CHƯƠNG 1: HẸN HÒ
– 1 –
Thẩm Trác Hi cầm điện thoại di động lên rồi lại bỏ xuống, dãy số quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang xoay chuyển trong đầu, đáng tiếc dù sao cũng không xuất ra được. Không biết hắn bây giờ đang làm gì, gọi tới có làm phiền hắn không, lúc này Thẩm Trác Hi đột nhiên nghĩ khi An Dật bị quấy rầy khẽ cau mày, lộ vẻ bực mình nhưng thần sắc lại vẫn lạnh nhạt, nở nụ cười, tiếp theo biến thành cười khổ, y thật đã trúng độc quá nặng, trúng loại độc tên là An Dật, chẳng phải là hẹn hắn đi ăn một bữa cơm, nghe một buổi hòa nhạc sao, lại đi lo được lo mất như vậy, nếu để những người khác thấy, e sẽ bị cười chết.
Nghĩ Thẩm Trác Hi y nói mấy câu là có thể kéo tới trên trăm vạn nghiệp vụ cho công ty, tổng giám đốc mười phần quyết đoán trong mắt cấp dưới, vậy mà lại có lúc uất ức như thế này, nói ra sợ không ai tin nổi. Thẩm Trác Hi rốt cuộc làm xong mấy phen kiến thiết tâm lý như thế, bấm số gọi cho An Dật, ho nhẹ vài tiếng thông cổ họng, để thanh âm mình có vẻ không nhanh không chậm, không cao không thấp, cũng không có vẻ cấp bách khó dằn nổi, quá mất phong độ, lại không lộ vẻ chậm chạp, quá mức thờ ơ. Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, âm thanh theo quy luật làm cho Thẩm Trác Hi cảm thấy tựa hồ đã qua rất lâu, lại không dám xác định có phải mình bị ảo giác hay không, lúc Thẩm Trác Hi thiếu chút nữa muốn ấn nút tắt, điện thoại được kết nối.
“Alô.” Trong loa truyền đến giọng nói bình ổn của An Dật.
Nghe được thanh âm ôn hòa của hắn, Thẩm Trác Hi đột nhiên cảm thấy bình tĩnh trở lại, tâm tình khẩn trương khi chờ đợi vừa rồi hình như cũng theo đó mà rời đi, dường như thanh âm hắn có một loại mị lực đặc biệt làm cho người ta bình tĩnh.
“Trác Hi sao?”
Cầm điện thoại, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.”Tối nay có rảnh không?”
Thanh âm đầu dây bên kia ngừng một chút, hình như đang nhớ lại xem tối nay có hẹn hay không, “Có chuyện gì?”
Thẩm Trác Hi biết công việc của An Dật rất nhàn, không cần hắn làm buổi tối, mà An Dật cũng duy trì quan hệ không xa không gần với bạn bè, cũng không phải người thích cùng bạn bè ra ngoài ăn chơi, huống chi Thẩm Trác Hi trước khi gọi điện đã biết rất tinh tường, An Dật tối nay không có bất cứ cuộc hẹn nào, cũng không có bất cứ chuyện gì bận rộn, hỏi hắn có rảnh hay không ý là đang hỏi hắn có muốn ra ngoài hẹn hay không mà thôi.
“Buổi hoà nhạc sinh nhật Toscanini (1), tôi đã đặt chỗ trước.”
(1) Arturo Toscanini (1867-1957): nhạc trưởng nổi tiếng thế giới người Ý.
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, làm Thẩm Trác Hi khẩn trương, không biết là mình nói sai cái gì rồi, “Anh đã đặt chỗ rồi, mới đến hỏi tôi hả?”
Thẩm Trác Hi thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng nói An Dật thoải mái mang theo trêu chọc, biết hắn sẽ đồng ý đi. Quả nhiên hẹn An Dật đi nghe nhạc là quyết định đúng đắn, y biết An Dật thích nhạc cổ điển, vậy bỏ chỗ kia là đúng, nếu hẹn An Dật đi nghe ngôi sao ca nhạc đang thịnh hành nào đó biểu diễn, e rằng hắn sẽ không cần suy nghĩ mà từ chối. “Sau khi tan sở tôi lái xe tới nhà đón cậu?” Khẩu khí dò hỏi.
“Tới nhà tôi nấu cơm đi.” An Dật nhẹ giọng nói, hiển nhiên tâm tình không tệ.
Thẩm Trác Hi hầu như không suy nghĩ gì đồng ý, “Được.”
Chờ đầu dây bên kia đã cúp máy, Thẩm Trác Hi mới nhớ tới ba giờ chiều nay còn có một hội nghị phải phụ trách, nếu như muốn tới nhà An Dật nấu cơm, hiển nhiên là không kịp rồi, quên đi, như vậy ngày mai mở lại đi. Thẩm Trác Hi không chút do dự gọi thư ký tới, bảo cậu ta thông báo các chủ quản hội nghị chiều nay đổi qua ngày mai, ngoài ra hôm nay y có việc đi trước, y tự mình lái xe, bảo tài xế không cần chờ.
Y đương nhiên không cần khai báo với thư ký là y muốn làm chuyện gì, dù sao trong suy nghĩ của thư ký, chuyện có thể khiến cho tổng giám đốc đi sớm chắc chắn là việc hệ trọng liên quan đến nghiệp vụ công ty, nào ngờ Thẩm Trác Hi sớm quay đầu đi mất chỉ là vì đi chợ mua thức ăn nấu cơm cho ai đó mà thôi, đối với cậu ta mà nói e là không biết chân tướng thì tốt hơn.
Chờ Thẩm Trác Hi lái xe tới chợ mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, y mặc âu phục thủ công sang quý, mang giày da tinh xảo, ở giữa một đống bác gái cò kè mặc cả là đáng chú ý cỡ nào. Nhưng bây giờ về thay quần áo cũng không kịp, Thẩm Trác Hi chỉ có thể kiên trì đến cùng đem lực chú ý tập trung ở thức ăn trước mắt, bỏ qua bà bác bên cạnh đang dùng ánh mắt rực lửa nhìn y. Mất gần hai tiếng đồng hồ, Thẩm Trác Hi mới chọn xong hết nguyên liệu nấu ăn y muốn mua, vừa lòng chạy trối chết khỏi chợ, thẳng hướng nhà An Dật.
Trước khi xuống xe, Thẩm Trác Hi nhìn vào kính chiếu hậu trong xe tỉ mỉ xem kỹ trên người mình có chỗ nào không ổn hay không, bộ dáng quả thực khẩn trương như cậu học trò nhỏ lần đầu tiên lên bục lãnh thưởng. Lúc ở trong thang máy còn nhìn vào tấm gương, e sợ có chỗ nào gây ấn tượng không tốt nơi An Dật, mặc dù y mặc âu phục thẳng thớm, mang theo hai túi đồ ăn lớn dáng vẻ thật có phần chẳng ra làm sao. Lúc bước ra khỏi thang máy Thẩm Trác Hi không nhịn được khinh bỉ chính mình, cũng đâu phải lần đầu tiên đến nhà An Dật, có cần phải khẩn trương như lần đầu hẹn hò vậy không.
Thẩm Trác Hi có chìa khóa nhà An Dật, bất quá số lần y sử dụng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần y đều quy quy củ củ mà gõ cửa, An Dật ở nhà tự nhiên sẽ mở cửa cho y nếu như An Dật không ở nhà, y muốn dùng chìa khóa đi vào cũng tuyệt đối gọi điện thoại nói trước với An Dật. Chìa khóa nhà An Dật trong lòng y ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa sử dụng rất nhiều, đây là dấu hiệu An Dật thừa nhận thân phận người yêu của họ.
Chuông cửa vang một hồi, An Dật đi ra mở cửa, đưa tay đỡ lấy một túi đồ ăn lớn trong tay y, Thẩm Trác Hi đưa cho hắn, “Tôi đến rồi.”
An Dật cũng không kiên trì, chỉ là để cửa mở, cho y đi vào, Thẩm Trác Hi vô nhà bếp trước, nhìn thấy TV trong phòng khách mở kênh tài chính chưa bao giờ thay đổi, hình như TV nhà An Dật vĩnh viễn quy định mở một đài này. An Dật vốn là một nhà môi giới chứng khoán, một nhà môi giới chứng khoán cực kì ưu tú, một nhà môi giới chứng khoán có thể làm cho tiền vào càng nhiều thì sinh ra càng nhiều, một trăm vạn ở trên tay hắn chưa tới vài ngày là có thể tăng gấp đôi, An Dật tới cấp bậc này thì rất hiếm khi ra tay, mỗi lần ra tay nhất định là ảnh hưởng lớn đến thị trường chứng khoán, cho nên An Dật có đủ tiền cùng thời gian hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã mà thoải mái của hắn, cuộc sống an dật (2) tựa như tên của hắn.
(2) An Dật: bình an, an ổn, nhàn hạ…
Tựa như bây giờ, An Dật nhàn nhã mà dựa ở cửa nhà bếp, nhìn Thẩm Trác Hi lấy đồ ăn ra nhét vào tủ lạnh nhà hắn, lại không có chút ý định giúp đỡ.
“Anh xác định anh chỉ đến làm bữa cơm tối nay?” An Dật nhìn đồ ăn cũng đủ cho một mình hắn ăn cả tuần, cười hỏi.
“Bất tri bất giác nhân tiện mua, cậu ăn dần dần đi.” Thẩm Trác Hi quay đầu lại đáp, khi nhìn thấy An Dật dùng vẻ mặt như cười như không nhìn chăm chú vào y thì tim đập nhanh, mặt đỏ lên, vội vàng quay lại tiếp tục vùi đầu sắp xếp nguyên liệu nấu ăn, y thật không rõ người so với y nhỏ một vòng (12 tuổi) làm sao lại có loại mị lực này, chỉ là nhìn hắn, y đã có loại cảm giác dục vọng vọt lên cao, thầm mắng mình một câu thật không biết xấu hổ, nếu bị An Dật biết không biết sẽ giễu cợt y thế nào.
Tâm hoảng ý loạn đem đồ ăn còn lại vội vã bỏ vào tủ lạnh, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, lúc đang chuyên tâm cắt khoai tây, đột nhiên phía sau một luồng nhiệt lượng kề sát vào, sau đó chính là cả người được một vòng tay ấm áp ôm lấy. Tay Thẩm Trác Hi run mạnh lên, thiếu chút nữa cắt vào tay mình, y… Y tưởng là An Dật đã đi ra ngoài, nào ngờ hắn lại đột nhiên ôm lấy y.
“Coi chừng.” Sau lưng truyền đến tiếng nhắc nhở thản nhiên, hô hấp ấm áp phả lên cổ, khiến cho Thẩm Trác Hi cảm thấy nhiệt độ cơ thể bất giác bắt đầu tăng cao, hơn nữa nhiệt lượng cũng bắt đầu tập trung trên mặt.
Thật vất vả ổn định dao trên tay, mới khống chế được thanh âm mình đáp một chữ ‘ừ’, phía sau An Dật cũng không di chuyển, chỉ vòng qua thắt lưng y như vậy nhìn y cắt khoai tây, thế nhưng Thẩm Trác Hi lại làm sao cũng không thể tập trung tinh thần cắt thức ăn, động tác trên tay chỉ là máy móc mà làm, hình như có một luồng tê dại từ trên lưng chỗ An Dật ôm tản ra, từng chút từng chút dần dần rút đi khí lực y, cả người cũng khô nóng. Thẩm Trác Hi cẩn thận khống chế trọng lượng thân thể mình không để trên người An Dật, chẳng qua là một cái ôm đã khiến chân y nhũn ra nếu như bị An Dật biết thì rõ là quá mức mất mặt mà.
– 2 –
Hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc phả ra xung quanh, nhịp tim An Dật trầm ổn hữu lực từ sau lưng truyền đến, hình như nhịp tim mình cũng không tự chủ được mà bắt đầu hợp cùng tiết tấu với nhịp tim của hắn. Cũng không biết An Dật có cố ý hay không, môi luôn theo hô hấp nhẹ nhàng mà chạm vào cổ y sau đó lại rời đi, làn da bị chạm đến từng chút từng chút nóng lên, Thẩm Trác Hi nghĩ không chừng cổ của y bây giờ nhất định là đỏ lên rồi. Nếu cứ bị tiếp xúc kích thích như vậy, đối với Thẩm Trác Hi mà nói thật là quá mức dày vò.
“An Dật.” Thẩm Trác Hi cực lực khống chế thanh âm của mình, không cho y phát run.
“Hửm?” An Dật ở phía sau trái lại làm như không có việc gì mà đáp.
Cậu có thể cho tôi một thống khoái hay không, cho dù cậu muốn làm ở trong này tôi cũng chấp nhận. Thẩm Trác Hi rất muốn nói như vậy, bất quá lời ra khỏi miệng lại là, “Lấy rau cải ở chỗ kia dùm tôi.”
“Ờ”. An Dật đưa rau đã rửa sạch ở bồn nước bên cạnh qua, sau đó buông thắt lưng y, cứ như vậy từ sau lưng y vươn tay, giúp y đem khoai tây đã cắt xong cũng để vào trong đĩa.
Thẩm Trác Hi mới vừa thở phào nhẹ nhõm vì An Dật buông tay, động tác kế tiếp của hắn lại làm y cả kinh đến mức thiếu chút nữa làm rớt cái đĩa đang cầm. An Dật thu tay lại, lại sượt qua phía dưới y rồi mới ôm thắt lưng y, hơn nữa còn cắn rồi nhẹ nhàng liếm vành tai y. Ngậm vành tai y, khẽ cười nói: “Xem ra tôi mà còn ở chỗ này, tối nay không biết lúc nào chúng ta mới ăn cơm được.” Nói xong nhân tiện buông Thẩm Trác Hi mà đi ra ngoài.
Lưu lại Thẩm Trác Hi chống cái thớt mà cười khổ, rõ ràng nhìn qua là người ôn nhu lãnh đạm như vậy vì sao lại lấy việc đùa cho y mất khống chế làm vui đây.
Đến lúc Thẩm Trác Hi thật vất vả bình ổn nhịp tim mới vừa rồi bị An Dật làm cho cả kinh mà đập bang bang, vừa cúi đầu nhìn thấy đĩa cầm trên tay, tiếp đó khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên, nhìn đám khoai tây bị cắt lớn lớn nhỏ nhỏ, có một củ thậm chí vẫn còn nguyên, Thẩm Trác Hi trong lòng khóc thét, nhất định đều bị An Dật nhìn thấy rồi, thật đúng là quá mất mặt mà, chỉ là để An Dật ôm mà thôi, y đã mất cả hồn luôn rồi.
Thẩm Trác Hi vừa phỉ nhổ chính mình vừa đem đám khoai tây kia đi phi tang không còn dấu vết, quăng vào thùng rác, một lần nữa cắt lại, quả nhiên An Dật không ở bên cạnh y, hiệu suất liền cao hơn nhiều, không bao lâu đã dọn ra một bàn thức ăn, tới khi Thẩm Trác Hi bày xong chén đũa, chuẩn bị gọi An Dật ăn cơm, phát hiện An Dật đang nằm sấp thẳng trên ghế sô pha, đầu dựa vào lưng ghế nhìn y.
Thẩm Trác Hi nhất thời lại bắt đầu khẩn trương, không biết An Dật đã nhìn y bao lâu, đành phải mở miệng kêu lên: “Ăn cơm thôi.”
Nào ngờ An Dật không hề động đậy, ngược lại vẫn tiếp tục dùng tư thế này quan sát từ trên xuống dưới, mãi đến lúc khiến Thẩm Trác Hi thấy cả người không được tự nhiên, tay bất giác sờ mặt, không phải là vừa rồi nấu cơm dính cái gì chứ.
“Chi bằng chọn một ngày tôi lấy anh về đi.” An Dật nhìn Thẩm Trác Hi mặc sơ mi mang tạp dề, dáng vẻ người đàn ông của gia đình, liên tưởng đến thân phận Thẩm Trác Hi, thật không cách nào đem người này cùng hình tượng bây giờ liên hệ, mặc dù Thẩm Trác Hi không phải lần đầu tiên đến nhà hắn nấu cơm, nhưng cứ mỗi lần nhìn bộ dáng y vì mình bận rộn, trái tim như giếng cổ không gợn sóng của An Dật đều luôn cảm thấy khuấy động một làn sóng lăn tăn, làm cho hắn xác nhận người đàn ông này là chân thành yêu hắn, lại không nhịn được ức hiếp y, kết quả là ma xui quỷ khiến mà thốt ra một câu như vậy.
Thẩm Trác Hi sửng sốt, đến lúc phản ứng lại An Dật đang nói cái gì, trên mặt nhất thời nóng lên, đỏ ửng còn có xu thế từ từ đỏ hơn, lúc này nên nói cái gì đây? Được hả, không được, nhìn vẻ mặt An Dật hẳn là đang nói giỡn. Như vậy, cậu đang nói bậy bạ gì đó? Nhưng đây chẳng phải là điều Thẩm Trác Hi muốn sao, mặc dù chữ ‘lấy’ này còn cần phải suy xét.
Thẩm Trác Hi cà lăm rồi hồi lâu thốt ra một câu: “Lúc… Lúc… nào” mới nói hết, Thẩm Trác Hi liền hận không thể cắn lưỡi mình, y đang nói cái gì hả, lộ vẻ cấp bách không kịp như thế, trên mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.
An Dật hiển nhiên không ngờ tới Thẩm Trác Hi lại trả lời hắn như thế, cũng lặng đi một lúc, sau đó là cười không thể át chế, hướng Thẩm Trác Hi vẫy tay, “Lại đây.”
Thế là Thẩm Trác Hi, trên thương trường hô mưa gọi gió, hai chân lại không nghe chủ nhân sai khiến mà đi tới, ánh mắt Thẩm Trác Hi dao động bất định, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn An Dật.
An Dật hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, đứng dậy khỏi ghế sopha, ôm lấy người kia ngượng ngùng mà sắp đem cúi đầu đến tận ngực, sau đó nâng đầu người đàn ông thành thục tràn đầy mị lực này lên mà hôn, người đàn ông giờ phút này lại thẹn thùng như con gái.
Thẩm Trác Hi bị đôi môi mềm mại của An Dật hôn lấy, thân thể không thể kiềm chế mà run lên, cúi đầu rên rỉ một tiếng, mặc kệ là bao nhiêu lần, nụ hôn của An Dật lúc nào cũng ôn nhu tốt đẹp như vậy, làm cho người ta say sưa mà ý loạn tình mê, Thẩm Trác Hi nhịn không được bắt đầu nhiệt liệt đáp lại hắn, hai tay cũng bắt đầu ôm lại An Dật.
“Hình như nên ăn cơm rồi, nếu không sẽ muộn mất.” An Dật dùng thanh âm khàn khàn tuyệt không trong trẻo lạnh lùng như bình thường mà nói, sau đó nhân tiện dứt khoát buông Thẩm Trác Hi ra thẳng hướng bàn ăn đi tới.
Thẩm Trác Hi hồi lâu chưa phục hồi tinh thần lại, thân thể còn đang la hét muốn nhiều hơn, nhiều hơn, huống chi… Thẩm Trác Hi cười khổ nhìn xuống dưới thân, chỗ nào đó không nghe lời đã ngẩng đầu rồi, người kia lại đột nhiên hô dừng, thật khiến Thẩm Trác Hi muốn rống to, làm cho buổi hòa nhạc quỷ tha ma bắt kia đi đời nhà ma đi, bất quá vẫn là lý trí còn ở lại, chỉ có thể nguyền rủa trong lòng mà thôi. Hít sâu một hơi, đè xuống dục vọng rục rịch ngóc đầu dậy, không đếm xỉa tới thằng nhỏ không nghe lời kia, ngồi xuống đối diện An Dật.
Dây dưa mãi, cuối cùng cũng tới trước phòng hòa nhạc (), loại phòng hòa nhạc đẳng cấp này vốn là sau khi mở màn sẽ cấm đi vào. Từ hành lang của thượng khách vào ghế dành cho thượng khách, giờ khắc này, Thẩm Trác Hi chưa từng cảm tạ người thiết kế phòng hòa nhạc như bây giờ, bởi vì hai người đàn ông to cao, nắm tay nhau đi, thật là làm y có đủ xấu hổ, người đi trước khăng khăng không hề có ý buông tay, mà y kỳ thật cũng không muốn rút tay ra khỏi tay hắn mà đi, cũng may hành lang của thượng khách vốn đặc biệt thiết kế cho thượng khách, giá vé đắt đỏ như vậy khiến cho người có thể mua được rất ít, tự nhiên hành lang này sẽ không có người đi, cũng không ai chú ý tới họ.
() nguyên văn: âm nhạc thính=phòng nghe nhạc, ta thấy dùng phòng hòa nhạc nghe nó hay hơn, nên ta dùng từ này.
Thẩm Trác Hi lật xem tờ thuyết minh chi tiết ban nhạc và nhạc chương, tránh khỏi mất mặt trước An Dật, mà trái lại An Dật căn bản là không liếc mắt một cái tới cuốn sách trước mặt, lộ vẻ vô cùng quen thuộc đối với danh mục nhạc chương. Thẩm Trác Hi kỳ thật chẳng có hứng thú đặc biệt gì với âm nhạc cổ điển, từng tới mấy lần chẳng qua là tiếp một vài khách hàng học đòi văn vẻ mà thôi, nếu như không phải vì An Dật, y chắc chắn sẽ không đến nghe nhạc hội gì đó, thế là nghe nghe, Thẩm Trác Hi lại bắt đầu đem ánh mắt tập trung ở trên mặt người bên cạnh, trong bóng tối dựa vào chút ánh sáng đèn trên sân khấu chiếu rọi, khuôn mặt anh tuấn của An Dật lộ ra một chút mông lung, bất quá bóng tối cũng càng tuyệt phác hoạ nên đường nét An Dật, sống mũi thẳng tắp, đôi môi khẽ nhếch, lại thêm cái cằm hoàn mỹ, khiến khuôn mặt An Dật hoàn mỹ vô khuyết.
Tầm mắt Thẩm Trác Hi bắt đầu không bị khống chế mà tập trung trên môi An Dật, nghĩ đến nụ hôn trước bữa cơm bị An Dật chặn ngang xương, nóng lên, sau đó đôi môi như mang theo hơi thở của An Dật tựa như hôn lên mọi nơi trên người, toàn thân cũng bắt đầu nóng lên, nhiệt lượng toàn thân cũng hướng chỗ dưới thân, tay Thẩm Trác Hi khoát lên tay ghế như ma quỷ bắt đầu hướng xuống dưới, muốn vỗ về dục vọng bắt đầu thức tỉnh kia.
Tiếng vỗ tay như sấm chợt vang lên đem Thẩm Trác Hi từ trong ảo tưởng bừng tỉnh, nguyên lai là đã kết thúc một khúc mục. Thẩm Trác Hi mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống, y cư nhiên, cư nhiên đáng xấu hổ đến mức ở bên cạnh An Dật thiếu chút nữa thì, thì…
Thẩm Trác Hi thật hận không thể cho mình mấy bạt tai, lại nghe thấy thanh âm An Dật mang theo một chút ý cười xen lẫn trong tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng truyền đến.
“Mặt tôi có cái gì đẹp để nhìn sao?”
Thanh âm tuy nhẹ nhàng, lại không thua gì sấm sét nổ bên tai Thẩm Trác Hi. Hắn, hắn phát hiện rồi… Thừa nhận này nhất thời khiến Thẩm Trác Hi lúng túng đến mức tay chân cũng không biết để đâu, lắp ba lắp bắp chẳng biết nên giải thích thế nào, “Tôi… Tôi… Không phải…”
Còn chưa nói xong, đã bị một nguồn lực kéo qua, đến khi Thẩm Trác Hi ổn định thân thể nghiêng ngả, lại phát hiện mình bây giờ đang duy trì tư thế xấu hổ khóa ngồi trên người An Dật, mà trước mắt chính là đôi mắt trong veo đầy ý cười của An Dật.
– 3 –
Khuôn mặt An Dật thật sự rất đẹp, Thẩm Trác Hi không biết mắt thẩm mỹ của những người khác ra sao, ít nhất trong mắt y khuôn mặt An Dật thật sự đẹp vô cùng, y nhìn thế nào cũng không chán, nhớ lúc trước khi y lần đầu tiên nhìn thấy An Dật đỉnh đỉnh đại danh cũng thiếu chút nữa ngây người, tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, An Dật thật giống như nhân vật lý tưởng trong cảm nhận của y đột nhiên xuất hiện ở hiện thực, khiến y không thể không kinh ngạc, không thể không trầm luân.
“Nhìn ngốc rồi?” Tay An Dật xoa mặt Thẩm Trác Hi, nhéo người đàn ông đột nhiên lại thất thần một cái.
“A?” Thẩm Trác Hi từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại, sau đó ý thức được tư thế xấu hổ bây giờ của mình, vội vàng muốn xuống khỏi người An Dật.
“Xoay cái gì, đừng lộn xộn.” An Dật giữ eo Thẩm Trác Hi lại nói.
Nơi… Nơi này là nơi công cộng, Thẩm Trác Hi rất muốn phản bác hắn, hình dáng y bây giờ nếu để người ta nhìn thấy, thật là không còn mặt mũi mà sống, nhưng những lời này ở trong bụng lượn một vòng, cuối cùng vẫn không nói ra, ngược lại tùy ý An Dật ôm như vậy, y lần nào cũng không thể phản bác An Dật.
Tay An Dật xoa nắn eo y, tiếp theo bắt đầu dạo chơi trên người y, vuốt ve khắp nơi, như là đang cân nhắc từ chỗ nào hạ khẩu thì tốt hơn.
Thân thể Thẩm Trác Hi cứng đờ, nhịn xuống suy nghĩ kéo bàn tay giở trò xấu của An Dật ra, trong đầu toát ra một ý nghĩ đáng sợ, hắn… Hắn hắn hắn không phải muốn làm ở đây chứ, nghĩ tới đây khuôn mặt Thẩm Trác Hi đỏ lên, len lén cúi đầu nhìn vẻ mặt An Dật, vẫn đang là vẻ không chút gợn sóng, quả thật không nhìn ra hắn muốn làm ở đây thật, hay là giở trò hù dọa y mà thôi, Thẩm Trác Hi đối với việc có đẩy hắn ra hay không mà do dự không ngừng, kết quả là tay An Dật đã luồn vào áo sơ mi sờ soạng ngực y, nắm lấy đầu nhũ nho nhỏ.
“Ân a…” Thẩm Trác Hi sợ đến mức thân thể mềm nhũn, phải dựa vào người An Dật, vội vàng đè tay An Dật lại, cuối cùng y còn nhớ rõ nơi này vẫn đang là phòng hòa nhạc, lắp ba lắp bắp cầu xin hắn, “Đừng… Đừng ở chỗ này.”
“Hửm? Không thoải mái sao?” Vừa nói vừa khẽ nhéo nhéo hạt nhũ đầu kia, còn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy rồi dùng ngón cái đánh đàn một hạt be bé.
Thẩm Trác Hi cưỡng chế tiếng rên rỉ muốn tràn ra khỏi cổ họng, một làn sóng tê dại từ ngực truyền ra, muốn nói không thoải mái đó là giả, thế nhưng muốn y gật đầu nói thoải mái thì da mặt y còn chưa dày đến mức đó, vì vậy chỉ có thể thở hổn hển tựa đầu lên vai An Dật như đà điểu.
“Vậy là nơi này?” An Dật thấy Thẩm Trác Hi không trả lời, một tay khác ôm eo y dời trận địa, cách quần tây, theo khe giữa đùi nhẹ nhàng qua lại vẽ lung tung, ngón tay đâm lại đâm vào nhập khẩu phía sau y.
Bị An Dật trêu chọc như vậy, Thẩm Trác Hi chỉ cảm thấy hậu huyệt của mình bất giác co rút lại một chút, ngứa ngáy khó nhịn, bị phản ứng *** đãng của bản thân dọa cho nhảy dựng lên, xê dịch cái mông, muốn cho nơi đáng xấu hổ phía sau cách ngón tay An Dật xa một chút, có điều Thẩm Trác Hi quên là bây giờ y đang ở tư thế ái muội khóa ngồi trên người An Dật, y vừa động ngược lại hướng cả người vào lòng An Dật, ngoài ra còn dùng nơi riêng tư của mình cọ xát chân An Dật, tới lúc An Dật phản ứng lại động tác này cùng câu dẫn không thể nghi ngờ của y thì muốn hối hận cũng không kịp rồi.
“A, thì ra là nơi này ha.” An Dật cắn vành tai Thẩm Trác Hi khẽ cười nói, sau đó vô cùng hiểu ý người ta mà cởi dây lưng Thẩm Trác Hi, kéo quần y xuống từng chút một, lộ ra quần lót trắng tinh bên trong, An Dật nhìn thấy nơi rõ ràng đã đứng dậy của y, lấy ngón tay vẽ ra hình dạng của nó, còn không quên cười nói, “Có tinh thần quá ta”.
Bị đụng tới chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông, người đụng còn là người trong lòng mình, khiến Thẩm Trác Hi vô thức kẹp chặt hai chân, thân thể cũng run rẩy kịch liệt hơn, nghe thấy lời trêu chọc của An Dật quẫn bách mà quay mặt đi, cắn chặt răng đem tất cả tiếng rên rỉ nuốt xuống, Thẩm Trác Hi không biết là thân thể của mình quá mẫn cảm hay bởi vì người chạm vào y là An Dật, y không muốn ở trước mặt An Dật lộ vẻ *** đãng đói khát như vậy, thế nhưng thân thể không hề nghe sai bảo, rõ ràng là thân thể đàn ông, nhưng lại mẫn cảm giống như phụ nữ, chỉ cần bị An Dật trêu chọc một chút, là có thể dễ dàng dâng lên ***, lần nào cũng khiến y vạn phần khó chịu, vô cùng thống hận thân thể của chính mình.
An Dật nghe Thẩm Trác Hi hít thở nặng nề bên tai, nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt y rõ ràng khoái cảm không ngừng nhưng lại khó khăn chống cự muốn nén xuống, một tay đưa ngón trỏ tới cột sống của y gãi nhẹ, một tay nâng cằm y, sau đó cạy mở môi y, đẩy ngón tay đi vào.
“Đừng cắn.” Ngón tay lướt qua răng cửa của y, tiếp đó chơi đùa với đầu lưỡi y.
Ngậm ngón tay An Dật, Thẩm Trác Hi lại không dám cắn xuống, đầu lưỡi chỉ có thể né tránh sự truy đuổi của ngón tay hắn, bởi vậy, tiếng rên rỉ vốn bị y miễn cưỡng kiềm nén cũng nén không được nữa, phát ra giọng mũi mơ hồ không rõ, hơn nữa vì không thể làm động tác nuốt, nước bọt không cách nào nuốt xuống mà từ khóe miệng bắt đầu chảy ra bên ngoài.
An Dật nhìn Thẩm Trác Hi ngày thường mười phần nam tính mà trên mặt để lộ loại biểu tình *** mỹ pha lẫn xấu hổ này nhất thời hạ thân căng thẳng, trời biết hắn chính là thích nhìn thấy Thẩm Trác Hi bộc lộ loại hưởng thụ bị trêu chọc, lại vì trong lòng y xấu hổ làm chuyện tội lỗi và lại có biểu hiện kiên nhẫn mới được chịu đựng được khoái lạc tới mức độ như vậy, với chuyện này càng không ngừng từ từ dày vò ức hiếp y, hơn nữa làm không biết chán.
An Dật híp mắt,lấy ngón tay lau nước bọt đã chảy tới cằm của Thẩm Trác Hi, sau đó có phần kích tình vẽ lên đôi môi mềm mại của y, động tác trên tay thong thả ung dung quả thật sắp bức điên Thẩm Trác Hi, phân thân đụng chạm như có như không, mà trong miệng bị An Dật đùa bỡn như thế, y nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra bản thân là bộ dáng *** tiện gì, thế nhưng y chính là không nhịn được mà không ngừng xoay thắt lưng đưa tới tay An Dật, để An Dật có thể nắm lấy phân thân của y hung hăng mà đùa bỡn, trong miệng cũng không ngừng liếm lộng ngón tay An Dật. Nhưng mà An Dật lại một chút phản ứng cũng không có, mặc dù nơi kề sát có thể cảm giác được An Dật cũng nổi lên phản ứng, bất quá hiển nhiên sức nhẫn nại của An Dật là trải qua hắn vô số lần giáo huấn mà lĩnh hội đầy đủ, trừ phi y mở miệng cầu xin, nếu không An Dật sẽ không cho y một thống khoái.
Cắn nhẹ ngón tay An Dật, không cho hắn lộn xộn, sau đó hàm hồ gian nan mà phun ra hai chữ “Nhanh lên”.
Quả nhiên sau khi An Dật nghe được liền tươi cười hài lòng, thế nhưng đúng lúc đó ở phía sau thình lình truyền đến tiếng nhạc làm Thẩm Trác Hi sợ đến mức giật thót, mém bắn ra.
Buổi hòa nhạc diễn ra một nửa thì giải lao rồi vào nhạc chương kế tiếp, đồng thời cũng nhắc nhở ai đó sắp bị *** hành hạ mà mất đi lý trí rằng y còn đang ngồi trên ghế trong phòng hòa nhạc, Thẩm Trác Hi nhất thời tỉnh táo lại, nghĩ mình không biết xấu hổ như thế trong tình cảnh này cầu hoan An Dật, thật chỉ mong sao có thể ngất đi ngay lập tức, sẽ không phải đối mặt với vẻ mặt như cười như không của An Dật bây giờ.
“Bắt đầu rồi đây, làm sao bây giờ?” Mặc dù hỏi, nhưng không có ý định để Thẩm Trác Hi trả lời, mới nói hết, An Dật ôm ngay eo Thẩm Trác Hi, làm y xoay người, tư thế đối diện An Dật khóa ngồi trên đùi hắn đã biến thành đưa lưng về phía hắn khóa ngồi trên người hắn. Bởi vậy, khuôn mặt Thẩm Trác Hi nhân tiện hướng về phía sân khấu, tuy biết rõ ghế đặt ở bên trong tối như mực, bên ngoài hoàn toàn nhìn không thấy tình huống bên trong, thế nhưng loại suy nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy này lại không cách nào nén xuống được.
Thẩm Trác Hi còn đang lo lắng người trên sân khấu có thể nhìn thấy chỗ họ hay không, hai tay An Dật lại lướt qua đầu gối y, tiến dần lên phía trên, cầm hai chân y tách ra gác ở hai bên tay vịn, lại còn thuận tay kéo quần y xuống tới đầu gối, An Dật vừa buông tay, Thẩm Trác Hi suýt tuột xuống, khiến y không thể không đưa tay nắm lấy tay vịn hai bên, giữ hai chân sắp rớt xuống khỏi tay vịn, sau đó Thẩm Trác Hi phát hiện mình bị mình loay hoay thành bộ dạng hai chân mở ra, tư thế xấu hổ hoàn toàn phơi bày chỗ riêng tư ra ngoài, còn là đối diện sân khấu.
– 4 –
“An Dật…” Thẩm Trác Hi luống cuống, tư thế bây giờ thật quá thách thức thần kinh y rồi.
Hai tay An Dật từ nách y lướt xuống, qua lại xoa nắn cặp mông tròn trịa, dường như nghe được trong thanh âm run rẩy mang theo ý sợ hãi, ghé sát vào lỗ tai y trấn an, “Đừng sợ, dàn nhạc phía dưới không nhìn thấy đâu, tôi đã từng đàn dương cầm ở đó.” Ngụ ý chính là từ chỗ đó nhìn lên là tuyệt đối không thấy được.
“Thật chứ?” Thẩm Trác Hi không tin mà quay đầu lại hỏi An Dật.
“Thật.”
“Cậu chưa từng nói cậu biết đàn”
“Hả? Vậy sao? Vậy bây giờ tôi đàn cho anh xem.” Nói xong liền coi cái mông tròn trĩnh vểnh lên của Thẩm Trác Hi trở thành phím đàn, ngón tay ở bên trên linh hoạt mà nhảy nhót vài cái.
“A… Đừng ” Thẩm Trác Hi bị hoảng sợ đến mức giật bắn mình, sau đó gắng gượng nuốt thanh âm của mình xuống, y hoàn toàn không ngờ tới An Dật lại đi, lại đi đàn trên chỗ kia…
“Nghe được tôi đàn là bài gì không?”
Thẩm Trác Hi làm sao có thể biết được An Dật đàn là bài gì, cho dù bình thường y cũng nhiều lắm chỉ có thể phân rõ ràng đồ rê mi, huống chi dưới loại tình huống này, chỉ sợ ai hỏi y một bài toán tiểu học y cũng chưa chắc có thể trả lời được.
“Nghe không hiểu sao? Anh không chuyên tâm nha, vũ khúc Marzuka (1), anh nghe, đang diễn tấu đây.” Vừa nói xong khúc ca lại tiếp tục được đàn trên người Thẩm Trác Hi, vừa đàn lại vừa phát ra giai điệu hừ, chăng qua lần này nơi đàn tấu đổi lại tới trên phân thân đang tinh thần mười phần đứng thẳng của Thẩm Trác Hi, mặc dù eo Thẩm Trác Hi cũng không coi là nhỏ, thế nhưng muốn một tay ở bên trên liên tiếp đàn các nốt nhạc, vẫn là miễn cưỡng một chút, vì vậy An Dật chỉ có thể di chuyển trên trụ thân nho nhỏ, đem nửa bàn phím đàn dương cầm cũng thu lại ở một chỗ nhỏ như vậy, kết quả có thể tưởng tượng. Thẩm Trác Hi cảm thấy ngón tay An Dật căn bản chính là đang không ngừng ấn đè một chỗ.
(1)Marzuka (tiếng Balan là mazurek) là một điệu vũ dân gian Ba Lan, với nhịp 3/4 hoặc 3/8 có phách mạnh nằm ở nhịp thứ 2 hoặc nhịp 3. Vũ điệu này trở nên phổ biến ở các vũ phòng châu Âu suốt thế kỉ XIX. Chính quốc ca Ba Lan cũng là một bản mazurka nhưng nhịp điệu chậm hơn thông thường. Nhiều nhà soạn nhạc cổ điển châu Âu đã viết những bản mazurka bất hủ. Xem thêm: http://vi.wikipedia.org/wiki/Mazurka Nhưng tiết tấu vũ khúc Marzuka lại vô cùng nhẹ nhàng, khiến năm ngón tay An Dật lặp lại nhịp điệu với mức độ cực nhanh, cái này có thể cực kỳ kích thích Thẩm Trác Hi, nơi công cộng, tư thế xấu hổ, hơn nữa phân thân mẫn cảm, khoái cảm dường như bị phóng đại vô hạn lần, ngay lúc Thẩm Trác Hi cảm thấy y sắp áp chế không được thanh âm của mình mà thét chói tai lên, khúc nhạc chuyển tới chương tiết kế tiếp, An Dật cũng ngừng lại, ghé sát vào bên tai y, hỏi: “Cái cách tôi đàn thì như thế nào?”
Thẩm Trác Hi thật ngay cả hơi sức trừng hắn cũng không có, chỉ có thể như con cá rời nước há miệng thở dốc, y chưa kịp điều hòa được nhịp thở, liền phát giác ngón tay An Dật hướng nơi khiến y cảm thấy thẹn mà chui vào. Thẩm Trác Hi cảm thấy mình bắt đầu có chiều hướng xấu đi, dù sao An Dật vốn đã tỏ rõ quyết tâm muốn làm ở chỗ này, y vốn không có dư hơi phản đối cũng không muốn phản đối An Dật, vì vậy Thẩm Trác Hi dùng hai tay chống tay vịn, thân thể hướng vào lòng An Dật cọ cọ, dùng phía dưới của mình ma sát qua lại nơi đã phấn chấn của An Dật. Quả nhiên ngón tay An Dật mới vừa thăm dò tiến vào tiểu huyệt đóng chặt của y dừng lại, tiếp theo bắn ra một ánh mắt xấu xa, ghé vào lỗ tai y khẽ cười nói: “Trác Hi anh học xấu nha.”
Trong lòng Thẩm Trác Hi thầm mắng một câu rốt cuộc ai xấu hơn, cơ mà vẫn không có can đảm nói ra khỏi miệng, dù sao cuối cùng người chịu thiệt nhất định sẽ không phải là An Dật, bây giờ y chỉ hy vọng An Dật cho y một thống khoái, cứ treo ngành sát cổ (2) như vậy, y thật sắp nổi điên rồi. Hít sâu, quay đầu, “Cho tôi”, thở ra, cả quá trình hít thở một mạch, mới làm xong, trên mặt Thẩm Trác Hi đã đỏ hồng, không dám liếc mắt nhìn An Dật.
(2) nguyên văn: 不上不下的吊着: treo không trên không dưới. Trong tục ngữ Việt có một câu “treo ngành sát cổ”, nghĩa đen: chém đầu nhưng chém không đứt, chừa lại một miếng da nên cái đầu cứ lủng lẳng, không rớt xuống. Nghĩa bóng: làm việc gì đó mà không giải quyết dứt điểm, cứ để dây dưa mãi.
Ta thấy câu này rất phù hợp ngữ cảnh, vả lại cũng không biết dùng từ gì để hình dung đúng tình cảnh đó, nên ta đưa vào.
Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của An Dật, làm Thẩm Trác Hi càng thêm quẫn bách mà không ngẩng đầu lên được, sau đó nụ hôn ngọt ngào rơi xuống chiếc cổ tinh tế, tiếp theo là An Dật nắm tay y đặt lên trên quần mình, ý gì không nói cũng hiểu. Tay Thẩm Trác Hi, xuyên qua giữa hai chân mình, run lẩy bẩy sờ lên phân thân An Dật, thế nhưng bị ngăn ở giữa, tay y lại dùng sức không được, mất sức lực thật lớn cũng không cởi được dây lưng An Dật.
Thẩm Trác Hi cầu cứu nhìn An Dật, hy vọng hắn buông tha y cho rồi, nhưng An Dật lại coi như không phát hiện, chỉ tập trung nghe hòa nhạc (nghe mới là lạ =..=), nếu như không phải tay An Dật vẫn xoa nắn eo y, còn tay kia xấu xa ra vào thân thể y, nhìn biểu cảm chuyên chú này của hắn, thật đúng là có thể lừa được người khác.
Thẩm Trác Hi bị hắn hành hạ muốn khóc thét, lại nghĩ một người hơn ba mươi như mình bị một người so với mình nhỏ hơn nhiều như vậy làm cho muốn khóc ra, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, vì vậy nước mắt như sắp không khống chế được mà rơi xuống, cũng may An Dật dày vò y lâu rồi, việc này phi thường nắm rõ, mỗi lần làm cho y cảm thấy xấu hổ tới giới hạn chịu đựng, như bây giờ Thẩm Trác Hi cuối cùng đã không nhịn được nữa khóc lên, An Dật đạt được mục đích, cũng thấy mãn nguyện mà thu lại, không ức hiếp y ở đây nữa, thoái mái kích thích điểm mẫn cảm trong thân thể Thẩm Trác Hi, khiến y cúi đầu rên rỉ không ngừng mà tuôn ra, hơn nữa dáng vẻ ửng đỏ ngấn lệ nỉ non, khiến trên mặt Thẩm Trác Hi xưa nay kiên nghị nam tính pha lẫn mỵ ý kỳ diệu, lại có loại hương vị mê hoặc nói không nên lời, câu dẫn thân thể An Dật cũng càng phát nhiệt, dần dần thức tỉnh đặc trưng nam tính cũng ngẩng lên.
Mặc dù dục vọng dâng cao, nhưng An Dật vẫn là biểu cảm ôn hòa thong thả ung dung, trời sập cũng có người chống, chẳng qua là vừa rồi ngón tay cố ý tránh chỗ mẫn cảm của Thẩm Trác Hi để giày vò y, bây giờ lại bắt đầu công kích chỗ đó.
“Ưm… ừm… ư hư… A” Thẩm Trác Hi nghe thấy tiếng rên rỉ đáng thẹn của mình, gắt gao cắn ngón tay mình, không cho bản thân phát ra âm thanh nữa.
“Đừng cắn, tôi sẽ đau lòng, tôi thích nghe giọng anh.” Đoạt lấy ngón tay y bị cắn ra vết máu, đưa vào miệng liếm láp, tay kia rút ra khỏi cái miệng nhỏ đã được khai phá hơi mở của Thẩm Trác Hi, cởi dây lưng, lấy tính khí sớm đã sưng to ra thay thế đưa vào.
Mặc dù không phải lần đầu tiên, Thẩm Trác Hi vẫn cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, tiểu huyệt phía sau không được tự nhiên mà co rút lại vài cái, động tác này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, cũng may sức chịu đựng của An Dật cực tốt, mặc dù đang trong tình huống ác liệt, lấy chuyện ăn hiếp người dưới thân làm tình thú, nhưng cũng chưa từng làm bị thương đến Thẩm Trác Hi, nếu đổi lại người kích động một chút, bị Thẩm Trác Hi vô thức khiêu khích như vậy, sợ là đã sớm bất chấp tất cả cầm thương ra trận rồi, Thẩm Trác Hi không thiếu được phải ăn đau khổ một phen.
An Dật hít sâu một hơi, thật vất vả nhịn xuống kích động trực tiếp vọt vào, trừng mắt liếc người trong lòng vì không biết mà suýt gây họa. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của y bất kể làm bao nhiêu lần cũng đều ngượng ngùng khó nhịn, trúc trắc không thôi như thế này, thật hoài nghi chẳng lẽ lúc y ôm phụ nữ cũng là như thế này sao, tới tuổi Thẩm Trác Hi cho dù là đi mua vui hay là chân tình thực ý, An Dật cũng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng y chưa từng chạm vào phụ nữ.
Cảm giác được phía sau mình bị ngón tay An Dật chậm rãi mở ra, sau đó một vật nóng rực từ từ len vào từng chút một, không đau, nhưng có một loại cảm giác kỳ dị thân thể bị lấp đầy. Thẩm Trác Hi chậm rãi buông lỏng thân thể cứng ngắc, để cho An Dật có thể thuận lợi đi vào. Do tư thế, Thẩm Trác Hi có ảo giác kỳ dị An Dật không di chuyển, mà là thân thể mình đang ngồi xuống, từng chút một bị xé mở, từng chút một bị tiến vào, trướng đau thật khó chịu, nhưng trong lòng vui sướng nói không nên lời, người bây giờ cùng y kết hợp với nhau là người y tâm tâm niệm niệm yêu mến, đừng nói chút khó chịu này, chỉ cần là An Dật cho, dù là đau đớn hơn nữa y cũng có thể tiếp nhận.
Thẩm Trác Hi không khống chế được kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng ngồi sụp xuống, An Dật cũng săn sóc mà buông hai đùi y vẫn gác ở tay vịn xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bắp thịt nơi đùi bởi liên tục duy trì tư thế này mà cứng đờ.
Cảm thụ được sự săn sóc của An Dật, Thẩm Trác Hi xê dịch người, lưng dán vào ngực An Dật, thở gấp nói: “Di chuyển đi, tôi không sao”.
“Ừm” An Dật nhẹ giọng đáp, chậm rãi luật động, không kịch liệt, nhưng lại làm Thẩm Trác Hi thoải mái nói không nên lời, có lẽ thật sự là quá yêu mến người trước mặt rồi, chỉ cần một chút xíu tốt của hắn, cũng có thể được y phóng đại vô hạn, ghi tạc ở đáy lòng.
Chờ sau khi Thẩm Trác Hi thích ứng An Dật mới tăng nhanh tốc độ ra vào, tiếng rên rỉ bật ra lại bị nụ hôn sâu của An Dật làm tiêu tan giữa đôi môi hai người, Thẩm Trác Hi vừa kịch liệt hôn lại, miệng lưỡi cùng An Dật giao triền, vừa vặn vẹo lưng eo phối hợp với động tác của An Dật. Bên tai nhạc khúc sôi nổi dần dần lặng đi, chỉ có vòng tay ấm áp của An Dật cùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng mới là chân thật, thật hận không thể vĩnh viễn cùng hắn dây dưa thêm nữa, như vậy An Dật sẽ vĩnh viễn là của y, vậy hắn sẽ không bị người khác dòm ngó.
Hai người trong một trận kịch liệt trừu động đồng thời tới đỉnh, sau đó dần dần bình ổn nhịp thở xuống, An Dật cũng không rút ra khỏi thân thể y, chỉ là giữ tư thế kết hợp này ôm ấp y, mãi đến lúc buổi hòa nhạc kết thúc vang lên tiếng vỗ tay, mới làm Thẩm Trác Hi hiểu ra y vừa rồi đã làm chuyện xấu hổ mất mặt biết bao nhiêu.