Đại Thúc, Làm Ơn Cho Tôi Bao Thuốc

Chương 7: Chương 7: Lễ Trưởng Thành




Bất tri bất giác cũng đã tới sinh nhật mười tám tuổi của Hàn Thiếu Hoa, cậu cùng ba mẹ ăn bánh sinh nhật xong, thì lấy cớ sang nhà bạn học ngủ, sau đó lấy tinh thần tốt nhất chạy như bay tới nhà Dương Lập.

Dương Lập mua cho cậu một đôi giày thể thao làm quà, vì quỷ con có cái thú sưu tập giày thể thao. Tuy là Dương Lập vẫn cho rằng, mua nhiều giày như thế chẳng có tích sự gì, nhưng Hàn Thiếu Hoa vẫn dõng dạc nói ‘Thân là chủ lực của đội bóng rồ, mê giày thể thao là chuyện kinh thiên nghĩa địa rồi!’ (phải mà, là chuyện đương nhiên)

Hàn Thiếu Hoa nhận đôi giày mới mà Dương Lập tặng phấn khích cười đến nỗi cười không thể dừng được, Dương Lập thấy thế trong lòng nhảy nhót hết cả lên. Đối phương mới chỉ cười một cái, mà đã khiến lòng gã thỏa mãn lắm rồi, Dương Lập nghĩ một chút, quả thật mình ngốc đến mức không thể cứu vãn nổi rồi.

“Dương Lập” Hàn Thiếu Hoa ôm từ phía sau Dương Lập, cậu rất ít khi trực tiếp gọi thẳng tên của Dương Lập, mỗi lần gọi như vậy, đều là có chuyện quan trọng muốn nói.

“tôi từng nói... Tôi chỉ đợi đến ngày hôm nay, chuyện đó...”

Dương Lập cả kinh, lập tức muốn vùng ra chạy trốn, lại bị Hàn Thiếu Hoa gắt gao ôm lại. Đầu gã hỗn loạn, trên môi lại là nụ hôn nóng bỏng, và phía sau là cơ thể tràn ngập dục vọng quen thuộc. Càng dây dưa càng khiến cho người ta trầm mê, Hàn Thiếu Hoa vừa hôn, vừa bế người yêu vào phòng ngủ, không một chút khách khí ném Dương Lập lên giường.

Dương Lập vừa bị đặt xuống giường đã phát giác tình huống lúc này không ổn, nhưng gã không giãy dụa khỏi người kia nữa.

“Thiếu Hoa, cậu chờ một chút…”

Dương Lập níu chặt khuy áo của mình, cười đến là ôn hòa “Cái kia, cậu không biết là phải ưu tiên trưởng bối hay sao?”

Hàn Thiếu Hoa nheo mắt lại, hì hì cười nói “Ông chủ à, tôi chỉ biết là phải kính già nhường trẻ. Anh không già đúng không?” (kính già nhường trẻ hờhờ là anh lớn anh nhường em trên đi a)

“Hừ! Cậu cũng có phải là trẻ con đâu chứ!” Dương Lập không cam lòng nói “Cho nên, hai chúng ta cạnh tranh công bằng đi!”

Hàn Thiếu Hoa hôn trên mặt gã một cái “Hiện tại không công bằng sao?”

Dương Lập vặn vẹo, muốn thoát ra khỏi giam giữ của người yêu. Người này cường tráng hơn hẳn gã, mà gã thì đã không tập thể dục nhiều năm rồi, không thể so sánh sức lực với cậu ta được. Nếu dùng vũ lực, chẳng phải nghi ngờ rằng gã không phải đối thủ của người trước mắt.

“Đừng lộn xộn...” Ánh mắt của Hàn Thiếu Hoa bỗng trở nên thâm trầm, dưới đáy mắt tựa như còn có lửa. “Nếu anh lộn xộn nữa, tôi nghĩ mình không khống chế được nữa đâu!”

Dựa vào? Ý cậu là tôi cứ phải chịu trận ngồi yên cho cậu ăn sạch ấy hả? Dương Lập nghĩ thế lại càng muốn giãy dụa, tính toán dùng hết sức đẩy cái người kia ra. Tay vừa mới chạm vào đối phương, đã bị Hàn Thiếu Hoa trụ cả hai cổ tay lên đỉnh đầu. Nhưng đây không phải là điều khiến Dương Lập sợ hãi, cái thứ khiến gã hoảng sợ, chính là cảm giác vật cứng rõ ràng đang đè lên bụng mình kìa.

“đã nói anh không được lộn xộn rồi mà, bây giờ thì đừng có mà trách tôi!”

Bàn tay của Hàn Thiếu Hoa bắt đầu bò vào trong áo gã ve vãn, linh hoạt khiêu khích hai điểm trước ngực. Dương Lập nhắm nghiền hai mắt, cố gắng kìm chế tiếng rên của chính mình, cảm giác thật quái lạ. Gã biết hôm nay mình không thể trốn được nữa rồi! Vô luận thế nào, Dương Lập cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị một người đàn ông kém mình mười tuổi đè rồi, nhưng ngay bây giờ, gã bỗng dưng phát hiện bản thân mình có chút không thể hiểu được.

Cơ thể Dương Lập bắt đầu hùa theo khiêu khích của người yêu, thẳng đến khi hoàn toàn ỷ lại vào lòng của Hàn Thiếu Hoa, cậu mới nói. “Đừng nghĩ nhiều, đây là bản năng của con người thôi, là chuyện bình thường!”

Cậu ghé sát vào lỗ tai gã, thầm thì “tôi yêu anh”

Nếu ba chữ kia mà có ma lực, phàm là người nghe ai cũng giống như là bị bỏ bùa vậy, đều sẽ nhẫn nhịn cam tâm tình nguyện dâng hiến. Dương Lập cũng chẳng phải là ngoại lệ, vì thế lại cam chịu hết thảy những động tác tiếp theo của Hàn Thiếu Hoa.

“Ah…” Lúc cậu tiến vào, Dương Lập chỉ có cảm giác đau đớn kinh hồn trực tiếp đánh vào nhận thức, thứ kia vẫn chưa vào hết mà đã đau như thế quả thực là muốn lấy cái mạng của gã.

“Đau lắm sao?” Hàn Thiếu Hoa nhìn thấy Dương Lập nhíu chặt mày, nên lập tức chậm lại.

“cậu cứ thử bị... Ưrr.. như thế này xem, đừng có gây sức ép… Aah……”

Nơi đó đột nhiên bị một vật lớn rất kích động xuyên vào, Dương Lập không nhịn được miệng phát ra tiếng kêu thống khổ, khó khăn mà mắng “Đồ quỷ thối… a... Đừng… Đừng tiến vào nữa….hah...”

Cảm giác kéo căng lắp đầy nơi chưa bao giờ đụng chạm kia khiến Dương Lập cho rằng gã sắp bị xé tan đến nơi rồi. Hàn Thiếu Hoa hơi cựa mình, Dương Lập lập tức ngăn lại “Ah cậu đừng...đừng có mà cử động…ưrr”

Yêu cầu này có lẽ quá cao rồi phải không, Hàn Thiếu Hoa nghe thế chỉ có thể ôn nhu khuyên nhủ “hmm...Lúc đầu hơi trướng một chút, ngoan nào, rất nhanh sẽ thoải mái thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.