Muốn nói người Lạc Hồng Bụi hận nhất không phải người kia thì không còn ai, nhưng bây giờ người hận nhất đã thay đổi.
“Hừ! Của ngươi, ta lại không cho là như vậy!”
Lạc Hồng Bụi nói như chém đinh chặt sắt.
“Chỉ là ngươi nói, sao nhận định mỹ nhân là của ngươi, có từng hỏi qua ý mỹ nhân chưa?”
Hắn nói những lời này để làm khó xử Minh Lạc Uyên, đồng thời cố ý nhìn xem Liễu Khanh Nhan phản ứng thế nào.
Ngàn năm trước, người này lãnh huyết vô tình. Qua ngàn năm sau chuyển thế ở nhân gian trải qua nhân sinh, cũng biết thất tình lục dục cùng phong tình sao?
Hắn vụng trộm nghĩ ở trong lòng, người kia sở dĩ chậm chạp không hạ nhân gian hẳn là nghĩ Liễu Khanh Nhan chưa hiểu được cái gì gọi là tình, cái gì gọi là yêu......
Minh Lạc Uyên nhìn người trong ngực, đôi mắt đen kịt như bóng đêm lóe lên.
Liễu Khanh Nhan coi như không nghe thấy, không nói lời nào, cũng không tỏ thái độ.
“Không cần biết Khanh Nhan như thế nào, chỉ cần có ta, hắn chính là người của ta!”
Đôi mắt đen kịt bắn ra sát ý!
Lạc Hồng Bụi không sợ chút nào, đồng thời trợn mắt nhìn lại.
“Liễu Khanh Nhan xong chưa?”
Ở bên kia vách tường người cá gầm lên, hiển nhiên là nổi giận rồi, giọng âm trầm.
Minh Lạc Uyên sắc mặt phát lạnh.
Lại có người dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện cùng Khanh Nhan của hắn! Hắn nắm lấy kiếm, nhắm vào hướng người nọ, không chút do dự vung kiếm lên.
Liễu Khanh Nhan nhìn hắn, ý bảo hắn không cần phải hành động thiếu suy nghĩ. Minh Lạc Uyên lúc này mới chậm rãi hạ kiếm trong tay xuống. Hắn biết được trước mắt mà nói hắn không phải đối thủ người cá kia, ra tay sẽ chỉ là chịu chết nhưng phàm là đụng phải chuyện gì có quan hệ Khanh Nhan, hắn liền nổi điên, tất cả lý trí hóa thành hư ảo. Hắn không cho phép có người ở trước mặt hắn vũ nhục hoặc là thương tổn Khanh Nhan.
Nhưng mà dù tức giận, oán hận chỉ cần một ánh mắt, một động tác rất nhỏ của Khanh Nhan cũng có thể đánh tan lửa giận trong lòng của hắn.
Hắn cảm giác mình điên rồi. Hóa ma rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Nhưng mà, hắn đối với hắc ám lại như quen thuộc.
“Ngươi là người phương nào?”
Hắn lạnh lùng nói. Không quản trong lúc này là người phương nào, vô duyên vô cớ bắt Khanh Nhan chính là không đúng, chính là sai lầm, bất luận là cái gì ghê gớm, cướp đi Khanh Nhan của hắn đều sẽ là kẻ thù của hắn. Cho nên, người cá đã vô hình bị nhiều oán hận.
“Ta, ha ha, thân phận của ta ngươi không xứng biết, ngươi chỉ là một Ma Tôn nho nhỏ...... đi?”
Người cá là đang cười nhạo. Hắn là Hải Hoàng, pháp lực có thể nói là vô biên, cảm nhận được khí thế của người muốn gây sự là thuộc ma tộc lại có chút quỷ dị. Rõ ràng là cường đại vô cùng, lại phát huy không đến một phần mười, hơn nữa khí tức không ổn định.
“Bị giam cầm như thế, bất quá cũng là tai ương!”
Minh Lạc Uyên bị nói trúng tim đen, ngược lại không sợ.
Lạc Hồng Bụi nhìn chăm chú Minh Lạc Uyên ánh mắt có chút quái dị. Hắn hạ xuống trần ngàn năm, cũng thấy nhiều sự tình nhân giới, gặp vô số người, cho nên cũng cho là hiểu biết. Nhưng khí chất, thần thái bên ngoài biến đổi nhanh và nhiều như thế này là lần đầu được thấy.
Có lẽ Liễu Khanh Nhan chưa phát giác, Minh Lạc Uyên cũng không tự biết bản thân biến hóa, mà chỉ có Lạc Hồng Bụi là trong nội tâm giống như nổi trống.
Sau khi hóa ma Minh Lạc Uyên thay đổi hoàn toàn. Trở nên cường đại, bá đạo, càng thêm quyết đoán, cường thế, còn có tính chiếm hữu đáng sợ ! Những thứ này có lẽ trước kia cũng có, cũng tồn tại, nhưng chỉ là ẩn nhẫn, kiềm chế ở trong lòng. Hắn như là bị gông xiềng vây khốn, tuy là cố chấp nhưng do lực không đủ, chỉ có thể đem tất cả chôn dấu trong lòng.
Minh Lạc Uyên thay đổi, không hề che dấu, không hề còn ẩn nhẫn, thủ đoạn càng cương quyết nóng nảy. Phàm là hắn muốn, hắn có thể ngoan cố làm cho được, còn bá đạo như một quân vương cao cao tại thượng!
Không bận tâm bất cứ cái gì cưỡng cầu giam cầm cùng cướp lấy biến thành đương nhiên!
Lạc Hồng Bụi rầu rĩ thở hắt ra, hắn muốn tìm một cơ hội điều tra xem Minh Lạc Uyên rốt cuộc là thân phận gì, là từ nơi nào đến? Có thể bên cạnh Liễu Khanh Nhan ngàn năm luân hồi che dấu lâu như vậy không bị phát hiện... Có thể có được vài phần quý trọng của Liễu Khanh Nhan.... Phải biết rằng, ngàn năm trước có người đem thiên hạ hai tay dâng lên Liễu Khanh Nhan cũng chưa từng tâm động......
“Bọn tiểu bối các ngươi cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn......”
“Ngươi cũng bị giam cầm trong này còn có bộ dạng tự đại. Dù cho ngươi từng có quyền cao chức trọng đã bị thua như thế ngươi cảm thấy mình vẫn còn vinh quang ngày xưa sao?...... Có lẽ, ngươi còn muốn nói, ngươi bắt người đến đây có mục đích, cũng không cho người khác có thái độ sao?”
Lời này là Liễu Khanh Nhan nói.
Lạc Hồng Bụi liếc mắt, hắn vô ý thức cho rằng Liễu Khanh Nhan lại thay Minh Lạc Uyên giải vây. Trong nội tâm khó chịu, âm thầm dùng ánh mắt giết người nhìn Minh Lạc Uyên.
“......”
Bên kia ngược lại thần kỳ yên tĩnh.
“...... Cái đó, vừa rồi ta vô lý...... Xin lỗi.”
Một tiếng nói nhỏ nhẹ vô cùng, bất quá vài vị ở đây nghe rất tinh tường. Liễu Khanh Nhan cũng không làm khó, đối phương cũng đã xin lỗi, nên không cần truy cứu.
Tay Minh Lạc Uyên vẫn còn đặt ở trên lưng Liễu Khanh Nhan.
“Buông ra, bằng không ta ta nổi giận đó.”
Liễu Khanh Nhan hơi hơi híp mắt, đôi mài lá liễu, con ngươi trong veo sâu kín lẳng lặng như nước trong hồ, không vui cũng không buồn, không có bất luận cảm xúc gì, làm cho người ta không biết tính tình thế nào.
Liễu Khanh Nhan nói những lời này, làm cho người nào đó xem ra hoàn toàn thăng hoa đến một tầng tương cao.
Ý là vừa rồi ôm không có tức giận? Đó có phải là từ nay về sau ôm cũng sẽ không giận? Nên dù lưu luyến vẫn buông ra.
Liễu Khanh Nhan không nói hai lời, chui đầu vào cái lỗ thủng, mấy người đằng sau cũng lục tục tiến vào.
Bên trong, sáng trưng, sáng hoa cả mắt. Một đống lớn hạt châu chồng chất cao hơn đầu người.
Nước mắt của người cá!
Minh Vũ giật mình, trừng to mắt, có chút không dám tin tưởng. Hắn vào xong việc đầu tiên chính là nhìn chằm chằm đống châu báu lớn, lộ ra vẻ thèm khát trong đôi mắt. Hắn nhặt lên hạt châu trên mặt đất, cũng không ngại bẩn liền bỏ vào trong miệng một hạt. Một tiếng va chạm vang lên, một mẫu trắng trắng trong miệng bị vỡ rơi ra.
Là một chiếc răng đã gãy.
Ánh mắt của mọi người có chút quỷ dị.
Lạc Hồng Bụi khóe miệng co quắp giật giật. Thật sự không cách nào có thể chịu nổi, dọa người cũng quá mức. Hắn cũng không có ý muốn cùng tên này đứng chung một chỗ.
“Ngươi đây làm gì vậy?”
Minh Vũ ra vẻ chưa có lấy lại tinh thần, ánh mắt mê man nhìn xem đống lớn nước mắt người cá.
“Ta nghĩ muốn xem thử những thứ này có phải là thật.”
“Thật giả ngươi chẳng lẽ không thể lấy tay thử sao?”
“Nhưng mà, ta nhớ người ta thử vàng có phải thật hay không thì làm như vậy, lúc đó chẳng phải dùng miệng cắn sao?”
Minh Vũ cảm thấy có chút ủy khuất. Hắn không có sai, mọi người không có khích lệ hắn thông minh còn làm bộ dạng rất khinh bỉ, làm cho hắn bị đả kích phi thường lớn.
“Ta nhớ được tại phủ đệ cũng có một đống lớn hạt châu như thế này phải không?”
“Những thứ kia chỉ là ảo ảnh để mê hoặc người khác......”
“Nói cách khác, ta nhìn thấy chính là giả, cái này không phải cũng là giả chứ?”
“Không, những cái này không làm giả được!”
Người cá nói xong lời cuối cùng có chút bị đè nén phẫn hận, Minh Vũ câm miệng.
Liễu Khanh Nhan đoán rằng để xuyên qua vách đá phải dùng nước mắt của người cá mới có thể tiến vào.
Người cá cũng không có nói nữa, giẫm lên đống hạt châu đi vào, mấy người họ cũng đi theo ở phía sau. Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút không đúng, pháp lực thật giống như bị đông cứng lại, không thể dùng, bốn phía có áp lực vô hình bức bách người ta không thở nổi.
Mấy người phía sau sắc mặt nặng nề, chỉ có người đi sau cùng là Minh Vũ ngược lại không sao cả, còn tỏ vẻ thật sự sung sướng, hai con mắt tham lam nhìn bốn phía, lộ ra tính trẻ con tung tăng như chim sẻ, hình như là tìm được cái gì thú vị rồi.
Hắn thấy phía trước không ai chú ý tới hắn, vì thế, tay mắt lanh lẹ nắm lên một nắm hạt châu bỏ vào trong ngực, sau đó giả bộ như không có việc gì, lại nhìn, sau đó lại nắm, sau đó...... cứ lặp lại như thế......
“Đến rồi.”
Người cá đối mặt với một vách tường, phất tay một vòng. Đám khói mù dày đặc tán đi, lộ ra quan cảnh chân thực.
Một khoảng giới hạn màu trắng từ dưới chân người cá lan tràn, tách ra hai đầu, kéo dài vô hạn vô biên. Giới hạn phảng phất là một đường trong suốt sờ không được vách tường, được tách ra.
Thấy một màn như vậy, mấy người họ kinh hãi không thôi, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác được nơi đây còn có bố trí trận hình, cũng chưa từng cảm nhận được bên trong còn có một người.
Đúng, bên trong xác thực là có người, là một nam tử. Chính xác là một nam tử ma tộc lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt lại, sắc mặt của hắn trắng bệch, lộ ra tử khí đáng sợ. Nhưng nam tử không có chết, hắn giống như ẩn nhẫn chịu thống khổ lớn lao, không muốn làm cho nổi thống khổ của mình toát ra, nhưng mà tra tấn từ bên ngoài thật sự là vô cùng tàn nhẫn, khiến cho hắn cắn chặt răng cũng không thể ngăn cản đau đớn lan tràn.
Phía dưới mặt đất là các loại đồ hình quỷ dị. Đồ hình đầy ký hiệu, những ký hiệu tạo thành trận hình luôn thay đổi biến hóa vị trí.
Chỉ trong chốc lát, trên người nam tử diễn ra biến hóa, đủ các loại tra tấn, những vết thương rỉ máu, vết cháy bỏng đủ các loại dấu in trên da thịt.
Chẳng biết tại sao, thấy những thứ này, mấy người trong lòng có chút sáng tỏ, đồng thời cũng có vài phần đồng tình cùng khó chịu.
Ánh mắt người cá lạnh nhạt, có chút mê man.
“Người nam tử này là phu quân ta.”