Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt | Cuộc Sống Hạnh Phúc Khi Làm Vợ Người Ta Của Một Ông Chú

Chương 24: Chương 24: Ngoại Tình?!




CHƯƠNG 23: NGOẠI TÌNH?!

– 1 –

Cuộc sống gần đây đối với Thẩm Trác Hi mà nói, trôi qua thật vô cùng thoải mái vui vẻ, so với ba mươi năm trước của y càng ngọt ngào đẹp đẽ hơn, mọi trở ngại cùng khó khăn giữa y và An Dật đều đã được loại bỏ, còn lại chỉ có tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc, có thể ở bên An Dật mỗi ngày, với y mà nói chính là hạnh phúc. Mặc dù hai tên tiểu ác ma thỉnh thoảng lại xông ra gây trở ngại y và An Dật thân thiết, quả thật làm người ta rất bực, nhưng không thể không nói y cũng xem nó như một loại lạc thú của cuộc sống, trong thế giới hai người có hai tiểu ác ma, vẫn là thêm thú vui cho đời, nhà cửa náo nhiệt lên rất nhiều, có cảm giác gia đình đầm ấm mỹ mãn.

Thẩm Trác Hi hận không thể ngày ngày ở nhà dính chặt lấy An Dật mới tốt, nhưng sự thật vốn tàn khốc, dù hai người họ đời này ăn mặc không lo, Thẩm Trác Hi cũng không thể thật sự nhàn nhã ở nhà không đi làm, y sợ, sợ An Dật nhìn y lâu sẽ chán. Sau khi đi làm, khiến y buồn bực chính là, y rõ ràng đã xin điều đến chức vị thanh nhàn một chút, như vậy có thể có thời gian đi làm cố định, không tăng ca bất ngờ, được thêm nhiều thời gian ở bên An Dật, nào biết cấp trên tưởng y bất mãn với chức vị trước mắt, lạt mềm buộc chặt, muốn lên chức, sau một trận trấn an y xong, chức vị thì được điều, nhưng ngược lại càng cao hơn, còn bận rộn hơn.

Thẩm Trác Hi tuy không hài lòng, nhưng lệnh điều động đã đến, cũng chưa đến nỗi tiêu cực đãi công. Vô luận làm cái gì, chỉ cần làm, Thẩm Trác Hi sẽ dốc toàn lực mà làm tốt, kết quả chính là đã ba ngày y không cùng ăn tối với An Dật rồi, vốn tưởng hôm nay có thể về nhà đúng giờ, ai ngờ chân trước y sắp bước ra khỏi phòng làm việc, một cuộc điện thoại gọi tới phá tan hy vọng đẹp đẽ của y. Báo cho y hay người phụ trách của đối tượng hợp tác lần này đã đến, nghe nói trong đó có một nhân vật tai to mặt lớn, cho nên công ty cũng phải phái một người có máu mặt đi đón, nhiệm vụ này rơi xuống đầu Thẩm Trác Hi.

Bất đắc dĩ gọi điện nói với An Dật hôm nay y không về nhà nấu cơm, nhân tiện dặn dò hắn ăn uống đàng hoàng, y sợ y không nấu cơm cho hắn, lỡ An Dật bệnh làm biếng phát tác lại lười ăn cơm, cho dù thật ra đối với chuyện ăn cơm đúng giờ, An Dật luôn luôn làm tốt hơn mình, y cũng vẫn lo lắng mà nhắc nhở hắn.

Dẫn theo trợ lý tài xế lái xe tới phi trường, sau khi nhìn thấy người của công ty hợp tác làm ăn lần này, đúng là không cần hỏi cũng biết ai là nhân vật tai to mặt lớn kia. Bị vây quanh ở giữa như chúng tinh củng nguyệt, nào giống tới bàn chuyện làm ăn, thật như là vương tử nước nào đó đi du lịch. Đến gần hơn một chút, Thẩm Trác Hi thấy rõ tướng mạo người nọ, tuy y đã nhìn quen An Dật tỉ lệ ngũ quan hoàn mỹ, thấy người này cũng nhất thời kinh diễm, không phải là vương tử trong truyện cổ tích đấy chứ? Vẻ đẹp của An Dật là nội liễm ôn hòa, người này chính là tùy ý bất kham, sâu sắc đến mức không giống ngũ quan người Á Châu, mái tóc hơi xoăn mang màu rám nắng nhạt, tỏ rõ thân phận con lai của cậu, trên mặt mang theo vẻ tươi cười nhiệt tình đầy mê hoặc, âu phục trắng thuần bao lấy cơ thể cao to, nhất cử nhất động đều lộ vẻ ung dung tao nhã tận bên trong.

“Thẩm Trác Hi tiên sinh sao?”

“Đúng vậy, hoan nghênh tới Trung Quốc.” Mặc dù gần như ánh mắt của cả đại sảnh đều tập trung trên người đối diện, Thẩm Trác Hi vẫn lập tức hồi hồn từ khoảnh khắc kinh diễm vừa rồi, đưa tay ra bắt tay đối phương. Dáng vẻ có đẹp trai, có anh tuấn, có yêu nghiệt cách mấy, đều chả liên quan gì tới Thẩm Trác Hi y, lòng y rất nhỏ, đã có An Dật thì không bao giờ động tâm với những người khác nữa, huống chi y vốn không phải người thích đàn ông, thấy người xuất sắc như thế, cũng chẳng có tâm tư gì, chỉ là từ đáy lòng khen ngợi kiệt tác hoàn mỹ của tạo hóa mà thôi.

Trái lại, người đối diện nhìn người đàn ông đặc biệt có mị lực thành thục trước mắt thêm vài lần, hơn nữa với dung mạo anh tuấn của cậu, y vừa không có đố kỵ của đàn ông cũng không có suy nghĩ hèn hạ, chỉ là tán thưởng đơn thuần, “Lần đầu tiên đặt chân đến nửa Tổ quốc của tôi, thật xinh đẹp, sau này mong được chiếu cố nhiều.”

“Tất nhiên rồi, hợp tác vui vẻ.” Thẩm Trác Hi khách sáo nói, chỉ mong nhanh nhanh đưa họ tới khách sạn, sau đó chạy như bay về nhà. Vụ làm ăn này tuyệt không phải do y phụ trách, y chỉ tạm thời tới đón người mà thôi, cho nên sau này có thể gặp lại cậu hay không còn chưa biết, tâm tư Thẩm Trác Hi hoàn toàn không đặt ở đây.

Dọc đường, nghe nói vị tiểu khai () này vốn là người thừa kế tương lai của công ty T. O, cậu tò mò khủng khiếp, mỗi lần nhìn thấy sự vật mới lạ trên đường đều hỏi Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi cũng chẳng thể phớt lờ người ta, kiên nhẫn giải đáp, trong khi giải thích có thể có những từ ngữ không rõ đều tỉ mỉ giải thích hết, người bên cạnh nghe không ngừng gật đầu, nghe được chỗ mới lạ thì càng ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn chậc lưỡi lấy làm hiếu kỳ.

() 小开: “tiểu khai” là từ gọi chung những kẻ có tiền, có khi cũng dùng là “lão khai”. Cũng có thể hiểu thế này: “Chính là nếu cha ngươi rất có tiền, như vậy ngươi trùng hợp lại là con trai ổng, ngươi sẽ được gọi là tiểu khai” (Lão Hầu cung cấp ^^)

Thẩm Trác Hi nhìn phản ứng của cậu, không khỏi mỉm cười, vẫn là một cậu nhóc mà, chắc so với An Dật còn nhỏ hơn, cũng khoảng hơn hai mươi, thật không biết vì sao công ty T. O lại đem vụ làm ăn lớn như vậy giao cho cậu nhóc non nớt thế này, chậc, chẳng lẽ ăn chắc công ty họ rồi?

Lắc đầu, đến lúc đó bị hung hăng bổ một đao cũng không liên quan tới y, y chỉ muốn ôm An Dật của y hảo hảo ôn tồn. Nghĩ đến đây, bất giác lộ ra một nụ cười. Nụ cười này khác hẳn với vẻ tươi cười công thức khách sáo ban nãy, là thật sự phát ra từ nội tâm, dưới ánh đèn đường hắt xuống, hư ảo không chân thật, cả người ngoài nhìn cũng biết bên trong nụ cười này tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Thật vất vả rốt cuộc tới cửa khách sạn, Thẩm Trác Hi còn tưởng cuối cùng đã được giải thoát, không ngờ, hỏi người đi chung đường cư nhiên còn nhiệt tình mời y cùng vào dùng cơm coi như cảm ơn. Thẩm Trác Hi vốn cực kì muốn từ chối, có điều đối phương mời mọc lần đầu tiên đã cự tuyệt thì sẽ để lại ấn tượng không thoải mái đối với việc hợp tác sau này, quan trọng hơn là, sau lúc đó y về lại còn chưa ăn tối, nếu để An Dật biết, e là…

Thẩm Trác Hi suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, bữa cơm tự nhiên cũng coi như vui vẻ, y phát hiện kỳ thật đối phương kiến thức uyên bác, vừa rồi chẳng qua là mới tới Trung Quốc, nhìn thấy rất nhiều thứ đặc sắc của Trung Quốc, nhất nhất hỏi kĩ nhằm kiểm chứng những gì mình biết mà thôi, bác học nhưng không phô trương học vấn của mình, khiến Thẩm Trác Hi thêm nhiều hảo cảm với cậu, hơn nữa Thẩm Trác Hi nhìn ra được cậu cũng rất có trình độ về phương diện âm nhạc cổ điển, vì An Dật thích nên y cũng biết một ít, bằng không thật phải mất mặt. Dù vậy, người nọ cũng phát giác hiểu biết của y đối với phương diện này không sâu, vì tránh cho xấu hổ, không dấu vết dời đề tài.

Chẳng những người anh tuấn, thái độ cũng đúng mực, xử sự nhiệt tình lại không mất lễ nghi, xuất thân thế gia càng nhất lưu, đúng là người cực kì ưu tú, e là vô cùng được các cô hoan nghênh, Thẩm Trác Hi nhìn nhìn mấy bàn xung quanh thỉnh thoảng len lén đưa mắt quan sát họ, lặng lẽ cười cười, đột nhiên nghĩ tới An Dật, nếu An Dật ngồi đây, sẽ là tình cảnh thế nào nhỉ, vô luận điểm nào, sợ rằng còn hơn vị đối diện cũng không ít. Bất kể đi tới đâu luôn hấp dẫn ánh mắt người khác, làm y phiền não hết sức.

Bất quá đây coi như bữa tối vui vẻ, nhưng hôm sau, khi Thẩm Trác Hi nhận được cấp trên bàn giao thì chẳng thể nào vui nổi. Hóa ra hội đồng quản trị thay đổi người phụ trách, hợp đồng này do y chịu trách nhiệm. Thẩm Trác Hi thật đau đầu không thôi, y biết đây là một vụ làm ăn lớn, nếu thành công thì với y mà nói có thể coi như danh lợi song thu, nhưng vấn đề là hiện tại y chả có hứng thú với công trạng gì hết, y chỉ muốn có thể đúng giờ tan tầm đi mua thức ăn, sau đó nấu cơm làm đồ ăn cho An Dật.

Cho nên khi gác máy cuộc điện thoại chủ tịch đặc biệt gọi tới, Thẩm Trác Hi thật là hình dạng nghiến răng nghiến lợi, mà biểu cảm dữ tợn này vì người nào đó không mời mà đến, đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của y, mà càng thêm vặn vẹo vài phần, sau đó suốt cả một ngày đều đi dạo lung tung với cậu, không nói tí gì về công việc, Thẩm Trác Hi vẫn chưa nổi giận được, chỉ có thể bực bội đi theo. Người này tướng mạo vốn anh tuấn phi phàm trong mắt Thẩm Trác Hi cũng trở nên đáng ghét vô cùng.

Buổi tối còn mời y đi ăn, Thẩm Trác Hi không chút nghĩ ngợi lắc đầu từ chối, hôm nay y nhất định phải cùng ăn tối với An Dật, Thiên Vương lão tử tới cũng không thể ngăn cản y. Có vẻ như không ngờ Thẩm Trác Hi sẽ cự tuyệt, lặng đi một lúc, cười ý bảo không sao, ngày khác mời tiếp. Tiếp đó vài ngày song phương bàn về vài chi tiết vấn đề hợp tác, ngay lúc Thẩm Trác Hi tưởng rằng hết thảy cuối cùng cũng thuận thuận lợi lợi tiến hành, ông trời lại trêu người Thẩm Trác Hi một vố. Hôm nay, Thẩm Trác Hi mới ra khỏi thang máy, liền cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, trên đường nhân viên hoặc nhiều hoặc ít đều chú ý tới y, Thẩm Trác Hi sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ trên mặt mình dính cái gì? Lại vô thức sờ sờ cổ, không phải An Dật lại cố ý để dấu hôn trên cổ y đấy chứ? Cẩn thận nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hình nhý An Dật không để lại dấu vết khả nghi gì trên cổ y. Lẽ nào là y mặc đồ trái?

Đi thẳng tới phòng làm việc, trước lúc mở cửa ra, Thẩm Trác Hi vẫn còn đang nhớ lại, rốt cuộc mình có chỗ nào không ổn, dẫn đến nhân viên để ý tới tấp.

Trong tích tắc mở cửa ra, Thẩm Trác Hi lùi lại, lui ra phía sau vài bước nhìn tấm biển treo trên cửa một hồi, phòng tổng giám đốc, không sai mà, y không đi lầm mà, lại mở cửa phòng làm việc, nhìn bên trong một cái, mình cũng không bị ảo giác mà. Nhưng ai có thể tới nói cho y biết, đám hoa hồng đỏ rực bày đầy cả phòng làm việc của y là chuyện gì vậy? Hôm nay hình như đâu phải ngày cá tháng tư đâu.

Chẳng lẽ là An Dật tặng? Lắc đầu phủ định, đây cũng không giống chuyện An Dật sẽ làm, y cũng chẳng phải thiếu nữ hai mươi, nhận được nhiều hoa hồng như thế sẽ tâm hoa nộ phóng, trừ phi là An Dật tặng, có điều nếu là An Dật tặng thì bất kể là thứ gì, y đều vui sướng dạt dào.

Cố nhịn vẻ mặt hắc tuyến, cuối cùng đã hiểu vì sao các nhân viên nhìn y quái dị như vậy, số lượng hoa hồng đầy nhóc và phô trương thế này, tối qua nhất định gây động tĩnh không nhỏ. Vừa đoán có khả năng tặng lầm cỡ vài phần, vừa vất vả chen chúc tới trước bàn làm việc của mình, giữa biển hoa hồng bao phủ, rốt cuộc đã thấy được một tấm card.

[Yêu anh. Cừu Khinh Hàn]

Sáu chữ to rồng bay phượng múa, làm sắc mặt Thẩm Trác Hi càng khó coi gấp mấy lần, không chút tâm tình thưởng thức mấy chữ kiểu thư pháp xinh đẹp trên tấm card. Chữ kí Cừu Khinh Hàn đúng là tên tiếng Trung của tiểu khai công ty T. O, cái tên trung tính sặc mùi văn nghệ, muốn nhận lầm cũng khó lắm a.– 2 –

Từ sau vụ đồng chí Cừu Khinh Hàn tặng Thẩm Trác Hi cả một phòng hoa hồng, bị Thẩm Trác Hi bảo trợ lý ném hết vào thùng rác. Thẩm Trác Hi vừa nhìn thấy cậu thì chính là mặt đầy hắc tuyến, thật không hiểu người này bị trúng gió gì, sao tự nhiên lại đi thích y, cố tình công ty còn phải bàn chuyện làm ăn với họ, y vẫn chưa thể làm gì cậu, cuộc sống của Thẩm Trác Hi lúc này đúng là lâm vào nước sôi lửa bỏng.

Chưa từng nghĩ bị một người theo đuổi cũng là chuyện phiền não như vậy, mỗi ngày mở cửa phòng làm việc đều đã có các loại các kiểu quà cáp đặt bên trong. Cậu cũng chẳng nói gì, chỉ ngày ngày cười híp mắt tới phòng y báo danh, sau đó dùng ánh mắt có phần u oán nhìn y, hỏi anh không thích sao? Không thích? , vậy ngày mai tiếp tục đổi món khác. Bây giờ chuyện tiểu khai Cừu Khinh Hàn của T. O đang nhiệt liệt theo đuổi Thẩm Trác Hi, là toàn công ty đều biết, thậm chí kinh động tới cấp trên, có điều người cấp trên cũng ôm tâm tình nhìn trẻ nhỏ, phóng túng mặc cậu càn quấy, thậm chí còn đặc biệt giao chìa khóa phòng làm việc Thẩm Trác cho cậu, thái ðộ thuần túy coi náo nhiệt.

Thẩm Trác Hi đen mặt đi tới phía trước, Cừu Khinh Hàn cũng y chang một trợ lý có xu thế bước theo sau, ngoan ngoãn bất cứ khi nào bưng trà rót nước đưa văn kiện, đây đã biến thành cảnh sắc mới trong công ty họ. Mỗi lần nhân viên nhìn thấy, dù cho sắc mặt Thẩm Trác Hi đen đến có thể so với đáy nồi, mọi người cũng vẫn không nhịn cười được, nghẹn đến mức thống khổ lắm luôn.

Thẩm Trác Hi vốn nghiêm mặt đi vô phòng trà, Cừu Khinh Hàn tự nhiên cũng theo vào, bên trong hai đồng nghiệp nữ đang uống cà phê vừa thấy là họ, dưới thế công mỉm cười mê người của Cừu Khinh Hàn, cười cười vẻ mặt ám muội rút êm, để lại không gian cho hai người họ, còn len lén ra hiệu cổ vũ cậu. Thẩm Trác Hi vô tình thấy khóe miệng co rút, tự hỏi lẽ nào xã hội hiện nay thoáng như vậy, theo đuổi đồng tính cư nhiên còn có nhiều người ủng hộ đến thế.

Nhớ tới tình cảnh khi đó theo đuổi An Dật, cảm thấy An Dật thật đúng là vô cùng dễ tính, mặc dù y không nhiệt liệt tiến hành theo đuổi như Cừu Khinh Hàn, nhưng dù sao An Dật mỗi lần nhìn thấy y, nghe điện thoại của y đều là khuôn mặt tươi cười đón chào, giọng nói rất ôn nhu, hay là thật ra hắn cũng rất phiền não, nhưng tính tình hắn ôn nhu, không có biểu hiện ra ngoài.

Đang suy nghĩ lúc ấy An Dật bị mình theo đuổi thì có cảm giác gì, một tách café thơm nồng đưa tới trước mặt y, Thẩm Trác Hi không chút suy nghĩ đón lấy, nếm một ngụm, hửm? Công ty lúc nào đổi qua café đậu rồi? Mùi vị rất chính cống, đám quỷ hẹp hòi bên tài vụ hiếm khi hào phóng một lần sao.

“Có đắng lắm không? Có muốn thêm đường không?” Phát âm tiếng Trung hơi quái dị đánh thức Thẩm Trác Hi đang đi vào cõi thần tiên.

Mới nhớ tới ở đây còn có một người sống sờ sờ, hiển nhiên café này cũng là café đậu người ta pha cho y uống, không phải dùng trong phòng trà công ty. Nhìn thoáng qua khuôn mặt lai anh tuấn lạ kì của người này, giờ phút này đang trưng ra vẻ tươi cười, Thẩm Trác Hi kiềm nén xúc động tung ra một quyền đánh lệch khuôn mặt này đi, người ta nói không đánh người tươi cười, thả tách café trên tay xuống, xoa huyệt Thái Dương đau âm ỷ.

“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” Nếu nói cậu ta thích mình, Thẩm Trác Hi không hề tin, căn bản chẳng có lý do gì, với thế lực nhà cậu tuyệt không thèm muốn chút tiền ấy của mình, nói vừa ý tướng mạo mình thì càng buồn cười, Thẩm Trác Hi tự nhận dáng vẻ coi như có thể, nhưng đối với Cừu Khinh Hàn, mình cũng chỉ coi như một người qua đường. Thật chẳng hiểu nổi cậu ta thích mình cái gì, vừa ý mình cái gì nữa.

“Bề ngoài tôi không đẹp sao?”

Thẩm Trác Hi nhìn cậu, nếu có ai nói cậu bề ngoài khó coi, rõ là muốn bị thiên lôi đánh xuống, rất thành thật lắc đầu.

“Vậy vì sao anh ghét tôi?”

“Tôi không ghét cậu.” Thẩm Trác Hi hít sâu một hơi nói.

“Vậy là anh thích tôi rồi?” Giọng nói mang phần ngạc nhiên mừng rỡ.

“Không ghét tuyệt không có nghĩa là thích.”

“Nhưng tôi thích anh mà.”

Thẩm Trác Hi thật có loại xúc động muốn quăng tách café ra ngoài, hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt. “Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi.” Đồng thời giơ tay lên, cho cậu nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay, “Người ấy cũng đã nhận nhẫn của tôi rồi.”

“Chẳng phải anh chưa kết hôn sao?” Hiển nhiên ai đó đã điều tra y.

Y thật rất muốn kết hôn, nhưng cũng muốn họ có thể kết hôn a, Thẩm Trác Hi không đáp lại.

“Không sao, dù kết hôn rồi cũng vẫn có thể ly hôn.”

“Cậu…” Thẩm Trác Hi không biết nói với cậu cái gì mới tốt, đúng là một đứa nhỏ chưa lớn mà.

Một lát sau, cậu lại tò mò hỏi: “Cô ấy đẹp lắm sao?”

“Rất xinh đẹp.” Nói An Dật xinh đẹp cũng không quá nhỉ, mặc dù dùng từ tinh xảo để hình dung hắn thì thích hợp hơn, ngũ quan kết hợp lại khiến người ta nhìn vô cùng thoải mái.

“Rất tài giỏi?”

“Đúng vậy.” Nghĩ tới An Dật, không khỏi lộ ra ý cười.

“Người phụ nữ mạnh mẽ?”

“Không, người ấy là người rất ôn nhu.” Đối với chuyện Cừu Khinh Hàn hiểu lầm An Dật là nữ, Thẩm Trác Hi thật không muốn làm sáng tỏ hiểu lầm này, nếu để cậu ta biết người yêu của y là nam, chẳng phải cậu sẽ càng dây dưa không rõ sao, cứ để hiểu lầm này tiếp tục thì tốt hơn.

“Làm sao có thể không chút khuyết điểm, anh gạt tôi.” Ai đó căm phẫn trào dâng, cảm thấy Thẩm Trác Hi hoàn toàn là bịa đặt ra một người hoàn mỹ để cậu biết khó mà lui.

“Khuyết điểm hả?” Thẩm Trác Hi nhớ tới khuôn mặt An Dật luôn mang ý cười ôn hòa, ngực cũng ấm áp, cười nói, “Quá ôn nhu nếu như cũng có thể tính là khuyết điểm, thì đây đại khái chính là khuyết điểm của người ấy, à, người ấy không rành việc nhà cho lắm.”

Trước kia vẫn tưởng An Dật vốn không thích làm việc nhà, hoặc là cảm thấy đàn ông không nên làm việc nhà, về sau mới biết An Dật thật sự hoàn toàn vô năng với việc nhà, trong bếp chỉ biết sử dụng lò vi sóng, cho nên mỗi lần thấy An Dật cùng y rửa chén, trong lòng đều là hạnh phúc vô tận, đến khi An Dật nấu món ăn đầu tiên bảo y nếm thử xem, thật làm cho người ta chết chìm trong ngọt ngào. (chỉ cần chuyện kia Dật ko vô năng là ok òi =)))))

Cừu Khinh Hàn nhìn thấy Thẩm Trác Hi lộ ra thần sắc ôn nhu, cả giọng điệu nói chuyện với cậu cũng êm ái hơn một chút, đã biết lại nhớ tới tình nhân của y rồi, không khỏi bực bội, biểu cảm này hoàn toàn không thể là gạt người, y thật sự có một tình nhân mà y yêu sâu sắc. Nhưng có lẽ chính vì thế cậu mới bị người đàn ông này hấp dẫn, một người đàn ông nghiêm túc cứng nhắc khi nghĩ đến người yêu của mình, lơ đãng lộ ra loại biểu cảm nhu hòa, là mê hoặc người ta nhất.

Muốn người đàn ông trước mặt này lúc nghĩ đến mình lộ ra ánh mắt ấy, hoặc kỳ thật không giới hạn nơi người này, cậu chỉ khát vọng cũng có người yêu mình như vậy, cho nên mới đột nhiên động tâm với người đàn ông có tuổi này, có lẽ cậu yêu không phải Thẩm Trác Hi, mà chính là phần tình cảm này của Thẩm Trác Hi.

Thẩm Trác Hi nghĩ đến An Dật là không ngăn được mình nhung nhớ, tuy mới xa nhau buổi sáng, nhưng bây giờ y đã hận không thể lập tức nhìn thấy An Dật, hung hăng ôm lấy hắn, y nhớ An Dật thanh âm ôn nhu, thân nhiệt ấm áp, nhớ An Dật khiêu khích vuốt ve, hành hạ ngọt ngào, thậm chí nhớ An Dật khi làm tình mang ý xấu cố tình giày vò y, ức hiếp y, không cho y giải phóng. Chỉ cần là An Dật đem đến, đối với y mà nói đều là ngọt ngào.

Hai người đều tự mình lâm vào trầm tư, Cừu Khinh Hàn phục hồi tinh thần lại trước, giương mắt thấy Thẩm Trác Hi biểu cảm vô cùng hạnh phúc, oán hận lên tiếng cắt ngang, “Chúng ta phải về rồi.”

“Ờ.” Thẩm Trác Hi quả thật chính là cầu còn không được, còn như vậy nữa, thần kinh y suy yếu mất.

“Cho nên anh sẽ không từ chồi lời mời cuối cùng của tôi chứ, coi như tiễn biệt tôi.”

Thấy cậu trưng ra bộ dạng đáng thương hề hề, Thẩm Trác Hi đã cự tuyệt cậu vô số lần rồi, lúc này thật đúng là không từ chối được, bất chấp khó khăn nói: “Khi nào?”

“Vậy anh đồng ý rồi? Ngày mốt, tôi đi đón anh?”

“Không cần, chỗ nào, tôi sẽ tự đi.”

Thẩm Trác Hi đầu này mới đồng ý với Cừu Khinh Hàn, về nhà liền hối hận, nếu biết trước An Dật ngày mốt cũng hẹn y, dù cậu nói gì cũng không đồng ý, làm cậu ta thất vọng cũng thất vọng rồi, đã cự tuyệt nhiều lần như vậy, thêm một lần cũng chả sao. Cậu ta làm sao so được với vị trí An Dật trong lòng y chứ.

“Làm sao vậy? Có việc?” An Dật thấy vẻ mặt Thẩm Trác Hi ngưng trọng, “Không sao, anh làm việc đi, cũng không có chuyện gì.”

Thẩm Trác Hi thật vô cùng chột dạ, mặc dù y tuyệt không có lỗi với An Dật, nhưng sau lưng An Dật lại đi ăn cùng một người ái mộ mình, đúng là rất có cảm giác tội lỗi, ôm lấy người trước mặt, đấu tranh có nên nói với An Dật về chuyện Cừu Khinh Hàn hay không, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không cần thiết, nói với An Dật có người theo đuổi mình, đây là chuyện gì chứ, há chẳng phải giống như đang ra vẻ mình có mị lực, nghĩ tới điểm này, Thẩm Trác Hi đành ngậm miệng, dù sao y cũng muốn đi.

Bị Thẩm Trác Hi đột nhiên ôm lấy, An Dật vỗ vỗ lưng y, cười hỏi: “Làm sao vậy? Gần đây công việc không thuận lợi sao?”

Thông thường An Dật sẽ không hỏi đến chuyện công việc của Thẩm Trác Hi, nhưng gần đây Thẩm Trác Hi rõ ràng không ổn lắm, chừng như chỉ chốc lát cũng không muốn rời xa hắn, đặc biệt thích kéo hắn, ôm hắn, vốn trước mặt cặp song sinh, Thẩm Trác Hi sẽ không làm hành động thân mật như vậy, hiện tại hình như đặc biệt thích cùng hắn có tiếp xúc thân thể, vừa có cơ hội là quấn lấy, thậm chí khi làm tình cũng nhiệt tình không ít, bớt vẻ ngượng ngùng lúc trước, vô luận hắn muốn thế nào, đều không nhăn nhó, nhiệt tình phối hợp. An Dật thật ra không ghét Thẩm Trác Hi như vậy, ngược lại còn rất thích thú, kỳ thật hắn cũng rất thích độ ấm của cơ thể người mà.

Thẩm Trác Hi tựa vai An Dật, lắc đầu, tham luyến hương thơm nhàn nhạt trên người An Dật.

An Dật cười lắc đầu, nhìn nhìn Thẩm Trác Hi ôm hắn không có ý định buông tay, lùi lại ngồi xuống ghế sopha, Thẩm Trác Hi cũng thuận thế ngồi lên, hai chân tách ra ngồi trên đùi An Dật, tay vẫn ôm chặt lấy eo An Dật.

An Dật buồn cười nhìn người đàn ông đột nhiên làm nũng, chỉ cảm thấy mới lạ, biết ầm ĩ với hắn, như vậy không xấu, dù sao so với trước kia y luôn cẩn cẩn dực dực sợ làm hắn tức giận thì tốt hơn.

“Thật sự không có gì? Nếu muốn em giúp thì cứ nói với em.” Xoa xoa cái đầu vẫn đang chôn ở cổ hắn, tay dọc theo đường cong xinh đẹp của Thẩm Trác Hi, từ cổ áo hở ra chui vào trong.

“Ân…” Từ lỗ mũi hừ ra một tiếng, kẹp chặt hai chân, lại buông lỏng ra, tùy ý An Dật tay tiến vào trong quần áo y, lung tung làm chuyện xấu trên ngực y.

Dùng móng tay gảy mấy điểm nổi lên trước ngực, nghe thấy tiếng hít hơi và tiếng rên rỉ khe khẽ của Thẩm Trác Hi, tay kia cũng luồn vào trong quần áo y, vuốt ve qua lại tấm lưng bóng loáng, miệng lại cảnh cáo nói: “Cố tình giấu giếm không cho em biết, chính là phải chịu phạt nha.” Nói rồi dùng đầu ngón tay bấm bấm đầu nhũ lặng lẽ đứng thẳng lên của y.

“Ân hừ…” Thẩm Trác Hi đau đớn buồn bực hừ một tiếng, toàn thân run rẩy, cũng không biết là vì An Dật cảnh cáo, hay là đôi tay chạy trên người y không ngừng làm chuyện xấu của An Dật.

Thương thay Thẩm Trác Hi hoàn toàn bị An Dật làm cho hồn vía lên mây, lời An Dật nói đều nghe được, về phần nói cái gì, có lẽ không nghe rõ ràng, tất cả tâm tư đều bị đôi tay mang theo ma lực kia câu đi mất, chạy đến chỗ nào, chỗ đó tựa như bị nhóm hỏa, nóng bỏng, dẫn đến từng trận run rẩy.

Sự thật nói cho chúng ta biết, có những lúc bỏ lỡ cơ hội tốt để thẳng thắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, đặc biệt là với một người xấu bụng ưa hành hạ trừng phạt, hậu quả đó càng đáng sợ hơn.

– 3 –

Thẩm Trác Hi vừa thay quần áo vừa dặn dò An Dật, người đang cười dựa vào một bên nhìn y thay đồ, ăn uống đàng hoàng, kỳ thật trong bụng vẫn đang đấu tranh có nên nói cho An Dật biết là hôm nay y ra ngoài với ai hay không, nghĩ tới nghĩ lui thôi quên đi, dù sao y đi cũng nhanh, hôm nay là lần đối phó cuối cùng, tống cổ cậu ta đi là xong, không cần thiết phải nói với An Dật, lỡ như hắn ngoài mặt thì không nói nhưng trong lòng lại không thoải mái, cuối cùng xui xẻo bị hành hạ chẳng phải mình sao.

An Dật cười tủm tỉm nhìn y thay quần áo xong, đi qua giúp y chỉnh chỉnh lại cổ áo cùng cravat, tức giận đáp: “Dù em không ăn cơm, cũng không thể bỏ đói hai tên nhóc kia, khỏi cần lo lắng.”

Ôm lấy người yêu gần trong gang tấc, hôn rồi lại hôn, hôn đến không nỡ buông ra, không nỡ rời đi, chỉ muốn cứ như vậy ôm hắn, một khắc cũng không xa nhau.

An Dật buồn cười nhéo nhéo mũi Thẩm Trác Hi, người này sao gần đây đột nhiên lại bắt đầu dính hắn rồi, mỗi lần ra ngoài đều là bộ dạng khó xa khó rời. “Đi nhanh đi, đến muộn cũng không hay.”

Không tình nguyện buông An Dật ra, đi về phía cửa mà một bước ba lần ngoái lại, thấy vậy An Dật cười thầm không thôi, chờ Thẩm Trác Hi ra cửa, ôm lấy hai đứa nhỏ cũng có xu thế ôm chân hắn đi theo.

“Tối nay chú út cũng có chuyện phải ra ngoài, một hồi dì Ngô sẽ tới, phải nghe lời dì ấy, sau đó lên giường ngủ, có biết hay không?”

“Dạ” Anh em song sinh rất nhu thuận gật đầu, tiếp theo lại hỏi, “Chú Thẩm hôm nay không nấu cơm sao? Nhưng con muốn ăn cơm chú Thẩm nấu”.

An Dật nhéo mũi thằng bé, nói: “Nhóc con ham ăn kia, chú Thẩm có việc đi ra ngoài.” Cũng không biết lúc nào quan hệ của hai thằng bé này với Thẩm Trác Hi lại tốt như vậy, chắc là sau đợt Thẩm Trác Hi dẫn tụi nó đi khu vui chơi. An Dật lắc đầu, thật là hai tên nhóc dễ mua chuộc.

Không nói bên này An Dật trấn an hai tên nhóc xong cũng ra ngoài, Thẩm Trác Hi lái xe tới nhà hàng Cừu Khinh Hàn hẹn y, liếc qua bảng hiệu, nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, ngày nào cũng có thể nhìn thấy hàng ngũ xếp thật dài ngoài cửa, thức ăn quả thật không tệ, trước kia từng muốn hẹn An Dật tới ăn, chẳng qua hẹn trước cũng phải sắp xếp tới mấy ngày sau, thật khiến người ta ngần ngại. An Dật chẳng phải người đặc biệt cố chấp với mĩ thực, thấy cảnh người đông nghìn nghịt này liền cau mày, Thẩm Trác Hi cũng thôi, không ngờ hôm nay lại đến nhà hàng này nhưng cùng người khác, người này còn là người có ý với mình, vừa nghĩ vậy Thẩm Trác Hi bỗng chột dạ, rất có cảm giác ngoại tình yêu đương vụng trộm sau lưng chồng, điều này làm Thẩm Trác Hi cảm thấy rất không được tự nhiên, rõ ràng chả có chuyện gì hết mà.

Suy nghĩ miên man đi vào nhà hàng, nhìn thấy Cừu Khinh Hàn giữa một đống hoa hồng vây quanh ngoắc tay với y, Thẩm Trác Hi khóe miệng hơi giật, rất có loại xúc động muốn quay đầu đi luôn. Trời ạ, chẳng lẽ người nước ngoài đợi lâu đều không biết kín đáo là cái gì sao, cậu ta cư nhiên bày đầy hoa hồng bên bàn ăn, giờ lại còn nhiệt tình gọi y như vậy, dẫn tới người trong cả nhà hàng đều nhìn về phía y. Dù Thẩm Trác Hi bị người khác nhìn chằm chằm quen rồi, cũng hơi lúng túng, vạn phần hối hận đã đồng ý nhận lời mời của cậu, vốn dĩ hiện tại y đang ôm An Dật. May phước nhà hàng này người ngoại quốc chiếm đa số, thấy tình huống này cũng không hề gì, chỉ biết khen ngợi lãng mạn quá, có điều trong mắt Thẩm Trác Hi thật sự là lãng mạn cái đầu ấy, y cũng đâu phải thiếu nữ mười bảy mười tám, còn ăn kiểu này, nghĩ lại mà thấy chột dạ, nếu là An Dật xếp đặt cảnh này, chắc đại khái y vẫn ăn như vậy thôi.

Thẩm Trác Hi đen mặt ngồi xuống trước mặt cậu, hình thành đối lập rõ nét với Cừu Khinh Hàn cười đến mặt mũi xán lạn, lại nhìn quần áo cậu mặc trên người, rõ ràng là trang phục rất khéo léo thanh nhã, nhưng trong mắt Thẩm Trác Hi lại thấy như một con công đang xòe đuôi.

Bất kể người đối diện nói năng nhiệt tình ra sao, Thẩm Trác Hi có thể không đáp sẽ không đáp, không cần trả lời cũng cố sức giảm còn dưới ba chữ, chuyên tâm đối phó đĩa ốc nướng rau thơm, vừa nghĩ món này thật ra cũng không khó làm, hay để lần sau nấu món Pháp cho An Dật ăn? Ừm, thỉnh thoảng nên đổi khẩu vị, chứ không An Dật ăn sẽ chán mất.

Bên này Thẩm Trác Hi tự hỏi dân sinh đại sự, Cừu Khinh Hàn lại thấy trên mặt y lộ ra loại ý cười ôn nhu này, biết y lại nghĩ tới người yêu của y rồi, nhất thời bực tức, cậu một người sống sờ sờ ngay trước mắt y, tự hỏi cũng mị lực phi phàm, nhưng người này thời thời khắc khắc đều không đếm xỉa tới mị lực của cậu chỉ nhớ người tình bé nhỏ của y, luôn khiến cậu tò mò rốt cuộc là thiên tiên hạ phàm nào có sức hấp dẫn đến mức khiến người ta nhớ nhung như vậy. Nhưng cố tình Thẩm Trác Hi bảo hộ người tình bé nhỏ của y vô cùng tốt, toàn công ty trên dưới cư nhiên đều không biết người yêu y là người ra sao, chỉ biết tổng giám đốc bọn họ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, dựa vào chiếc xe xịn thỉnh thoảng đứng dưới lầu công ty đón Thẩm Trác Hi mà suy đoán, đối tượng rất có thể là thiên kim tiểu thư nhà giàu nào đó.

Cừu Khinh Hàn nhất thời cũng mất hứng thú nói chuyện, hai người lặng lẽ ăn thức ăn trên bàn, mãi đến cuối cùng khi món tráng miệng được đưa lên, Thẩm Trác Hi mới hồi hồn, phát hiện đối diện thật lâu không có thanh âm, giương mắt nhìn nhìn người đối diện, sắp dằm nát món tráng miệng, không khỏi rụt rụt cổ, hình như mình quá thất lễ, mặc dù không thích đối phương, nhưng nếu đã đồng ý đi ăn, cũng không nên thất lễ như vậy.

Hắng hắng giọng, lên tiếng nói: “Không biết Cừu tiên sinh định lúc nào quay về?”

Nghe thấy Thẩm Trác Hi chủ động lên tiếng, đang ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lại nghe được lời đuổi cậu mau mau cuốn xéo, dù là Cừu Khinh Hàn rất có gia giáo, cũng nhếch miệng, lẩm bẩm một câu thô tục.

Thẩm Trác Hi ngẩn người, mới ý thức được mình hỏi cái gì, thầm nghĩ, xem ra mình đúng là ước gì cậu ta mau mau đi khỏi, mới vô thức hỏi ra câu đó.

“Trác Hi có thể theo tôi tới một nơi không?” Bất chấp câu hỏi của Thẩm Trác Hi, hãy còn hỏi tiếp.

Thẩm Trác Hi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, chắc cậu ta không ðến mức có ý gì đấy chứ, lại nhìn nhìn tay chân cậu, chỉ cần không phải quái thai như An Dật, với vóc dáng này của cậu, gần như đừng trông mong vào việc dùng sức mạnh với y, còn cái gì thuốc mê này kia, theo Thẩm Trác Hi thấy, cậu cùng lắm là tính tình trẻ con, càn quấy một chút, chứ chưa đến nỗi dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy.

“Một buổi tiệc từ thiện.”

Còn tưởng rằng ăn xong bữa cơm tối nay là xong xuôi, Thẩm Trác Hi than khóc một tiếng, quả nhiên cậu không dễ từ bỏ ý đồ, còn nghĩ dù sao cũng đã ra đây, thật không cần phải làm người ta không thoải mái thêm, còn chờ người ta ký tên vô hợp đồng nữa, cũng chẳng phải yêu cầu quá đáng gì nên gật đầu đồng ý, chỉ hy vọng cậu đừng làm ra hành động kinh người gì là được. Đáng tiếc nguyện vọng thì tốt đẹp vậy, nhưng hiện thực lại tàn khốc, nguyện vọng đẹp đẽ này của Thẩm Trác Hi hiển nhiên là phải thất bại.

Nào ngờ Cừu Khinh Hàn mới vào đại sảnh tiệc từ thiện liền khoác tay lên vai y tỏ vẻ thân mật, Thẩm Trác Hi mới bị khoác lên thì cứng đờ tức khắc, hiện tại ngoài An Dật, bất cứ ai khác mặc kệ nam nữ chạm vào y, y đều cảm thấy toàn thân khó chịu, muốn vẫy tay cậu ra, lại bận tâm mặt mũi cậu ta, trước mặt nhiều người như vậy làm cậu mất mặt, Thẩm Trác Hi dù sao cũng không làm được, trong lúc do dự, Cừu Khinh Hàn đã cười ôm vai y, giờ Thẩm Trác Hi muốn tránh cũng tránh không thoát.

Cứng người mặc cho Cừu Khinh Hàn khoác, cầm ly Champagne định trốn vào góc, không ngờ Cừu Khinh Hàn giống như từ trường hấp dẫn đủ làn sóng người đi qua chào hỏi bắt chuyện, hại y đành phải đơ mặt nhất nhất gật đầu chào, chuyện này nếu đặt ở người khác có lẽ là vinh hạnh vô thượng, quanh buổi tiệc xã giao, đều là có giai cấp, người không cùng giai cấp tuyệt sẽ không mạo muội đi tới bắt chuyện, vậy chỉ là tự làm bẽ mặt thôi, cho nên người qua nói chuyện với Cừu Khinh Hàn tất nhiên đều là những nhân vật có máu mặt.

Đối với loại tiệc từ thiện này, mấy bà lớn là thích nhất thích, vừa biểu hiện mình thiện tâm, đồng thời biểu hiện tài phú của mình, sao lại không làm. Cừu Khinh Hàn tướng mạo anh tuấn thế này rất được các bà thích, thế nên mấy vị thiếu phụ hoặc kéo chồng mình, hoặc cùng bạn chí cốt đứng tụm năm tụm ba, tự thành một vòng nhỏ, lấy đại người nào ra cũng coi như một nhân vật. Mọi người thấp giọng nói cười chuyện phiếm với nhau, thỉnh thoảng ai đó kể chuyện gì thú vị, phát ra một trận cười khẽ, rất có vẻ hoà thuận vui vẻ.

Thẩm Trác Hi chỉ cảm thấy đau đầu, tới tuổi của y, khác với Cừu Khinh Hàn tuổi trẻ anh tuấn, lại đặc biệt có một một phần mị lực ổn trọng thành thục nam tính, các vị chung quanh hoặc nhiều hoặc ít đem lực chú ý đặt trên người y, dẫn đề tài tới y, làm cho Thẩm Trác Hi không được một phút yên bình, đau đầu đến nỗi nghĩ không biết người này muốn y cùng đi là có dụng ý gì.

Nói là tiệc từ thiện, tất nhiên không thể thiếu đấu giá quyên góp, đến đây, sẽ đưa ra một hoặc vài món đồ có ý nghĩa kỉ niệm để đấu giá, đủ loại đồ vật hiếm lạ cổ quái đều có, lúc này mới chính thức mở màn, người người khoe khoang mình lắm tiền nhiều của, có lẽ một món đồ căn bản không đáng tiền có thể tăng giá lên gấp mấy lần, nếu gặp công tử bột nhà nào đang tranh giành tình nhân muốn làm người đẹp vui vậy ra giá càng cao.

Mấy món ban đầu chẳng qua làm nóng người, ra giá cũng không nóng không lạnh, tâm tư Thẩm Trác Hi cũng chả để ở đó, tùy tiện nhìn mấy món đồ đấu giá, hứng thú ít đi, đưa mắt nhìn bốn phía.

Nhẹ nhàng chuyển động ly rượu trên tay, nhìn chụp đèn thủy tinh rực rỡ trên đỉnh đầu, khi ngó ngó lan can phong cách Baroque xa hoa ở lầu hai, Thẩm Trác Hi càng nhìn càng quen mắt, bỗng nhiên nhớ tới thì ra đây chính là nơi lần đầu tiên y gặp An Dật. Khóe miệng bất giác cong lên, vừa rồi y nhất thời không chú ý, hơn nữa khi nhìn thấy An Dật y đứng ở vườn hoa bên ngoài, nên mới không phát hiện ra ngay, giờ nghĩ lại bất giác đáy lòng mềm mại, không ngờ cư nhiên mình bất tri bất giác đến là nơi này.

Khi chợt thấy An Dật, một vẻ đẹp kinh tâm động phách và phút chốc tim đập nhanh, đến giờ nhớ lại vẫn mới mẻ, người con trai duyên dáng xinh đẹp như tinh linh đột nhiên xông vào tầm mắt y, dưới ánh trăng bàng bạc che phủ, tựa như tinh linh ánh trăng được trời độc sủng, mộng ảo không chân thật, dệt thành một chiếc lưới mộng khiến y hãm sâu, sau đó lại tàn nhẫn tỉnh mộng tan biến, mất mát trong khoảnh khắc ấy, dường như cả hô hấp cũng muốn theo hắn cùng biến mất.

Khi đó đại khái y thật sự ngay cả nằm mơ cũng không ngờ tới, hiện tại y có thể có được chàng trai chỉ xuất hiện trong mộng — An Dật, nhớ tới An Dật, lòng không ngăn được ngọt ngào, bất giác sờ lên chiếc nhẫn đeo trên tay, không ngừng vuốt ve.

Chung quanh đột nhiên phát ra một tiếng hít sâu, đánh thức Thẩm Trác Hi đang lâm vào hồi ức, nhìn lên đài, cũng có phần trợn mắt, chẳng biết ai lấy ra đấu giá, thật là một khoản lớn, trước chưa nói mặt nhẫn khảm đầy kim cương, chỉ viên kim cương cực đại ở giữa cũng đủ làm người ta điên cuồng rồi, nằm trong một chiếc hộp lót nhung tơ đỏ lẳng lặng chiếu ra ánh sáng lộng lẫy, cực kì lóa mắt, lấp lánh đến khiến người hoa mắt. Nhìn nhìn chung quanh bất kể là người phụ nữ nào trên mặt đều lộ vẻ yêu thích, biết ngay với phụ nữ, sức hấp dẫn của đá quý là không thể tránh khỏi, mà các quý ông bên cạnh những người này ai cũng hưng phấn như hăng tiết gà, không thể nghi ngờ mặc kệ phụ nữ ngoài miệng nói thế nào, đây đều là một cơ hội tốt làm rung động tâm hồn thiếu nữ.

Người chủ trì buổi đấu giá còn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện về chiếc nhẫn kim cương, kim cương tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, chỉ ngụ ý này đã đủ làm phụ nữ mê muội, lại thêm giá trị của nó, thật không người phụ nữ nào có thể không động tâm. Nhưng Thẩm Trác Hi cũng chỉ nhìn thoáng qua, mấy thứ này đối với y mà nói không thích bằng một nụ hôn của An Dật.

Giá này được những người điên cuồng thúc đẩy không ngừng tăng lên, tới một cái giá gần như trên trời, đang lúc vị ra giá kia tràn đầy tinh thần chuẩn bị ôm được mỹ nhân về, Cừu Khinh Hàn bên cạnh Thẩm Trác Hi nhìn y một cái, cười tủm tỉm giơ tay ra giá.

Thẩm Trác Hi nhất thời cảm thấy hãi hùng khiếp vía, có loại dự cảm không hay, phải chăng cậu ta…

Lúc Cừu Khinh Hàn chính thức đem giá đẩy lên trời, vị ra giá béo ú vừa rồi quả thật là cắn răng hung tợn nhìn Cừu Khinh Hàn, rốt cuộc không ra giá nữa, ngay sau đó người chủ trì buổi đấu giá gõ vang, nhất thời ánh mắt cả sảnh đều tập trung trên người Cừu Khinh Hàn.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, người chủ trì cầm chiếc hộp tới trước mặt Cừu Khinh Hàn, nhìn gần chiếc nhẫn càng xinh đẹp rực rỡ, Cừu Khinh Hàn nhận lấy, trầm ngâm một hồi như đang suy nghĩ nên tặng cho quý cô nào, vô luận tặng cho ai, đều là chuyện cực kì hãnh diện.

Thẩm Trác Hi lặng lẽ nhích qua bên cạnh, ra sức kéo xa khoảng cách với Cừu Khinh Hàn, lòng không ngừng cầu khẩn thần phật trên trời, nhất thiết đừng bị y đoán trúng mà, vậy không khỏi cũng quá…

Đáng tiếc thần phật trên trời chả biết là bận quá hay là hôm nay nghỉ ngơi, hiển nhiên không nghe thấy Thẩm Trác Hi hết sức thành khẩn cầu xin, thật vất vả kéo xa khoảng cách, Cừu Khinh Hàn chưa tới vài bước đã đi đến trước mặt Thẩm Trác Hi, mỉm cười đưa chiếc nhẫn tới trước mắt Thẩm Trác Hi.

Nghe từng tiếng kinh hô xung quanh, Thẩm Trác Hi thật sự thật sự hối hận hành động hôm nay thêm lần nữa, rất muốn cạy đầu người trước mặt coi coi rốt cuộc là cấu tạo gì, cậu có biết là nhẫn không thể tặng lung tung hay không hả, cậu có biết bây giờ y thật sự rất xấu hổ rất xấu hổ hay không hả, nhận lấy là không thể, từ chối thì người mất mặt chính là cậu.

Cừu Khinh Hàn lúc này kinh hỉ thật quá mức kinh hỉ, đã biết cậu mời y tới là không hảo tâm, giờ phút này Thẩm Trác Hi thật muốn trời giáng sét đánh y cho rồi, sẽ không cần đối mặt với tình cảnh xấu hổ như thế, cư nhiên bị một người đàn ông tỏ tình trước mặt mọi người…

Có điều chuyện càng kinh hỉ hơn xảy ra khi Thẩm Trác Hi vừa vô tình ngẩng đầu lên.

Chàng trai tao nhã nghiêng người dựa vào lan can lầu hai thấy Thẩm Trác Hi giương mắt ngơ ngác nhìn hắn, mỉm cười nâng ly rượu trên tay hướng về y.

Thẩm Trác Hi thật hoàn toàn choáng váng, bây giờ y không muốn bảo một tia sét đánh y nữa, thần ơi, dứt khoát cho một thiên kiếp diệt y luôn cho rồi… Người cười đến ôn hòa tao nhã ấy không phải An Dật còn có thể là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.