Cái thế gian này có rất nhiều quy tắc không thể phá vỡ, như là sinh tử luân hồi.
Huống chi bọn họ chỉ là phàm nhân, mà phàm nhân cuối cùng chỉ là phàm nhân mà thôi, mưu toan nghịch thiên đích thị là bị rất nhiều thế lực khống chế. Câu cửa miệng: “ ngẩng đầu ba thước có thần linh, lừa dối có ích gì.”
A Nô nghịch thiên.
Những thứ này cũng chỉ là như là hư không, khó mà che giấu.
Không người nào có thể phân biệt rõ lúc nào mới là hắn thật. Trong lúc nhất thời A Nô là ma vật hóa thân, ngay sau đó lại là ca ca của A Lý.
Thời gian dài tâm tính cùng tư tưởng A Nô đang không ngừng biến hóa, loại biến hóa dần dần khó nhận thức được. A Nô phát hiện năng lực yếu ớt đi, càng muốn trường sinh lâu dài. Chỉ có trường sinh mới có thể làm càng nhiều việc. Nhưng cái gì gọi là trường sinh?
Mượn tánh mạng người khác cho mình dùng. Nhưng loại thủ đoạn này như uống rượu độc giải khát. Qua mấy ngàn năm, thân ảnh A Nô nhàn nhạt sắp biến mất, lý trí thiện lương không còn một mảnh, còn lại chỉ là tàn nhẫn cùng vô tình thuộc về ma vật.
Vì có thể trường sinh, A Nô không từ thủ đoạn. Hắn đã quên mục đích cứu A Lý. A Lý đã biến hóa thành một trong những quân cờ đắc lực của A Nô.
A Lý vẫn một mực lặng lẽ thích A Nô. Hắn nhìn ca ca ngày từng ngày biến hóa, tính tình cũng từng ngày biến hóa. Ca ca mà hắn đã từng yêu thương dần dần mất đi, A Lý không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy.
A Nô thường xuyên nói chỉ có cách này mới có thể trừng phạt bọn người kia. Nhưng A Nô quên, A Lý cũng là một trong số họ, đến tột cùng hắn đang tra tấn những người từng thương tổn A Lý, hay là đang biến tướng tổn thương tới A Lý đây?
“Ca ca, chúng ta không phải đã trường sinh rồi sao. Chúng ta không cần những thứ kia nữa. Cũng đã qua nhiều năm như vậy, ta đã thấy nhiều sự tình, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn cùng ca ca ở chung một chỗ mà thôi. Nhưng thời gian chúng ta cùng một chỗ càng lúc càng ngắn. Ca ca, ta càng ngày càng sợ hãi, chúng ta từ nay về sau khó có cơ hội ở chung. Ta không nỡ ca ca............”
A Lý chạy tới đem đầu vùi ở phía sau lưng A Nô khóc.
Tựa như cả Tháp Ngàn yêu đều cảm nhận được bi thương.
A Nô đứng ở tại chỗ, hai đầu lông mày có chút chạm vào nhau. Nét mặt của hắn thống khổ khó chịu, rồi lại vui mừng cao hứng. Trong lúc nhất thời không ngừng thay đổi, mâu thuẫn không thôi.
Thật lâu A Nô không có trả lời, A Lý chỉ có thể khóc đứt quãng. Kết quả cuối cùng là A Nô dùng đẩy A Lý ra. A Lý rơi trên mặt đất bị thương khá nặng, A Nô đứng ở phía trên lạnh lùng quan sát, ánh mắt lạnh như băng mà lại âm độc.
Người kia đã không còn là A Nô.
Thấy một màn như vậy, Liễu Khanh Nhan không thể tưởng tượng được.
Cũng không lâu lắm, A Nô như thể lấy lại ý thức, thần sắc điên cuồng tựa như người nổi điên.
“A Lý, A Lý, A Lý......”
Khi hắn kêu to muốn đi xuống, cả thân thể lại hơi run rẩy, rồi thản nhiên ngồi ở ngai vàng, như không có chuyện gì phát sinh.<HunhHn786>
Trên mặt đất trải qua biến hóa, những vết thương đổ máu trên người A Lý đều khép lại, hoàn mỹ giống như chưa có phát sinh gì. A Lý đứng lên, bi thương nhìn A Nô, trong mắt chứa đầy nước mắt.
“Ca ca, ca ca, tại sao phải như vậy. Ca ca quên rồi sao, ta là A Lý mà. Ta là A Lý của ca ca. Có phải ca không lại quên mất A Lý. Ca ca lại muốn giết chết A Lý. Ca ca, A Lý không phải món đồ chơi, không thể hết lần này đến lần khác bị xé nát. Ca ca thật không biết mỗi lần bị giết chết, trái tim của ta cũng chết theo. Tại sao phải làm như vậy với ta. Ca ca, chúng ta không cần phải như vậy nữa, được không, ca ca......”
A Nô ngoảnh mặt làm ngơ. Khóe miệng của hắn ngọa nguậy, tựa hồ muốn nói cái gì, chỉ là không có âm thanh.
A Lý ở dưới vẫn khóc.
Mấy người Liễu Khanh Nhan nhìn nhau. Thì ra trường sinh chính là vì vậy.
Bọn họ đại khái đoán được nguyên chuyện này. Ca ca hy vọng đệ đệ có thể sống sót, nhưng đang bị ma vật khống chế. Ma vật không phải bình thường, không hề có thương cảm, lần lượt mượn thân thể A Nô giết người. A Nô đem người cứu lại. Cứ lập đi lập lại vĩnh viễn không ngừng. Cái gọi là trường sinh trong mắt A Lý chỉ là nhiều lần tử vong.
“Không biết hắn ôm đầu lâu làm cái gì, giống như là bảo bối, còn hôn đầu lâu như vậy cũng không ngại bẩn.”
Minh Vũ nhỏ giọng nói. Chỉ là giọng của hắn không hề nhỏ, mọi người đều nghe thấy.
“Có lẽ, còn có mục đích khác.”
Băng Cơ thản nhiên nói. Hắn cũng đang xem chừng Mặc Dạ trên đỉnh tháp.
Lúc này trên đỉnh tháp.
Trong cái thẻ bài trấn hồn có một đại ác linh. Mặc Dạ quan sát hồi lâu, suy nghĩ một biện pháp xử lý tốt nhất, bởi vậy hao tốn không ít thời gian.
Ác linh tạm thời giam vào trong một cái pháp khí, mà cái thẻ bài trấn hồn thì bị Mặc Dạ trực tiếp đánh thành bột. Hai việc đó thực hiện cùng lúc trong nháy mắt.
Tầng dưới, người ngồi trên ngai vàng còn cầm đầu lâu hôn hít, trong miệng còn lẩm bẩm, không hỏi, không để ý A Lý đang khóc lóc phía dưới.
Bỗng nhiên tháp lay động.
A Nô bưng lấy cái đầu lâu sợ hãi, thần sắc bối rối không thôi. Hắn không ngừng làm cái gì đó đối với đầu lâu, nhưng cái đầu lâu giống như không khôi phục. Bất luận hắn làm cái gì màu trắng chói lọi cũng bị xóa, đầu lâu trở nên đen tối vô cùng.
“Cái này, đây là......”
A Lý ngừng khóc, trừng mắt hỏi.
A Lý rất nhanh, có thể nói vượt xa tốc độ Tử Hiên. Hắn lại lần nữa tới bên cạnh A Nô.
“Ca ca, ca ca làm sao vậy, ca ca, ca ca......”
A Lý ôm lấy cánh tay A Nô. A Nô thoạt nhìn mười phần không tốt.
Tinh thần của hắn trong chốc lát hoảng hốt, trong chốc lát lại bi thương. Hắn ôm đầu lâu trong ngực, miệng lải nhải.
A Lý nghe được lời nói đó như là bị sét đánh, lập tức lảo đảo lui về phía sau vài bước, đứng không vững.
“A Lý...... A Lý, ngươi làm sao vậy? A Lý, A Lý tỉnh lại. Ca ca đang đợi ngươi. A Lý, A Lý tỉnh lại nhanh lên. Ca ca ở cùng ngươi. A Lý, A Lý vì sao ngươi không nói, có phải ca ca làm sai việc gì? A Lý không nên trách ca ca. A Lý, A Lý tỉnh lại. A Lý A Lý không nên náo loạn nữa, A Lý, A Lý......”
A Nô đang nói chuyện với một cái đầu lâu!
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Có phải lầm lẫn gì? A Nô sao ôm một cái đầu gọi tên của hắn. Hắn không phải là A Lý sao, vì cái gì ca ca gọi đầu lâu là A Lý?
A Lý nghĩ mà sợ, lui về. Hắn đột nhiên cảm thấy tất cả đều hoang đường, đều không chân thật. Hắn đứng ở trước mặt, nhưng A Nô không nhìn hắn, mà ôm đầu lâu như bảo bối, không ngừng gọi A Lý, A Lý, A Lý......
Hắn mới là A Lý.
Cái kia bất quá là một đầu lâu mà thôi......
“Ca ca sai rồi. Ca ca nhìn ta. Ta mới là A Lý. Ca ca sai rồi, cái kia chỉ là đầu lâu mà thôi, ca ca......”
A Lý chạy tới muốn cướp đi đầu lâu. A Nô liếc nhìn A Lý, cái nhìn đều là hận ý.
A Lý thấy lạnh tới trong xương tủy, bất an đứng ở tại chỗ.
Ca ca vì sao? Chẳng lẽ không còn muốn thấy mình sao?
A Lý không ngừng hỏi mình làm sai cái gì......
“A Lý, A Lý mau trả lời ca ca. A Lý, A Lý không nên náo loạn nữa, A Lý......”
Đầu lâu vẫn y như cũ ảm đạm không phát sáng. A Nô nâng đầu lâu trong tay, không ngừng hôn hít, khóe mắt không ngừng rơi lệ, làm đầu lâu ướt nhẹp.
Đột nhiên một đôi tay bắt lấy cái đầu lâu. A Lý lùng lực rất lớn, hắn muốn đem đầu lâu ném đi, làm cho ca ca lần nữa trở lại bên người của mình.
“Rắc rắc!”
Những vết nứt xuất hiện trên đầu lâu. Đầu lâu giống như là bị vật gì đó làm vỡ ra, chia làm vài miếng......
“Ca ca, ta mới là A Lý, ngươi sai rồi, cái này chỉ là đầu lâu mà thôi. Ngươi sai rồi, ca ca, ta mới là A Lý, nó không phải A Lý......”
A Lý khóc la, hai mắt đẫm lệ, tựa như đứa trẻ khóc vô cùng thương tâm.
Tháp Ngàn yêu đã không thể kiểm soát. Tất cả yêu ma không còn tấn công, chạy loạn bốn phía, như muốn tìm đường thoát ra ngoài.
“Ta đã đem cái phong ấn phá vỡ.”
Mặc Dạ lên tiếng.
Tiểu Ngư Nhi cắn môi nhìn Mặc Dạ, sau đó nhìn về phía Huyền Minh, buông tay vô tội nói.
“Nhưng chúng ta còn chưa ra được, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn ở trong này chết?”