“Mỹ nhân, ngươi đã hỏi xong, lại buông tay bước đi, làm cho người ta rất chua xót, có thể nói cho ta biết tên của ngươi, vui lòng cho phép ta biết tên?”
Liễu Khanh Nhan nhìn phía trước, cũng không thấy được biểu lộ của Lạc Hồng Bụi giờ phút này ra sao. Tự đánh giá một phen, danh tính cũng không phải cái gì khó nói, nói cho người khác biết cũng sẽ không mất mát cái gì.
“...... ta tên Khanh Nhan, họ Liễu.”
Đây cũng là chuyển thế đổi tên, cũng là vô cùng dễ nghe, bất quá hắn quan tâm không là danh tính, mà là người này thôi.
“Khanh Khanh, ta từ nay về sau liền gọi mỹ nhân là Khanh Khanh được không, ôi, Khanh Khanh, Khanh Khanh....... Ngươi đi vội vã như vậy làm gì, ta cũng không phải mãnh thú muốn ăn thịt ngươi”
Thật sự là rất vô tình! Đem người dùng xong rồi, liền buông tay không quản. Nhưng mà hắn đau khổ chờ đợi lâu như vậy, còn tưởng rằng dùng loại phương pháp này có thể giữ tầm mắt mỹ nhân nhìn hắn nhiều thêm vài lần, có thể làm mỹ nhân cảm kích hay không?
Cũng không phải, cũng không phải, Lạc Hồng Bụi lắc lư sợi tóc rối tung, cả đời này hắn đã luyện một da mặt dày, dù là đả kích nặng hơn nữa thương tổn sâu hơn cũng không thể làm gì hắn. Hắn đối với chính mình tràn đầy tự tin, một thân xinh đẹp có thể nói là mê đảo rất nhiều rất nhiều người, đem những người kia lấy hết tâm can. Hắn cũng không biết người nọ chuyển thế thật sự là thanh thuần động lòng người, hay là mơ hồ đáng yêu, hay là diêm dúa lẳng lơ, hoặc là thành thục ổn trọng, hoặc lại là lạnh lùng vô tình. Như phần lớn tính cách người phàm mà hắn thấy, hắn đều thử tiếp cận qua, tuy chỉ là phong lưu đùa giỡn, cũng không có làm ra bất luận cái gì có lỗi với người nọ.
Đời trước nhu nhược, không quyền không thế, thân phận hèn mọn, pháp lực cũng dưới người ta. Đời này sinh ra ở hồng trần, ở trong cuộc sống lăn lộn, học xong nhân tình thế thái, học xong làm như thế nào để có niềm vui, học như thế nào cướp đoạt tâm tư người khác.
Cả đời này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay!
Thân ảnh màu xanh nhạt đã đi khỏi con đường, hắn thu pháp lực, nước sông màu xanh lam lại bao trùm mặt sông, bình an yên tĩnh bao quanh Thương Ngô Chi Uyên.
Cô đơn nhìn người nọ rời đi, thở dài thật dài, Lạc Hồng Bụi ngồi chồm hỗm bên sông, nhìn Thương Ngô Chi Uyên xa xa.
Thi triển pháp lực, đầu ngón tay tạo ra một vòng khói màu hồng, hương thơm ngọt ngào. Làn khói màu hồng tích tụ ở trong lòng bàn tay, rất nhanh lòng bàn tay liền nở rộ một đóa hoa, cánh hoa màu hồng nhạt lớn cỡ bàn tay, nhẹ nhàng nâng cánh hoa để vào mặt sông. Ác linh từ lòng sông yên ổn lại bay lên, hắn huy động vạt áo, năm ngón tay huyền diệu biến hóa, một cánh bươm bướm xanh lam thanh tú động lòng người bay lên đứng ở cánh hoa. Bươm bướm mới sinh tuy là lệ khí quấn quanh, oán khí còn có chút mơ hồ mông lung, không biết gì nên rất dễ dàng bị sự vật mới lạ mê hoặc, bươm bướm liền đối với hoa gắn bó làm bạn.
Ngàn năm qua, tất cả oán khí lệ khí trong trời đất tụ tập, càng để lâu càng nhiều. Vì tránh cho càng ngày càng nhiều oán khí sẽ tuôn ra bên ngoài nguy hại nhân gian, chỉ có thể dùng Thương Ngô Chi Uyên trấn áp. Oán khí lệ khí chỉ có thể dùng linh khí thuần túy đến hóa giải, chính vì thế đã hình thành vùng cấm cho tam giới, không người nào dám tiến vào nửa bước.
Dùng pháp lực dẫn tinh khí của bản thân đọng lại hóa thành đóa hoa, dùng máu tiên gia làm mồi hấp dẫn lấy những oán khí lệ khí đã hình thành ác linh, duy trì kềm chế chúng, dần dần hóa giải từng cái.
Đỉnh Tử Cấm. Một đen một trắng cấp tốc hướng bên này lao tới.
Lạc Hồng Bụi động tác trong tay nhanh hơn, pháp lực phát ra nhanh chóng, hóa giải càng nhiều càng tốt oán khí lệ khí ẩn dưới sông Naraku.
Hai người này, không phải thuần lương, tuyệt không phải bình thường. Họ sắp tới, nhanh chóng sẽ đến đây......
Mặt sông đang sôi động, Lạc Hồng Bụi thu pháp lực lần nữa trở về bình yên an tĩnh.
Lúc này trên con đường cong cong gấp khúc, đường hẹp lại quanh co, bên trong còn có vài lối rẽ, lúc sáng lúc tối, có những tia sáng bắn ra nhu hòa mỹ lệ đẹp mắt.
Thực sự con đường này có thể thông với Thương Ngô Chi Uyên hay không, chỉ có thể từng bước đi vào mới rõ. Trong sơn động u ám, thấy rõ mặt đất bằng phẳng bóng loáng, một ít trong suốt lóe ra sắc màu bảo thạch. Liễu Khanh Nhan quay lại sau lưng xem xét, mới bắt đầu tiến lên, dưới chân đạp trên bảo thạch, phía trước nhìn không tới cuối cùng. Vách tường nhô ra hình điêu khắc, thấy không rõ cụ thể hình dáng, Liễu Khanh Nhan đoán rằng hẳn đây là dụng cụ để chiếu sáng.
Không có dừng lại thêm, không chần chờ bước vào. Càng đi phía trước càng ngày càng sáng. Dần dần hào quang càng ngày càng sáng, phảng phất giống như ban ngày. Như ánh nắng chiều màu cam nhuộm cả tầm mắt.
Đầy trời bay lả tả rơi rụng, những chiếc lá lửa. Một, hai, ba...... nhìn như một bầu trời đầy ánh sao. Một chiếc lá bay ngang qua đỉnh đầu rồi rơi xuống. Rơi xuống đất không một tiếng động lại tan thành bụi đất.
Có một khối trôi nổi trong hang động, đó là một đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung. Phía dưới là một khối phỉ thúy màu xanh biếc hình trụ trong suốt, được điêu khắc các loại văn tự bí ẩn, tản ra vầng sáng màu xanh lục dìu dịu. Từ cái trụ từng dòng chữ Phạn màu vàng phát sáng trôi nổi đi ra, xoay tròn sau đó rơi vào mặt đất, trên mặt đất là một trận hình kỳ quái. Trận hình phân chia âm dương lưỡng cực, một đen một trắng, không ngừng xoay tròn.
Lưỡng cực sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái biến sáu mươi bốn hào, từ đó về sau vòng đi vòng lại biến hóa vô cùng.
Cái đảo nhỏ chung quanh là đám mây lượn lờ thực chất là một vật bao quanh, có họa tiết uốn lượn nổi lên màu vỏ cây, cái cây có thân nghiêng uốn cong, tất cả tán cây giống như một vách núi nhấp nhô lượn sóng như đám mây, dựa một bên nhìn rất oai phong, hai cành cây giống như dang tay bảo hộ cái gì đó.
Liễu Khanh Nhan chỉ là đứng từ xa nhìn, cũng không làm bất luận cử động nào, đột nhiên dưới chân một làn gió nhẹ di động, thân thể bị một cỗ lực đạo nhẹ nhàng nâng lên, lại ẩn chứa hàm ý giữ chặt không để cho lui bước, không cho cự tuyệt!
Cổ lực đạo kia bay thẳng đến đảo nhỏ phía trên, rồi buông Liễu Khanh Nhan đứng vững vàng. Liễu Khanh Nhan đi lên xem xét cái thân cây to khỏe mà nhánh cây to hơn chính mình. Nơi mà những chiếc lá lửa không ngừng rơi rụng, vĩnh viễn không dừng.
Liễu Khanh Nhan tầm mắt rơi vào gốc cây, rễ cây nổi trên mặt đất, chỗ ấy đặt một quan tài đá bằng ngọc thạch tạo thành! Cái áo quan không có bất kỳ vật che đậy, lại sạch sẽ, giống như mỗi ngày đều được chăm sóc.
Áo quan bên cạnh có một bàn gỗ màu đỏ thắm, trên có một khối ngọc đỏ, có một mũ quan, tàm ti tua cờ, hoa sen ngọc bích, còn có ba chén cam lộ mùi thơm ngát.
Đi lên vài bước, Liễu Khanh Nhan có chút lo lắng không biết trong áo quan chứa vật gì, đã không đậy kín, tự nhiên không thể có người. Cẩn thận nhìn bên trong chỉ thấy một bộ quần áo chỉnh tề tề, thật giống như là mặc trên người, áo bào màu xanh lá sen, bên ngoài là một áo khoác mỏng như cánh ve màu xanh lục.
Liễu Khanh Nhan đoán người mặc bộ đồ này hẳn là người mình đã thấy trong đầu khi ở bờ sông Naraku. Nhưng thật quỷ dị, lại nhớ không nổi dung mạo người nọ.
Chần chờ, nghĩ đến những việc này cũng không liên quan mình, Liễu Khanh Nhan chỉ là muốn mang Nhiếp hồn tiến đến Thương Ngô Chi Uyên. Liễu Khanh Nhan vừa mới lấy lệnh bài màu đen ra, Nhiếp hồn khi tiếp xúc ánh sáng màu cam, lập tức run rẩy không thôi, phát ra trận trận âm thanh.
Đột nhiên bộ đồ trong áo quan phát ra tia sáng màu xanh lục, thẳng tắp chiếu vào mi tâm Liễu Khanh Nhan, cái dấu chu sa giống như bị đốt cháy, nhỏ ra máu. Liễu Khanh Nhan thống khổ thậm chí cũng không kịp phát ra tiếng, trước mắt tối đen, ngã xuống trên bàn làm ba chén cam lộ bị hất ngã, một cái bị lăn xuống đất......
Nhiếp hồn rơi vào nước cam lộ, hấp thu linh lực, giữa khối màu đen hiện lên một đường màu đỏ, Nhiếp hồn tựa như đang chầm chậm mở mắt ra...... một giọng già nua khàn khàn từ bên trong truyền đến;
“...... Ta đã trở về......”