Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt | Cuộc Sống Hạnh Phúc Khi Làm Vợ Người Ta Của Một Ông Chú

Chương 5: Chương 5: Chung Tình




CHƯƠNG 5: CHUNG TÌNH

– 1 –

Lần đầu tiên Thẩm Trác Hi và An Dật gặp gỡ, nghiêm túc mà nói không thể coi là lần đầu tiên, bởi vì đó chỉ là Thẩm Trác Hi nhìn thấy An Dật, An Dật vốn không hề chú ý tới Thẩm Trác Hi này.

Mặc dù gần bốn mươi tuổi, nhưng không chút trở ngại việc Thẩm Trác Hi trở thành tiêu điểm của mọi phụ nữ trong cả buổi tiệc, ai chẳng biết Thẩm Trác Hi vốn là kim cương Vương lão ngũ, người đàn ông độc thân hoàng kim. Khuôn mặt anh tuấn thành thục, hoàn toàn mất đi vẻ ngây ngô của thanh niên, nụ cười mê người, dáng người ưu nhã, cộng thêm bản thân là quản lý cao cấp, giá trị không ít, nghe đồn cha mẹ còn là cán bộ cấp cao nào đó, càng thêm hiếm thấy là giữ mình trong sạch, mặc dù có bạn gái, lại chưa từng truyền ra chuyện quan hệ nam nữ bừa bãi. Tướng mạo, tài hoa, thân thế không thiếu gì cả, chẳng trách khiến cho phụ nữ điên cuồng vì y, có người như vậy làm chồng e là mộng tưởng của mọi người phụ nữ.

Lúc Thẩm Trác Hi dẫn theo bạn gái mới đi vào dạ hội đấu giá từ thiện, đã gây nên một trận rối loạn nho nhỏ, ánh mắt của vô số phụ nữ cố ý vô ý mà quét qua y, cũng bình phẩm bạn gái bên cạnh y, mấy người quen biết chút lại càng ráng ưỡn ngực hướng qua phía y chào hỏi.

Thẩm Trác Hi nắm tay bạn gái, ứng phó từng đợt sóng người, trong bụng đã sớm bực mình rồi, trên mặt lại không lộ mảy may, trước sau duy trì nụ cười mỉm ưu nhã mê người, cười lạnh nhìn đám người này làm dáng mà trang điểm lộng lẫy giống như một con công đọ sắc, đem từng thứ không có giá trị gì nâng lại nâng lên càng ngày càng cao, để biểu thị địa vị xã hội của mình. Thẩm Trác Hi mặc dù khinh thường nhưng cũng không thể ngoại lệ, lấy được một cái kim cài áo tặng bạn gái bên cạnh, làm cho người bên cạnh kinh hỉ đến mức dựa lên người y, nhưng lại che không được vẻ âm thầm đắc ý trên mặt, thị uy mà nhìn lại những cô nàng vừa rồi rõ ràng lén chê bai nàng.

Thẩm Trác Hi làm bộ không phát hiện, chuyên tâm mà nhìn người bán đấu giá bày ra từng món từng món đồ đấu giá, kỳ thật tâm tư đã sớm chạy tới đâu cũng không biết, thật vất vả được một khoảng không, thoát khỏi bạn gái bên cạnh đi ra phía ngoài hoa viên, định đi hít thở không khí, mùi nước hoa bên trong, Cologne lại còn mùi khói xông lên khiến y liên tục muốn nôn mửa.

Tìm một băng ghế đá sạch ngồi xuống, hít thật sâu bầu không khí buổi tối mang theo hương hoa không biết tên, ánh mắt tùy ý nhìn quanh, lại đột nhiên như bị sét đánh, bỗng đứng bật dậy, còn tưởng rằng trước mắt xuất hiện ảo giác.

Người thanh niên kia tùy ý dựa vào ban công lầu hai, phong thái tuỳ tiện, dường như vạn vật xung quanh cũng biến thành phông nền, ngay cả khi ánh trăng sáng trong đi qua người hắn cũng mờ đi độ sáng, chỉ làm cho thân ảnh hắn mông lung hơn. Ngũ quan tinh tế, giống như là pho tượng đã được suy tính chặt chẽ, hoàn mỹ phân bố trên khuôn mặt. Thẩm Trác Hi ngừng hô hấp, càng vì nhìn thấy tinh linh dưới ánh trăng ám dạ, chỉ sợ một tiếng vang sẽ khiến hắn sợ hãi chạy mất. Đến lúc y hoàn hồn, trên ban công đã không còn bóng người, chỉ lưu lại một ly rượu rỗng, chứng minh hết thảy vừa rồi Thẩm Trác Hi nhìn thấy cũng không phải là ảo giác của chính y.

Thùng thùng thùng, trống ngực như sấm, rõ ràng nói cho Thẩm Trác Hi vừa rồi một thoáng rung động, bất chấp cái gì phong độ lễ nghi, xông thẳng lên lầu hai, biết rõ người đã sớm đi, y cũng không biết chính mình vì sao còn muốn chạy lên đấy, phần mất mát trong lòng kia là trước nay chưa từng có, đi qua, cầm ly rượu người thanh niên để lại, dường như còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, khoảnh khắc này Thẩm Trác Hi hoàn toàn không có thời gian đi lo lắng người khiến y vừa rồi tâm động chính là một người đàn ông, y chỉ biết đây là tình cảm y chưa từng biết tới, chỉ vì một người tựa như giấc mộng kia.

Vốn tưởng rằng lần này để vuột mất, sẽ không có duyên gặp lại nữa, Thẩm Trác Hi đem hồi ức tâm động đẹp đẽ ấy giấu ở tận đáy lòng, mỗi lần nhớ tới cũng chỉ cảm thấy là một hồi mộng chân thật, hoảng hốt mà không đúng thực. Không ngờ nhân vật như tinh linh kia lại đột nhiên lần thứ hai xông vào tầm mắt y.

Thẩm Trác Hi dựa vào tường, chịu đựng bụng từng đợt co rút, thượng vị đau đớn như lửa đốt, y biết bệnh loét dạ dày lại phát tác, đây là hậu quả của việc cả ngày y cũng không ăn cái gì. Thoáng thấy cách đó không xa có máy bán hàng tự động, Thẩm Trác Hi chậm rãi đi tới, một tay chống đỡ thân thể, một tay bỏ tiền vào, nhìn cũng không nhìn mình ấn là đồ uống gì, bởi vì loại đau đớn này không hề ngừng, y bây giờ chỉ muốn uống thứ gì đó xuống, mặc kệ là thứ gì, để dạ dày dễ chịu một chút.

“Đông” một tiếng, đồ uống lăn ra, bất quá y lại không cách nào khom người cầm lên, y sợ y vừa khom lưng xuống y sẽ đau đến mức cuộn tròn dưới đất, vậy cũng quá khó coi ở trên hành lang công ty người khác. Chỉ có thể chống lên máy bán hàng tự động không ngừng thở dốc, một tay xoa bụng, giảm bớt đau đớn, sau khi thật vất vả hoãn xuống mới khom lưng lấy đồ uống ra.

Thẩm Trác Hi cảm thấy có người dừng lại bên cạnh y, hẳn là người cũng muốn dùng máy bán hàng tự động, y biết mình cản trở người khác, nhưng mà y thật sự đau đến mức không cách nào di động. Chỉ có thể nói câu “Xin lỗi”.

“Ồ, không sao, vậy anh mời tôi uống để nhận lỗi đi”. Bên cạnh truyền đến thanh âm thấp nhẹ, sau đó hắn đoạt lấy đồ uống trên tay y. Thẩm Trác Hi không khỏi quay đầu nhìn hắn, nghĩ thầm sao lại có người không có lễ độ như vậy, tự biên tự diễn đoạt đồ của người khác.

Vừa quay đầu, liền ngây ngẩn cả người, là hắn? Chính là người như giấc mộng xuất hiện trước mắt y rồi lại biến mất kia. Lần này hắn khiến cho người ta cảm thấy hoàn toàn khác lần đầu tiên nhìn thấy, ngày đó hắn tựa như một tinh linh ám dạ, ưu nhã đẹp đẽ mà xa cách, đại khái vì là ban ngày, lại cảm thấy ôn nhu ấm áp mà gần gũi, khiến người như được tắm trong làn gió xuân. Cho dù là tương phản lớn như thế, Thẩm Trác Hi vẫn thoáng nhìn đã nhận ra hắn, y làm sao có thể quên hắn, vốn tưởng rằng giấc mộng sắp bị mình quên mất, lại phát hiện vẫn rõ nét sống động trong đầu y như thế.

Thẩm Trác Hi ngây ngốc mà nhìn hắn, bộ não làm việc tỉ mỉ tinh vi hình như đột nhiên bị rỉ sét, vô tri vô giác giống như nằm mơ, thậm chí quên cả cơn đau dạ dày, chỉ là nhìn hắn. Ngược lại người kia giúp y một phen đỡ y ngồi lên ghế sopha bên cạnh nghỉ ngơi, tiếp đó lại mua một hộp đồ uống đưa tới trước mặt y.

“Vậy, cái này coi như tôi mời anh uống”. Thẩm Trác Hi ngơ ngác nhận lấy, mới phát hiện là một hộp sữa, có chút dở khóc dở cười, sau khi trưởng thành y chẳng biết mình đã bao lâu không uống thứ này, bởi vì có vị sữa. Vô thức nhìn thứ người kia lấy đi từ trên tay y, là lon cà phê, lập tức hiểu rõ, vì sao hắn bỗng nhiên hành động như vậy, dạ dày đau chưa đủ còn uống chất kích thích cà phê, so với tự tìm cái chết không có gì khác nhau.

Thật là một người rất ôn nhu, Thẩm Trác Hi lặng lẽ nghĩ, mở nắp hộp ra uống, ánh mắt vẫn dừng trên người kia, chỉ sợ một cái chớp mắt hắn lại đột nhiên biến mất. Bây giờ hắn an vị trên sopha đối diện mình, là chân thật, chỉ là như thế này mà thôi, Thẩm Trác Hi đã có cảm giác thật sự an tâm.

Đại khái là phát hiện Thẩm Trác Hi nhìn chằm chằm vào hắn, người kia cười cười, giơ bánh ngọt trên tay, “Nhìn anh muốn ăn như vậy, chia đôi”. Đem gói bánh ngọt nhỏ còn hơn phân nửa đặt vào tay Thẩm Trác Hi, “Không được vứt đi nha”. Uống hết lon cà phê thuận tay ném vào thùng rác định đi.

“Tôi là Thẩm Trác Hi”. Vội vàng kéo người sắp đi lại, y không thể để hắn biến mất trước mắt y lần nữa, không biết tại sao, chỉ biết là lần này không giữ hắn lại, y nhất định sẽ hối hận.

Người kia ngẩn ngơ, không nghĩ tới sẽ bị người kéo, quay lại gật đầu, “Tôi biết, tổng giám đốc Dịch Hân”.

Thẩm Trác Hi không ngờ hắn lại biết mình, vui sướng nói không nên lời, hỏi tên người khác lại có chút mạo muội, rồi lại không nhịn được muốn biết, “Ơ, cậu là…”

“À, An Dật, An trong An Dật, Dật trong An Dật, tôi phải đi rồi, ông chủ sắp mắng rồi”. Nói xong liền thoát khỏi tay Thẩm Trác Hi, không đợi Thẩm Trác Hi nói thêm đã rời đi.

– 2 –

Thì ra hắn tên là An Dật, cái tên vô cùng thích hợp với hắn, thật hợp với con người hắn. Nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, An Dật, cảm giác êm ái mềm mại, giống như con người của hắn, ngay cả trái tim cũng mềm mại vô vàn.

Thẩm Trác Hi biết bây giờ bộ dạng mình nhất định rất ngốc, chẳng qua là biết tên của hắn mà thôi, đã không nhịn được khóe miệng cong lên. Sữa đang cầm trong tay, rõ ràng là nhạt, nhưng mà uống vào miệng lại là ngọt. Chất lỏng ấm áp cuối cùng hơi dẹp yên dạ dày liên tục gây đau đớn, nhìn nhìn túi bánh ngọt nhỏ An Dật đặt trên tay, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, xốp xốp mềm mềm, còn có hương vị trứng gà và sữa. Túi đựng hình trái tim, Thẩm Trác Hi đoán đại khái là đồng nghiệp nữ nào tặng, chả trách còn căn dặn mình phải ăn hết không được vứt đi, là không muốn lãng phí một phen tâm ý của người khác. Thật sự thật sự là người cực kì ôn nhu, nhưng Thẩm Trác Hi lại cảm thấy trong lòng chua xót, bởi vì hắn đối với mỗi người đều là ôn nhu như vậy, y cũng không phải đặc biệt.

Mặc dù trong lòng đau xót cực kỳ, thậm chí là có chút hung dữ đem miếng bánh ngọt nhỏ một hơi nuốt vào, nhưng lại ngoan vô cùng mà cũng ăn hết, kỳ thật y căn bản không muốn ăn bao nhiêu, chỉ vì là An Dật cho. Sau khi ăn xong, cơn đau dạ dày rốt cuộc ngừng, xoa xoa dạ dày còn đau âm ỷ, lại vẫn không nén được cười lên, ngây ngốc cười một mình, y lại gặp được hắn rồi, đây có được coi là duyên phận không nhỉ.

“Cậu còn biết ló mặt ra hả? Hả? Không muốn làm thì quên đi!”

Thẩm Trác Hi được thư ký dẫn tới vừa mở cửa, bên trong đã truyền đến một trận gào thét, thư ký phía trước xấu hổ mà quay đầu lại cười cười với y. Thẩm Trác Hi do dự là bây giờ đi vào hay là chờ anh ta giáo huấn nhân viên xong mới đi vào, nhưng sau khi nhác thấy người bị giáo huấn bên trong, Thẩm Trác Hi đi vào ngay, bởi vì bên trong người đang ngồi mỉm cười trên ghế salon chịu mắng chính là An Dật mới vừa chia tay không lâu.

“A, Thẩm tổng, thật ngại quá”. Nói xong trừng mắt nhìn thư ký phía sau Thẩm Trác Hi, trách cậu ta lúc này đưa khách vào.

“Không sao”. Nói xong gật gật đầu với An Dật, An Dật cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy y, thân thiện cười cười với y, bộ dạng như vậy chẳng hề giống đang bị giáo huấn chút nào, ngược lại ông chủ kia lại lộ ra dáng điệu có phần tức giận hổn hển. Thấy có khách tới, An Dật đứng lên, chuẩn bị đi khỏi.

“Cậu ngồi xuống cho tôi, không được thừa cơ chuồn mất”. Phó tổng của chứng khoán An Thái lên tiếng, An Dật sờ sờ mũi lại ngồi xuống.

Thẩm Trác Hi tới đây là vì một khoản đầu tư, của cá nhân y, mà chứng khoán An Thái là số một, rất nhiều đại gia cũng đến đây để cho tiền của họ đẻ ra tiền. Nói chuyện với phó tổng của họ, tầm mắt lại thường thường nhìn về phía An Dật đang ngồi trên ghế sa lon cách đó không xa nhàn nhã mà lật tạp chí.

“Chi bằng số vốn này để cho cậu An Dật đầu tư đi”. Thẩm Trác Hi nói, An Dật nếu ở đây thì hẳn là một người môi giới chứng khoán, như vậy lấy tiền đưa cho hắn đầu tư, y không phải là có lý do quang minh chính đại tìm đến An Dật sao?

“Hả? Việc này e là không được”. Phó tổng của An Thái có phần bối rối nhìn nhìn An Dật, sau đó từ chối.

Thẩm Trác Hi nghĩ nghĩ lại, dựa vào tuổi An Dật còn trẻ như thế chắc vẫn chưa thể độc lập đầu tư một khoản tiền lớn như vậy, vì thế mỉm cười nói, “Năm nghìn vạn mặc dù không phải là con số nhỏ, nhưng tôi tin tưởng thực lực của An Thái các vị”.

“Tôi không phải có ý đó… An Dật cậu ấy là…”

“Không sao, cứ để tôi tiến hành là được”. An Dật ở bên cạnh đại khái là nghe được họ nói chuyện, lên tiếng ngăn anh ta nói tiếp.

Vụ làm ăn cứ như vậy quyết định, lại xã giao vài câu, Thẩm Trác Hi đứng dậy cáo từ, có điều y cố tình dạo qua một vòng bên bộ phận đầu tư, nhìn thấy An Dật từ phòng làm việc của phó tổng đi ra, ấn thang máy, y mới đi về phía thang máy.

An Dật nhìn thấy y, cười nói: “Thẩm tổng mà yên tâm giao tiền cho tôi, không sợ bị tôi làm thua lỗ hết à”.

“Tôi tin tưởng thực lực nhìn người của An Thái, cũng tin tưởng cậu”. Thẩm Trác Hi nghĩ, viết số điện thoại di động cho An Dật, “Số của tôi, nếu có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho tôi”. Kỳ thật y chỉ hy vọng An Dật có thể cũng viết số điện thoại của hắn cho y thôi, đáng tiếc làm cho y thất vọng là An Dật chỉ nhận số nhưng không hề có ý trao đổi số.

Từ sau lần gặp lại này, Thẩm Trác Hi cũng hồn vía lên mây, chờ mong An Dật có thể gọi điện thoại cho y, cho dù nói với y, hắn làm thua lỗ tiền của y rồi cũng được, nhưng số y đã định là phải thất vọng, một tuần trôi qua, cũng không có động tĩnh, nếu không phải biết An Dật làm việc ở An Thái, nên sẽ không biến mất như vậy, y tuyệt đối không nhịn được đi tìm hắn rồi.

Lại qua vài ngày sau, Thẩm Trác Hi không chịu đựng được nữa, nhìn thấy tin tức thị trường kỳ hạn rung chuyển, vì vậy liền gọi điện tới An Thái, điện thoại được chuyển tới bộ phận quản lí đầu tư, Thẩm Trác Hi kêu An Dật tới nhận điện thoại, đầu dây bên kia ngẩn ra một chút sau đó nói với y, bộ phận của họ không có người môi giới chứng khoán nào tên là An Dật. Thẩm Trác Hi thật sự là ngây người, không có người tên An Dật? Tiếp theo là sợ hãi, chẳng lẽ y lại phải mất đi tin tức của An Dật, ngay cả đầu dây bên kia nói cái gì nữa cũng không nghe rõ, chỉ biết là ngày đó nếu như phó tổng kia nhìn thấy An Dật, nói rõ họ chắc chắn quen biết.

Đến lúc Thẩm Trác Hi rõ ràng manh mối, xe của y đã đứng dưới lầu chứng khoán An Thái rồi. Thẩm Trác Hi cười khổ một chút, y thật sự là mê muội rồi, nhưng nếu đã tới, nhân tiện đi hỏi một chút xem sao. Vẫn là phòng làm việc lần trước kia, vẫn là phó tổng kia tiếp đón y.

“Chúc mừng Thẩm tổng, lần đầu tư này cũng không tệ, hai nghìn vạn lợi nhuận đã được chuyển vào tài khoản của ngài rồi”. Tưởng là Thẩm Trác Hi lo lắng vấn đề tiền bạc, vừa vào cửa đã nói rõ với y thị trường kỳ hóa lần này không có ảnh hưởng đối với đầu tư của y.

“Hả”. Mới hơn mười ngày, dùng năm nghìn vạn kiếm được lợi nhuận hai nghìn vạn? Thẩm Trác Hi cảm thấy có phần không thể tưởng tượng được, bây giờ tiền cũng dễ kiếm như vậy? Nhưng y lại lập tức nghĩ tới An Dật, đây thật là An Dật đầu tư?

“Ha ha, ngài cũng không xem là ai đầu tư”. Nói tới An Dật, anh ta hình như có chút tự hào.

“Vậy tôi nên hảo hảo cám ơn An Dật, chi bằng hẹn cậu ấy đi ăn một bữa”. Thẩm Trác Hi thuận thế nói, kiếm được tiền hay không y không quan tâm, y chỉ quan tâm An Dật.

“Đây là việc nên làm, cần gì phải khách sáo”.

“An Thái không hổ là doanh nghiệp hàng đầu, có thể khai thác được môi giới chứng khoán ưu tú mà tuổi còn trẻ như vậy”. Nghe ra từ chối trong giọng nói của anh ta, Thẩm Trác Hi cũng không vội, bắt đầu nói bóng nói gió, tựa như An Dật không phải người môi giới chứng khoán tầm thường đơn giản như thế.

“Ha ha, Thẩm tổng khích lệ rồi”. Cân nhắc một hồi, “Có vấn đề gì chi bằng ngài tự mình liên lạc với cậu ấy đi”. Viết một dãy số cho Thẩm Trác Hi, anh ta cũng đã nhìn ra, Thẩm Trác Hi cảm thấy hứng thú chính là An Dật.

Thẩm Trác Hi đạt được mục đích, tự nhiên cũng không quấy rầy nữa, ra cửa liền gấp không chịu nổi mà gọi cho An Dật, nghe được giọng nói ôn nhu của An Dật, trái tim lo lắng bất an nhiều ngày rốt cuộc yên ổn lại.

Lâu thật lâu sau, Thẩm Trác Hi mới biết được An Dật chính là ông chủ của An Thái, con số qua tay đều là dùng trăm triệu làm đơn vị, nghĩ đến hành động của mình lần đầu tiên còn tưởng rằng có thể giúp An Dật thật sự là quá buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.