Mấy ngày sau Dương Lập vẫn gặp lại Hàn Thiếu Hoa, cậu mặt không đỏ, tim không đập liên tục thổ lộ với gã, lực sát thương chả kém cạnh gì so với lúc làm nũng lấy lòng. Dương Lập cuối cùng cũng đầu hàng, nhắm mắt làm ngơ, mặc cho đồng chí Tiểu Hàn ôm ôm ấp ấp. Mặc dù gã có chút không cam lòng, nhưng không có nghĩa là chùn bước nữa.
Sau khi chính thức hẹn hò cuộc sống hai người cũng không có biến đổi gì quá lớn, chỉ là mỗi ngày có nhiều thêm một người, và rồi hạnh phúc không ngừng nhân đôi mà thôi. Trong một tuần lễ, họ có thể cùng nhau ăn cơm, lúc thì ăn đồ tây, lúc thì đồng chí lão Dương có thể bộc lộ tài năng trù nghệ(nấu ăn ngon), nghe đồng chí Tiểu Hàn một bên tán thưởng. Ăn tối xong còn có thể cũng nhau xem phim, trước kia chỉ có một mình Dương Lập ngồi xem thầm bình luận trong đầu, hiện giờ có thêm một người nữa, chẳng cần phải nghẹn mãi trong lòng nữa rồi. Hai người vừa xem phim, vừa tán dóc với nhau, phi thường thoải mái. Mà Hàn Thiếu Hoa mỗi lần nghe xong, lần nào cũng cười rõ to, điều đó càng khiến Dương Lập phi thường vừa lòng, tán thưởng đồng chí Tiểu Hàn đúng là có con mắt xem phim. Lúc đó, Hàn Thiếu Hoa liền đòi hôn thưởng, mà Dương Lập cũng cam tâm tình nguyện để cậu ở nhà lâu hơn, thẳng đến một ngày nào đó cố đuổi mấy mà vẫn không đi. Rồi có một lần… hai lần, số lần ngủ lại của Hàn Thiếu Hoa càng ngày càng nhiều.
Mới đầu cậu còn rất quy củ, bị đá xuống cũng chẳng hề hối hận. Rồi mãi đến lúc nửa đêm, quỷ con lại bắt đầu tập kịch lên giường Dương Lập, tỏ vẻ đáng thương hề hề mà nói, sàn nhà lạnh quá tôh không ngủ được. Đều là người địa cầu(ý của bạn dương là cùng là loài người), đồng chí Lão Dương cũng chẳng thể chịu nổi đồng chí Tiểu Hàn làm nũng, vì thế cam chịu đồng giường cộng chẩm(cùng chăn gối) với người ta. Đang lúc Lão Dương còn thầm khen quỷ con đêm ngủ thật ngoan, ấy vậy mà đến tờ mờ sáng, đồng chí Tiểu Hàn mới bắt đầu giờ trò. Bàn tay không hề an phận bắt đầu tiến vào áo ngủ của lão Dương. Động một chút chân tay lão Dương còn nhịn được, nhưng đến khi hai người bắt đầu hôn môi triền miên, gã bắt đầu chẳng thể chịu nổi, sáng sớm đã không cho người ta ngủ rồi!
“cậu đàng hoàng một chút cho tôi!” Dương Lập nhẹ giọng quở trách.
Hàn Thiếu Hoa dừng hôn vai Dương Lập, bắt đầu lý sự “Kết giao cũng được một thời gian rồi, có phải chúng ta nên tiến thêm bước nữa hay không?”
Đồng chí Tiểu Hàn chẳng thèm che dấu dục vọng của chính mình. Dương Lập nghe thế thì đỏ bừng cả mặt, đẩy tay cậu ra “Quốc gia ta đã quy định rồi, chưa đến tuổi không được trao thân”
Hàn Thiếu Hoa nghe xong cười hắc hắc, gối đầu lên thắt lưng người yêu “Vậy anh trao thân cho tôi đi là được mà!”
“Vô sỉ!” Dương Lập chộp lấy khuôn mặt của Hàn Thiếu Hoa, dùng sức nhéo nhéo, nhưng trong lòng gã vẫn thấp thỏm, nửa ngày sau mới nói “Cậu cho… tôi thêm chút thời gian nữa đi!”
“Được!” Hàn Thiếu Hoa hôn lên trán người yêu, mỉm cười nói “Tôi chờ đến ngày sinh nhật tôi đó!” Lần đầu tiên cậu mong chờ mình trưởng thành đến thế.
Một ngày nọ, Dương Lập và Hàn Thiếu Hoa đang xem phim giữa chừng thì bụng réo ầm ầm, vì thế hai người dẫn nhau đi ăn khuya. Ngẫu nhiên gặp con cú Tiểu Bằng, Tiểu Bằng cũng chẳng ngại làm bóng đèn, theo đuôi hai người ra tiệm ăn khuya, còn ngại chính mình làm bóng đèn không đủ, nên gọi điện gọi thêm cả bạn già Khổng Phàm đến cùng. Tiểu Bằng này chả sợ thiên hạ đại loạn, nhắn một cái tin ‘Đến ngay phố XX đường X, Dương Lập và nam sinh trung học đang vật lộn, tình cảm mãnh liệt cực kỳ.’
Khổng Phàm tá hỏa đến hiện trường, mới phát hiện ra, cái gọi là ‘tình cảm mãnh liệt’ chính là ‘cơ tình’(tình yêu đồng tính), còn cái từ ‘vật lộn’ trong tin nhắn kia, thực chất là chỉ họ đang chiến đấu với cái đĩa thịt kho tàu trước mặt mà thôi. Trong lòng hung hăng mắng chửi Tiểu Bằng đến một ngàn lần, nhưng gương mặt lại chẳng có một chút biến hóa gì.
Anh nới lỏng cà vạt, tháo kính gọng vàng xuống, Khổng Phàm gọi người bán hàng cho thêm một cái bát với đôi đũa, rồi hỏi “Dương Lập, giới thiệu cái vị bên cạnh chút đi?”
Dương Lập thanh thanh cổ hong “Khụ khụ… Đây là hmm… bạn trai… của tôi”
Khổng Phàm hơi nhíu mày, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
“Xin chào, tôi là bằng hữu của Dương Lập, Khổng Phàm”
“Xin chào tôi là Hàn Thiếu Hoa”
Hàn Thiếu Hoa đánh giá Khổng Phảm đến nửa ngày, bỗng nhiên quỷ dị cười với Tiểu Bằng “Tinh anh đây à? Tốt nhất vẫn là loại mặt than sao?”
Gương mặt Tiểu Bằng đột ngột biến đổi, trong lòng khẩn trương cực kỳ, y chẳng hề nghĩ tới, quỷ con ấy vậy mà vẫn nhớ chuyện này. Nhưng rồi rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái không có chuyện gì, nháy mắt với Hàn Thiếu Hoa một cái “Hừ! Nhóc con, đây là bí mật!”