Khi Hướng Nam tỉnh lại nhìn thấy Trình Nam thì có chút đờ đẫn.
Y đang nằm ngủ trên người Trình Nam, đè lên nửa người cậu.
Giây phút ấy, Hướng Nam chưa hoàn toàn tỉnh táo như đang nhớ lại cảnh ngày trước.
Y suýt chút nữa duỗi tay lay Trình Nam dậy, hỏi cậu hôm nay không phải đi học sao.
Nhóc Diệc Hòa xông vào làm Hướng Nam lập tức bừng tỉnh.
Hướng Nam từ những hồi ức xưa cũ quay trở về hiện thực.
Y bỗng nhận ra, nơi đây không phải ký túc xá trong trường học, cũng chẳng còn là sáng hôm nào y sốt cao tỉnh lại trong phòng Trình Nam nữa.
Giật mình tỉnh giấc, thời gian không thể trôi ngược trở về, tim Hướng Nam bỗng như thắt lại.
“Mẹ đâu?”
Nhóc Diệc Hoa hai mắt lấp lánh đến bên phía giường Trình Nam, giơ hai cánh tay nần nẫn ra đòi Hướng Nam bế.
Sau đó, nó nghe Hướng Nam hỏi liền dùng chất giọng trẻ con sang sảng đáp: “Mama nói… phải đi làm… kêu… kêu con gọi papa… gọi papa… xuống bếp nấu đồ ăn sáng.”
Trình Nam bị Diệc Hòa đánh thức.
Cậu cáu kỉnh kéo chăn chùm qua đầu, xoay người ôm lấy Hướng Nam.
Hướng Nam thấy nhóc Diệc Thuận cũng đang cầm một chiếc xe đồ chơi chạy lại, không muốn để hai đứa nhỏ chọc Trình Nam lên cơn liền nhấc tay cậu lên, trèo qua Trình Nam (phía y nằm dựa sát vào tường), bế Diệc Thuận, dắt tay Diệc Hòa, đóng cửa lại ra ngoài.
Từ đêm đó trở đi, Trình Nam không còn hỏi đòi tiền Hướng Nam nữa.
Không cướp đồ của mọi người, không châm chọc mỉa mai, không những không tới đòi tiền Hướng Nam mà còn tích cực ra ngoài tìm việc, bắt đầu giao khoản được gọi là tiền nhà của cậu cho Hướng Nam.
Cậu chủ yếu làm những công việc ngắn hạn.
Ví dụ như mấy việc làm bán thời gian ở cửa hàng ăn nhanh, bãi đậu xe, chuyển phát nhanh, ngay cả việc tới quán mạt chược trông coi cho người ta cậu cũng nhận.
Công việc tìm được ngày một tạp nham, những người cậu gặp mặt cũng ngày một hỗn tạp.
Đủ loại hạng người, kiểu gì cũng có.
Hướng Nam sợ với tính khí của cậu ra ngoài làm việc cho người ta lại xảy ra chuyện. Tối nào cũng phải ngồi ở sofa chờ cậu về, nhất định phải thấy cậu nguyên vẹn, bình an trở về mới dám đi ngủ.
Trình Nam biết Hướng Nam đang chờ cậu, bất kể thế nào, hôm nào cũng nhất định phải về đúng hai giờ sáng.
Đám anh em trông quán ở bên ngoài mỗi khi nhận tiền công đều đi chơi thâu đêm toàn chế nhạo Trình Nam bị “viêm phế quản” (vợ quản nghiêm). Trình Nam lại không cho là vậy, mỗi này đều trực tiếp hất tay kêu họ “cút” rồi về nhà tắm rửa ấm áp, ôm Hướng Nam vào phòng, đắp chăn cùng ngủ.
Cuộc sống từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Sảnh Dực càng ngày càng bận. Hướng Nam thì vẫn như cũ không tìm được việc nào.
Hôm đó Hướng Nam đột nhiên nhận được một cú điện thoại, nói là một nơi Hướng Nam từng đến phỏng vấn sắp xếp để hai giờ chiều nay y tới phỏng vấn lại. Thấy bảo nếu qua sẽ lập tức đi làm, trong lòng Hướng Nam vui sướng vô cùng, thế nhưng sau khi gọi hai cú điện thoại, y liền buồn.
Hướng Thiện xin nghỉ cùng mẹ Hướng tham gia một chuyến du lịch một ngày.
Hướng Thiện phải đi làm, Sảnh Dực cũng phải đi làm.
Y không tìm được ai trông con, lại không thể mang con đi phỏng vấn nên nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Hướng Nam liếc mắt, để ý tới Trình Nam hiếm khi ở nhà.
“Không được.”
Thấy Hướng Nam định lên tiếng, Trình Nam ngồi một bên chơi điện tử cướp lời trước.
Hướng Nam nhíu mày, cẩn thận mặc cả: “Chỉ một chút thôi.”
“Một chút cũng không được.” Trình Nam ngước mắt lên rồi lập tức quay lại nhìn màn hình: “Hai đứa nhỏ nhà anh là ác quỷ, tôi không muốn trông chúng.”
Trình Nam nói vậy là có nguyên do.
Lúc trước cậu khổ cực lắm mới tích đủ tiền mua một bộ PSP, bị hai đứa nhỏ này móc ra được dưới đống đệm gối, bật lên rồi tắt đi, tắt đi lại bật lên.
Cái máy chịu giày vò đau khổ, bị nhóc Diệc Hòa dùng như miếng gạch đập lên người nhóc Diệc Thuận, rồi lại bị nhóc Diệc Thuận cướp lấy ném về phía vách tường cạnh bên giường, đập bật trở lại, rơi xuống chăn.
Cứ đập phá như vậy hết năm lần bảy lượt, chờ đến lúc Trình Nam phát hiện ra, chiếc máy mới đã chịu thương tật cấp độ III rồi.
“Cậu vẫn còn nhớ chuyện đó sao.” Hướng Nam ngồi xuống cạnh cậu: “Không phải tôi đã mua đền cho cậu một bộ máy khác rồi sao?”
Trình Nam lặng thinh, quẳng máy PSP sang một bên, đứng dậy định về phòng.
Hướng Nam chắn trước đường cậu đi, lại bị cậu nghiêng người đẩy một cái, ngã xuống chiếc sofa bên cạnh.
Hướng Nam cong lưng định ngồi thẳng dậy bị Trình Nam đè xuống.
Trình Nam tóm lấy cánh tay đang chống cự của y, nâng cằm y lên, cắn lấy môi y, dần dần, nụ hôn ngày một thêm sâu.
Đột nhiên tập kích, Hướng Nam bị cậu làm cho không kịp thở nổi, quờ quạng giãy dụa. Trình Nam đứng không vững, kéo theo Hướng Nam ngã nhào xuống đất.
Từ nơi giữa sofa và bàn trà truyền tới tiếng cầu xin cùng tiếng thở dốc của Hướng Nam.
Không khí hồng phấn ấy ngay lúc hai người nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa lập tức bay mất.
Sảnh Dực bước vào, Hướng Nam và Trình Nam đã chỉnh quần áo ngay ngắn, ngồi trở về sofa rồi.
Sảnh Dực theo bản năng cảm thấy dường như có gì đó không đúng, lại gần nhìn mới bất ngờ.
“Anh làm sao vậy?” Tay Sảnh Dực chạm lên mặt Hướng Nam: “Sao mặt đỏ vậy?”
Không chỉ mặt đỏ, môi cũng đỏ hồng.
Hướng Nam lắc đầu, nắm lấy tay cô: “Sao em lại về giờ này?”
“Em để quên mấy thứ chứng từ ở nhà, tiện lúc giờ nghỉ quay lại lấy.”
Sảnh Dực nói rồi bỏ túi xách xuống, vào trong phòng.
Rất nhanh, cô cầm một tập chứng từ đi ra, kiểm tra cần thận một lượt rồi nhét vào trong túi xách.
“Sảnh Dực, anh muốn thương lượng với em chuyện này.”
“Hả?” Sảnh Dực ngước mắt lên: “Anh nói đi.”
“Anh định…”
Hướng Nam là mong Sảnh Dực có thể xin phía công ty cho nghỉ một buổi chiểu, ở nhà trông con.
Thế nhưng y vừa lên tiếng, còn chưa kịp nói gì, di động Sảnh Dực đã đổ chuông.
Sảnh Dực vội vàng lấy điện thoại ra, quay người đi nghe máy.
Cô luôn miệng vâng dạ với người ở đầu bên kia, quay lại chỉ chỉ cổ tay mình với Hướng Nam ngụ ý mình đang vội. Cô vừa nói chuyện điện thoại vừa cầm túi xách lên, đi ra khỏi nhà.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Hướng Nam thấy phền muộn.
Trình Nam ngồi dạng chân dạng tay hình chữ “Đại” bên cạnh thấy y bị thờ ơ liền chọc y: “Hoho Có người bị ruồng bỏ kìa.”
Hướng Nam nghe vậy liền nhíu mày.
Y trừng Trình Nam một cái, đừng dậy đi vào phòng có mấy đứa con đang ngủ trưa. Trình Nam thấy y tức giận, vội cản y lại.
“Cậu làm gì đấy?” Hướng Nam lườm về phía cậu.
Thấy Hướng Nam như vậy, Trình Nam cũng không bực bội.
Cậu ôm lấy y, đầu hàng: “Được rồi, được rồi. Tôi trông hộ anh, tôi trông hộ anh. Để anh có một buổi phỏng vấn thành công, cho dù là hai đứa Siêu Saiyan ấy tôi cũng sẽ trông hộ anh, được chưa?” (Siêu Saiyan: cấp độ biến đổi cao nhất của Songoku)
“Thật sao?”
Hướng Nam thấy có hy vọng, nhưng rất nhanh, y lại do dự.
“Cậu không được hung dữ với chúng nó.”
“Rồi, rồi.”
“Cậu không được đánh chúng nó.”
Trình Nam mất kiên nhẫn: “Biết rồi, biết rồi.”
Hướng Nam nhét lọ kẹo vào trong lòng Trình Nam.
Hành động mời cậu ăn kẹo của Hướng Nam làm Trình Nam thấy khó hiểu. Cậu định mở nắp ra, Hướng Nam giữ cậu lại: “Đây là đồ dự phòng lúc hai đứa không nghe lời thì cậu lấy ra dụ chúng nó.”
Wow, nghĩ thấy Trình Nam cậu sắp chịu khổ cực mà không có phúc lợi đáng nói làm sao?
Trình Nam nhíu mày: “Còn của tôi đâu?”
“Tối tôi cho cậu.”
Ý Hướng Nam là tối về sẽ nấu thêm món thưởng cậu.
Thế nhưng Trình Nam nhịn đói đã lâu lại hiểu sai.
Nghe Hướng Nam nói tối sẽ tự dâng mình cho cậu, cậu lập tức nghĩ bậy nghĩ bạ, tâm trạng phơi phới.
Nơi gọi Hướng Nam tới phỏng vấn lại là một công ty vệ sinh rất lớn.
Ông chủ hỏi Hướng Nam mấy vấn đề đơn giản, rất hài lòng với câu trả lời của y. Sau đó có một người vào báo rằng lát nữa có một đội làm vệ sinh sẽ tới đâu đó làm việc, ông chủ liền quyết định để Hướng Nam đi theo đội này. Hướng Nam biết, ông chủ muốn xem khả năng làm việc thực tế của y.
Hướng Nam xuất phát theo đội này.
Một nhóm bảy người, ai cũng dễ nói chuyện.
Mọi người cười cười nói nói. Tới đích đến, Hướng Nam chuyển giúp đồ đạc xuống xe, vào nhà nhìn thấy một người phụ nữ liền ngây người.
Y nhận ra người kia.
Đó là người giúp việc ở trường của Thường Triết.
Bà cũng nhận ra Hướng Nam, có chút bất ngờ, lịch sự gật đầu với Hướng Nam rồi mỉm cười chào y: “Lâu rồi không gặp cậu.”
Hướng Nam bất đắc dĩ, cũng gật đầu, giật giật khóe miệng: “Đúng rồi. Thật sự… lâu lắm không gặp.”
Chỗ của Thường Triết?
Không ngờ chuyện đời lại trùng hợp đến vậy. Trong lòng y có chút bất an, đảo mắt nhìn quanh, đầu mày hơi cau lại.
Siêu Saiyan: link <ins
class=”adsbygoogle”