máu chảy ròng ròng.
Liễu Khanh Nhan lại cười lạnh. Rút kiếm ra, lại lần nữa đâm thủng lồng ngực tên vô sỉ, một kiếm lại một kiếm, giống như là chọc thủng túi vải bố!
“Ta muốn ngươi đi chết đi!!!”
Người nọ bị đau kêu to những lời thâm tình vô hạn, máu chảy lênh láng, uyển chuyển gào thét, vang vọng quanh quẩn vách đá.
“Mỹ nhân...... Mỹ nhân............ Lại...... lần nữa............ Dùng sức...... Sâu hơn...... Lại dùng lực............ tốt...... Sâu...... Mỹ nhân...... Ngươi...... ta............ A a a...... Ta muốn..................”
“Ngươi đi chết đi!!!”