Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 133: Chương 133: Mất trộm




“Ai trong mấy cậu phụ trách dọn dẹp bên ngoài?”

Người phụ nữ hỏi, đội trưởng Hoàng ra hiệu với mấy người sau lưng, lập tức có bốn người bước ra.

“Dì Quần.”

Một người phụ nữ lớn tuổi mặc bộ đồ trắng của người giúp việc nghe tiếng gọi lập tức đi tới, cung kính: “Nhị quản gia.”

“Bác đưa mấy người này ra ngoài.”

Dì Quần gật đầu: “Dạ.”

Số còn lại kể cả Hướng Nam chỉ còn ba người, người phụ nữ kia thấy lượng người không nhiều, hơi nhíu mày, nói với ông Hoàng: “Sợ sẽ phải làm lâu đây.”

Ông Hoàng hẳn là khá quen với vị Nhị quản gia này, hỏi bà: “Sao lại bảo vậy?”

“Nhân viên trực điện thoại công ty anh không có nói với mấy người sao?” Nhị quản gia nhướn mày: “Thảm mới cậu chủ nhà chúng tôi đặt hôm qua đã được chuyển tới qua đường hàng không rồi. Hôm nay phải dọn thảm cũ ra khỏi phòng cậu ấy, quét sạch nền nhà rồi trải thảm mới ra.”

Ông Hoàng thật sự không biết chuyện này. Ông nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi phải gọi một cú điện thoại.”

Ông Hoàng gọi điện kêu thêm hai người nữa tới.

Phần việc do Nhị quản gia phân công, ba người theo chân người hầu trong nhà đi dọn dẹp ở khu tầng một và tầng hai. Nhị quản gia đích thân dẫn ông Hoàng cùng Hướng Nam bà chọn lên tầng ba bình thường Thường Triết không cho người ngoài đặt chân vào.

Tầng ba là phòng ngủ.

Gian phòng này của Thường Triết rộng rãi vô cùng.

Sau khi nghe Nhị quản gia dặn dò hết tất cả mọi việc, ông Hoàng và Hướng Nam liền bắt tay dọn dẹp.

Chủ yếu là việc tay chân, cần cẩn thận, kiên nhẫn cùng có sức khỏe.

Sự chăm chỉ chịu khổ của Hướng Nam nhận được sự tán thưởng của ông Hoàng. Ông Hoàng rất hài lòng với cậu nhân viên mới tới này, dựng ngón cái khen Hướng Nam. Hướng Nam khẽ cười rồi cúi đầu làm việc tiếp.

Nhị quản gia nói không sai.

Việc cần làm rất nhiều, rất mệt.

Đồng nghiệp ở ngoài phơi nắng cả ngày, nhóm Hướng Nam thì bận rộn đến tận bảy giờ tối, lúc này mới hoàn thành hết tất cả mọi việc.

Nhị quản gia cho người chuẩn bị chút trà bánh cho mọi người.

Bà hỏi ông Đồ có cần chuẩn bị bữa tối cho mọi người không thì nhóm ông Hoàng liền từ chối ý tốt của bà.

Vì mệt mỏi, mọi người ai cũng ủ rũ, thương lượng một chút rồi hỏi mượn Nhị quản gia một chỗ nhỏ. Tất cả ra ngồi cạnh bể bơi ngoài khu nhà, nghỉ ngơi tạm.

Mọi người tụ tập lại một chỗ, không tránh được việc trò chuyện tán gẫu.

Mọi người so sánh xem ai khổ hơn ai thảm hơn, nói qua nói lại rồi nói tới người chủ của căn nhà này.

“Tôi bảo, quá phung phí đi.” Một người lùn lùn nhìn về phía căn nhà, nhỏ giọng nói: “Một cái gối còn đắt hơn tất cả đồ điện trong nhà chúng ta. Người này sống thế nào vậy?’

“Đây đã là gì.” Ông Hoàng cười cười: “Cái thảm trong phòng cậu ta quý đến mức nào cơ chứ, thế mà chỉ vì bị khách đánh rơi tàn thuốc lên để lại một cái dấu nho nhỏ khó thấy, đã vội vàng muốn tháo ra, vứt đi, đặt chiếc mới, thuê vận chuyển đường không rồi trải thảm mới. Nếu bảo người này phung phí, không bằng nói cậu ta căn bản không coi tiền là tiền.”

Hướng Nam nghe ông Hoàng nói vậy thì khẽ cười.

Không sai, theo sự hiểu biết về Thường Triết của Hướng Nam, Thường Triết quả thực là người như vậy.

Nên nói là trời sinh đã không có quan niệm tiền bạc, lúc mua đồ Thường Triết chưa từng xem giá tiền, nghe thấy con số to tới mức nào, cho dù trong ví tiền không có đủ, cậu cũng chẳng thèm nhăn mặt, cùng lắm chỉ nói: À.

Tuy hay tiêu tiền lung tung nhưng Thường Triết lại rất có mắt nhìn.

Y có tài năng chỉ tùy tiện chỉ cũng có thể chọn ra món đồ tốt nhất.

Không hẳn là đắt nhất, nhưng chất lượng thì nhất định sẽ là tốt nhất.

Thế nên hồi trước khi Hướng Nam cần mua mấy món đồ quý giá một chút, những lúc còn do dự không quyết định được đều nhờ Thường Triết chọn giúp y.

“Tôi bảo nhé, sân bóng trong nhà, phòng karaoke, phòng xông hơi, bể bơi, muốn gì có đó. Ở trong một căn biệt thự rộng lớn thế này, lại chỉ có mình cậu ta, không biết có cô đơn không nhỉ.”

“Hừ ” Ai đó nghe thấy vậy liền cười giễu: “Cậu chưa từng xem qua tạp chí đúng không? Cậu ta hơn tháng lại đổi một người, bạn giường hôm trước khác hôm sau thì cậu bảo có cô đơn không?”

“Nói cũng phải.” Một người khác tiếp lời, nghiêng người dựa lại gần bàn rồi hạ thấp giọng nói: “Hơn nữa, tôi nghe một đứa bạn của anh họ tôi bảo, cậu ta đi tán gái không hề cần tiêu tiền đâu. Bộ dạng đẹp trai, lại dễ gây thiện cảm, vừa đưa tay là có! Cho dù chia tay, mấy cô gái kia không những không hận, còn hết lời nói tốt cho cậu ta nữa ”

“Tán gái đến mức đấy…” Người kia cảm thán: “Đó là đạt tới cảnh giới nào rồi a ”

Nghe người kia nói vậy, Hướng Nam hơi nhíu mày.

Thế nhưng nghĩ thấy y không có tư cách quản chuyện Thường Triết, hàng lông mày vừa cau lại của Hướng Nam lại trở về trạng thái bình thường.

Hướng Nam vừa cầm tách trà lên thì nghe thấy Nhị quản gia gọi y.

Y quay đầu lại, thấy Nhị quản gia đang đi lại phía y thì đẩy ghế ra đứng lên.

“Có chuyện gì sao?”

“Có một bóng đèn trong cái đèn chùm hỏng, mấy người phụ nữ bọn tôi không đủ cao. Tôi định nhờ cậu qua thay dùm, được không?”

Hướng Nam gật đầu, theo Nhị quản gia đi vào.

Là chùm đèn thủy tinh ngoài hành lang tầng ba.

Hướng Nam trèo lên bậc cao nhất của cầu thang, cẩn thận gạt dây thủy tinh trang trí ra, vặn bóng đèn bị hỏng xuống rồi cúi người, đổi lấy bóng mới Nhị quản gia giữ thang đưa cho, rướn người vươn tay lắp lên.

Hướng Nam nghe Nhị quản gia đột nhiên kêu cậu chủ thì khựng người.

Y cúi xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Thường Triết.

Thường Triết ban đầu ngẩn người, nhưng rồi rất nhanh, y liền lạnh lùng coi như chưa từng quen biết Hướng Nam mà hỏi Nhị quản gia: “Làm gì vậy?”

Nhị quản gia có chút khó hiểu trước thái độ đối với Hướng Nam của Thường Triết, ngẩng đầu liếc y một cái rồi trả lời Thường Triết: “Đổi bóng đèn hỏng.”

“Người đâu ra đây?”

“Là người của công ty vệ sinh.”

Thường Triết đầy ghét bỏ lườm Hướng Nam một cái rồi bảo Nhị quản gia: “Xong việc thì nhanh chóng để họ đi đi.”

Nhị quản gia gật đầu, Thường Triết đi vào trong phòng.

Lúc Thường Triết vào phòng, Hướng Nam nghe thấy y tức giận mắng cái gì mà cả chó mèo cũng cho vào nhà rồi ngay sau đó đóng “rầm” cửa lại. Cả người Hướng Nam và Nhị quản gia cùng chịu chấn động mà rung lên.

Hướng Nam cười khổ.

Nhị quản gia tỏ ý Hướng Nam đừng để tâm thái độ vô lễ của Thường Triết.

Hướng Nam cười nhạt lắc đầu, thay xong bóng đèn trèo xuống thang, cất thang đi rồi theo Nhị quản gia đi tìm mấy người trong đội.

Mọi người lúc này đã thu dọn hết đống máy móc cọ rửa lên xe rồi.

Ông Hoàng thấy Nhị quản gia đi xuống thì lại thanh toán với bà, vào phòng khách, để Nhị quản gia ký biên lai trước mặt mọi người.

Nhị quản gia nhận được hóa đơn rồi khách khí tiễn mọi người ra về. Ai ngờ, từ trên tầng đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Không ai được đi đâu cả!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thường Triết từ trên tầng đi xuống, đừng ở chỗ chiếu nghỉ cầu thang giữa tầng một và tầng hai, nhìn lướt qua tất cả mọi người một lượt rồi ném một chiếc hộp nhung đen rỗng không xuống, nhíu mày: “Đồ đâu?” <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.