CHƯƠNG 181
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nhiên Nghị nghe y phản bác thì bất mãn nhíu mày, thừa dịp hai vệ sĩ kia ở xa xa nhóm lửa, hắn vỗ thật mạnh vào mông Lâm Mộ Thiên (=..= ca bị điên à). Động tác thình lình của hắn khiến Lâm Mộ Thiên sợ tới mức từ trên tảng đá nhảy dựng lên.
“Cậu làm gì……” Lâm Mộ Thiên thần tình trở nên bàng hoàng, hơn nữa gió thổi khiến y phát lạnh. Nhiên Nghị lại dùng loại ánh mắt nguy hiểm này đánh giá y, hiện tại ngay cả lưng y cũng bắt đầu phát lạnh.
Nhiên Nghị thế nhưng đánh mông y, một nam nhân đã đến tuổi trung niên bị một người thanh niên nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với mình, xem mình thành đứa trẻ để đối đãi như vậy thật là kỳ quái, đồng thời cũng thật tổn thương tự tôn của nam nhân.
“Ông chú tuổi như anh, ở trong mắt người nước ngoài lại rất được hoan nghênh, người ngoại quốc đều thích đàn ông có mị lực thành thục.” Nhiên Nghị đánh giá y, cũng đưa ra lời bình, “Loại hình đàn ông như anh là loại hình người da đen thích nhất, lần trước tôi đến bên này, trong ‘Dân kỹ quán’ kia đều là loại hình như anh vậy.”
Không khó nghe ra Nhiên Nghị là đang cười nhạo y.
Chẳng qua Nhiên Nghị không có nói thẳng cái từ kia ra mà thôi, lời hắn nói, hầu như mỗi một câu đều nhằm vào Lâm Mộ Thiên, quanh co lòng vòng mắng y là “ trai bao”. Trong lòng Lâm Mộ Thiên tuy tức giận nhưng trong hoàn cảnh xung quanh hoang tàn vắng vẻ này, y vẫn phải nhẫn nhịn không có hé răng. Y chờ Nhiên Nghị nói xong, rồi xem như cái gì cũng chưa nghe thấy thì tốt rồi.
Trong hoàn cảnh này, tình cảnh của y thật gian nan.
Lâm Mộ Thiên trầm mặc cúi đầu không nói, Nhiên Nghị an vị cách y không xa. Nhiên Nghị cũng hoàn toàn không đem y trở thành vấn đề, ngay cả nhìn cũng lười liếc y một cái. Hôm nay chạy cả một ngày, mỗi người đều có vẻ rất mỏi mệt, quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Ban đêm không khí ẩm ướt, dính nhớp lại âm lãnh, trong không khí tràn ngập hơi thở cây cỏ.
Hai vệ sĩ của Nhiên Nghị sau khi ở bờ sông nhóm đống lửa thì đến ngồi xuống, bốn người ngồi rải rác, ánh lửa chiếu sáng quanh bờ sông.
“Hội nghị lần này làm sao bây giờ thiếu gia? Nếu không đi tham gia, đối với việc phát triển vùng biển quốc gia sẽ có ảnh hưởng rất lớn.”
“Trước đi ra ngoài hẵng nói sau.” Nhiên Nghị vỗ vỗ hai gã vệ sĩ vài lần rồi sai vệ sĩ đi tìm chút gì đó ăn. Chạy cả ngày, mọi người cũng chưa ăn cái gì, bụng đều rất đói _ là một thiếu gia, Nhiên Nghị khẳng định sẽ không tự mình động thủ đi tìm.
Rất nhanh, hai gã vệ sĩ đã từng học qua kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã kia đã tìm ít quả về, chỉ là một vài quả dại. Khu rừng này rất lớn, xe hoàn toàn không tiến vào được, cũng tìm không thấy con đường quốc lộ đã đi trước đó.
Nhiên Nghị ném vài quả dại cho Lâm Mộ Thiên, đây là điều Lâm Mộ Thiên thật không ngờ. Y không tiếp thu được vì sao Nhiên Nghị còn có thể cho y ăn, nhưng …… y nhìn Nhiên Nghị liếc mắt một cái, Nhiên Nghị lại không có để ý tới y.
“Cám…… Cám ơn……” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng nói lời cảm tạ, y rất lễ phép.
Nhiên Nghị thủy chung cũng không có để ý tới y, quay đầu đi bàn bạc với hai gã vệ sĩ. Hai gã vệ sĩ này là người mới Nhiên Nghị vừa chiêu nạp trước lúc sang nước ngoài lần này, ngay cả Nhiên Nghị cũng chưa từng nghĩ hai người này có năng lực như vậy. Họ dường như vượt qua sức tưởng tượng của hắn, hắn bắt đầu an bài cho họ công việc tìm đường, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi địa phương quỷ quái này mới được.
Lần này hắn đại diện quốc gia đến bàn bạc quyền khai thác vùng biển, nếu để xảy ra sai lầm gì, vị trí của hắn có lẽ sẽ bị uy hiếp!
Lâm Mộ Thiên ở ngay bên cạnh ngồi ăn quả dại, thỉnh thoảng y nhìn về phía Nhiên Nghị. Y phát hiện Nhiên Nghị thật chăm chú, thật chuyên tâm, hoàn toàn không có bộ dạng ác ma như bình thường.
Ngay tại lúc y nuốt vào một quả cuối cùng, Nhiên Nghị cũng dặn dò vệ sĩ xong hết việc.
Lúc này.
Nhiên Nghị mới quay đầu, nhìn y trong chốc lát rồi dường như nghĩ tới chuyện gì thú vị, khóe miệng hắn giương lên, vừa tà lại vừa soái cười nói với Lâm Mộ Thiên: “Này, nước sông nơi này sạch lắm, anh muốn cùng tôi tắm hay không? (=..= thúc ko có ngu)”
Loại thời điểm này, hoàn cảnh này, loại thái độ này làm cho Lâm Mộ Thiên không rõ lắm, đây là hỏi, hay là mời……
CHƯƠNG 182
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Bả vai Lâm Mộ Thiên rung rung một cái, y ngẩng đầu nhìn về phía Nhiên Nghị, cũng chậm rãi lắc đầu _ sao y có thể cùng Nhiên Nghị tắm, như thế chẳng phải tự mình đi tìm chết sao? Y còn không có chán sống đến mức này…..
Nhiên Nghị cũng không quan tâm y nữa, một mình đi tắm rửa, hai gã vệ sĩ kia cũng đứng ở bờ sông cởi quần áo. Mọi người đều chui rúc giữa rừng cây cả một ngày, người đầy tro bụi và bùn đất, nhưng y nghĩ sao cũng không chịu đi tắm.
Lâm Mộ Thiên an vị ở bên cạnh bất động, thẳng đến khi ba người kia đều tắm xong, y cũng không nhúc nhích chút nào. Buổi tối trong rừng rậm rất lạnh, Nhiên Nghị sau khi mặc quần áo vào, cũng không quản sự sống chết của y liền lăn ra ngủ.
Hai gã vệ sĩ kia mặc quần áo rồi an vị bên đống lửa gác đêm, thuận tiện trông coi Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cũng không có biện pháp chạy trốn, vẫn nên ra ngoài trước hẵng nói sau. Vì thế, y cũng an vị cách chỗ của Nhiên Nghị khá xa, dần dần ngủ thiếp đi. Mấy ngày kế tiếp trải qua rất gian nan lại rất dài, ở trong rừng cây đi mấy ngày mấy đêm, vẫn chưa nhìn thấy quốc lộ. Mấy ngày nay Lâm Mộ Thiên cũng không dám tắm rửa, y cứ như vậy một thân bẩn thỉu tiếp tục đi.
Mấy ngày nay bọn họ đều dựa vào quả dại để đỡ đói. Nhiệt độ không khí trong rừng chênh lệch rất lớn, ban ngày rất nóng, buổi tối lại rất lạnh, đến hừng đông bọn họ phải tìm đường ra khiến cho mỗi ngày đều người đầy mồ hôi. Buổi tối khi bọn họ tắm rửa, Lâm Mộ Thiên ở ngay bên cạnh ngồi ngủ gà ngủ gật, tuổi y lớn hơn so với họ, thân thể cũng không khỏe mạnh được như họ.
Y rất lo lắng, nếu Lâm Việt và Thư Diệu biết y mất tích, không biết sẽ có biểu tình gì _ Lâm Mộ Thiên nghĩ đến mức xuất thần _ cũng đã qua mấy ngày rồi, Lâm Việt và Thư Diệu hẳn biết y đã mất tích đi? Vậy họ có phái người đi tìm y hay không?
Còn có Vĩnh Trình……
Vĩnh Trình gần đây hẳn là bề bộn nhiều việc, phải vội vàng lo chuyện kết hôn, phải bận rộn chiếu cố Tâm Nghi, còn phải bận rộn đối phó Nhiên Nghị. Hiện tại y cùng Nhiên Nghị đều “mất tích” , Vĩnh Trình có phải là thoải mái rất nhiều hay không ? Cũng không cần tìm thời gian “ xã giao” với y, cũng không cần bớt thời gian đi đối phó Nhiên Nghị ? Hiện tại Vĩnh Trình hẳn là rất nhẹ nhàng đi……
Lâm Mộ Thiên cũng không biết, bản thân ở trong lòng Vĩnh Trình rốt cuộc tính là cái gì.
Nam nhân lâm vào tự hỏi căn bản không có phát hiện có người tới gần, thẳng đến khi Nhiên Nghị mệnh lệnh hai gã vệ sĩ kia cởi quần áo y, y mới giật mình khủng hoảng giãy dụa!
“Các người làm cái gì?! Buông! Mau buông tay! Đừng cởi quần áo tôi……” Lâm Mộ Thiên giãy dụa kêu ra tiếng, y hỗn loạn đấm đá loạn xạ nhưng đánh không lại hai gã vệ sĩ khỏe mạnh.
“Không cho phép dừng! Đem quần áo hắn cởi xuống cho tôi, ném hắn vào trong nước, bắt hắn rửa sạch cho tôi!” Nhiên Nghị ở bên cạnh mệnh lệnh chỉ huy, thẳng đến khi hai gã vệ sĩ của hắn cởi hết quần áo Lâm Mộ Thiên, ép đi xuống hắn còn tỏ vẻ chán ghét mà nói : “Anh không chê bẩn nhưng tôi nhìn thì ngại bẩn, không tắm thì không cho phép đi lên!” Nói xong, Nhiên Nghị liền xoay người đi tìm chỗ để ngủ, hắn mới lười nhìn nam nhân bẩn thỉu Lâm Mộ Thiên kia tắm rửa!
Lâm Mộ Thiên bị tha xuống nước, thân thể lập tức bị dòng nước lạnh băng vây quanh khiến y không khỏi run run. Trên người da gà nổi lên, tay hai gã vệ sĩ kia ở trên người y sờ tới sờ lui, cảm giác đó khiến cho y ghê tởm đến muốn phun. Y không thích bị người xa lạ đụng vào, lại còn bị người cùng là đàn ông vuốt ve, thật tổn thương tự tôn của y.
“Tôi tự mình tắm.” Lâm Mộ Thiên buồn bực nhìn hai gã vệ sĩ.
“Thiếu gia phân phó chúng tao phải đem mày rửa sạch.” Hai gã vệ sĩ đứng ở hai bên trái phải của y, bốn tay ở trên người y sờ tới sờ lui làm cho y không ngừng trốn tránh, thẳng đến khi một bàn tay trượt về phía đùi y.
CHƯƠNG 183
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên mẫn cảm đẩy tên vệ sĩ kia ra, đồng thời, cái miệng của y bị một kẻ khác bịt lại. Gã vệ sĩ bị y đẩy ra kia dùng loại ánh mắt tràn ngập dục vọng mà y quen thuộc theo dõi y.
“Mày cũng chỉ là một con tin mà thôi, cho dù chúng tao chơi mày thì thiếu gia cũng sẽ không xử phạt chúng tao.”
Hai người bắt đầu cười *** đãng.
Ngay tại lúc Lâm Mộ Thiên liều mạng giãy dụa……
Trên bờ truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Các người đang làm cái gì?” Nhiên Nghị đứng ở bên bờ lạnh lùng theo dõi hai gã vệ sĩ của hắn, trong hai mắt lạnh băng kia giống như có băng tuyết tràn ra.
“Thiếu gia, chúng tôi……”
“Lăn lên đây.”
Hai gã vệ sĩ buông Lâm Mộ Thiên ra, đi lên bờ. Vừa rồi miệng Lâm Mộ Thiên bị gắt gao bịt lại căn bản không thể cầu cứu, nhìn thấy Nhiên Nghị không biết từ khi nào đã đứng ở bên bờ, trong lòng y có chút sợ hãi, nhưng vẫn thấy thập phần may mắn _ bởi vì y không nghĩ tới Nhiên Nghị còn có thể giúp mình.
Tiếp đó, bên bờ truyền đến hai tiếng “ bốp bốp ” vang dội, hai gã vệ sĩ kia mỗi người đã trúng một cái tát. Lâm Mộ Thiên ngơ ngác nhìn bọn họ, không nghĩ tới sự tình lại phát triển trở thành như vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, anh thành thật tắm rửa cho tôi. Nếu không tắm, hôm nay anh đừng hòng lên bờ!” Nhiên Nghị lửa giận tận trời trừng Lâm Mộ Thiên, thẳng đến khi Lâm Mộ Thiên xoay lưng đi tẩy trừ thân thể, hắn mới lạnh lùng nhìn hai gã vệ sĩ kia vài lần; dặn dò mấy câu bọn họ không thể động vào Lâm Mộ Thiên, Nhiên Nghị mới tự mình trở về ngủ.
Lâm Mộ Thiên vô liêm sỉ kia thật đúng là tìm phiền toái đến cho hắn mà, tắm rửa một cái mà thôi, còn muốn câu dẫn đàn ông khác. Nhiên Nghị ở trong lòng dùng vô số từ ngữ mắng Lâm Mộ Thiên, thẳng đến khi người kia mặc quần áo lên bờ xong, lựa chọn đi đến chỗ cách gần hắn ngồi xuống, hắn mới mở miệng cười nhạo y.
“Cách tôi xa một chút.” Nhiên Nghị cố ý ghét bỏ y.
“Không……” Lâm Mộ Thiên cúi đầu, nhỏ giọng trả lời một câu rồi không nói nữa.
Nhiên Nghị cũng không có bảo y cút nữa, để cho y ở bên cạnh, hai gã vệ sĩ kia an vị ở đối diện bọn họ gác đêm. Trong lòng Lâm Mộ Thiên vẫn có chút lo lắng, so với hai kẻ xa lạ kia Nhiên Nghị coi như là “người quen”, vì thế, y không tự chủ được tới sát bên cạnh Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị mở to mắt nhìn y, phát hiện vai y hơi run run. Ban đêm rất lạnh, trong không khí lộ ra hơi thở ẩm ướt, Nhiên Nghị cũng cảm thấy gió thổi chính hắn cũng hơi rét.
Nhiên Nghị dựa lưng vào thân cây rất lớn đằng sau, hắn duỗi tay kéo Lâm Mộ Thiên lại đây, ôm nam nhân có chút kích động vào trong ngực. Hắn cái gì cũng không làm, cứ như vậy dựa vào y, cảm giác được nhiệt độ cơ thể trên thân nam nhân truyền đến, hắn thế nhưng cảm thấy có điểm an tâm. Ý thức đến việc này làm cho trong lòng Nhiên Nghị thực phiền não _ an tâm? Hắn an cái gì tâm? Thực con mẹ nó gặp quỷ ! (=..= ca cứ khẩu thị tâm phi)
“Vì sao cậu đột nhiên…… Đột nhiên……” Vì sao cậu đột nhiên ôm chằm lấy tôi ? Lâm Mộ Thiên không dám hỏi ra miệng, tính cách Nhiên Nghị hỉ nộ vô thường y đã kiến thức qua.
“Câm miệng.” Nhiên Nghị gầm nhẹ.
Lâm Mộ Thiên câm miệng không nói, y khẩn trương bị Nhiên Nghị ngăn chặn, phát hiện đối phương không có làm ra hành động gì thì y cũng an tĩnh lại. Bởi vì quá mệt mỏi nên rất nhanh y liền ngủ thiếp đi.
Ngược lại Nhiên Nghị cả đêm cũng chưa ngủ, cũng không biết như thế nào, trong lòng chính là một trận khó chịu. Hắn rất muốn đẩy Lâm Mộ Thiên ra nhưng nghĩ đến cảnh tượng hai gã vệ sĩ kia vuốt ve Lâm Mộ Thiên, hắn liền một trận phiền muộn.
Nam nhân Lâm Mộ Thiên này như thế nào cứ chịu uất ức như vậy, bị người sờ vuốt cũng không biết phản kháng, trì độn quả thực sắp không cứu nổi! Hắn vốn có thể đứng ở bên cạnh mặc kệ, hắn cũng không biết mình vì sao phải tiến lên ngăn cản, tại một khắc hắn nói ra lời ngăn cản kia, hắn quả thực đã muốn xé rách miệng mình đi ! Nam nhân Lâm Mộ Thiên này làm bộ đáng thương, vừa già lại không tư sắc, lại có một bó tuổi nhưng Thư Diệu lại thật sự mê hắn!
Thật không biết có chỗ nào tốt! (chê cho lắm vào nhưng cũng ôm người ta đấy thôi =..=)
CHƯƠNG 184
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Loại mặt hàng này, cũng có thể khiến cho Thư Diệu _ người đã từng gặp qua vô số mỹ nữ, mỹ nam mê muội, vì y thủ thân sao? Thực con mẹ nó buồn cười! Lâm Mộ Thiên rốt cuộc tốt chỗ nào? Rốt cuộc tại sao lại đáng giá cho nhiều người vì y tranh tài đoạt lợi như vậy?
Nhiên Nghị thật sự không phát hiện Lâm Mộ Thiên có ưu điểm gì, trừ bỏ nhẫn nại, chính là yếu đuối, còn có cái gì sao? Cho dù là lúc hắn thượng Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên cũng chỉ nói với hắn “không muốn không muốn”, càng đừng nói biểu hiện trúc trắc ở trên giường kia _ đó là một trong những biểu hiện kém cỏi nhất mà Nhiên Nghị từng gặp qua!
Hắn cũng không biết bản thân là cái dạng tâm tình gì, tự dưng đem y kéo qua… ôm. Hắn thật muốn đem chính tay mình chặt đi, cư nhiên không chịu khống chế, thực con mẹ nó……
Những ngày sau đó cùng mấy ngày hôm trước hầu như là giống nhau, đi tới đi lui đều là rừng cây không có lối ra, Nhiên Nghị đối với Lâm Mộ Thiên vẫn chán ghét như thưòng, hắn rất ít khi nhìn Lâm Mộ Thiên.
“Cẩn thận!” Lâm Mộ Thiên bản năng vươn tay kéo Nhiên Nghị lại. Y đầu đầy mồ hôi nhìn sắc mặt khó xem của Nhiên Nghị, mới mở miệng giải thích nói: “Phía trước không thể đi, là đầm lầy.”
Nhiên Nghị cúi đầu nhìn nhìn mặt đường phía trước _ đúng là đầm lầy, nếu không phải Lâm Mộ Thiên kéo hắn một phen, hắn đã sớm bước vào đó. Nhiên Nghị nhìn y vài lần, cũng không nói gì, bảo hai gã vệ sĩ kia quay đầu đi nơi khác.
Nhiên Nghị vẫn chưa cùng Lâm Mộ Thiên nói chuyện, thẳng đến khi bọn họ dừng lại ở một thác nước nhỏ nghỉ ngơi, Nhiên Nghị mới nghẹn ra một câu “Cám ơn” (=..= đợi câu này của ca mún dài cổ). Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện biểu tình trên mặt Nhiên Nghị rất hỗn loạn, có phiền lòng, có bất đắc dĩ, cũng có chán ghét, đủ loại tình tố rối rắm cùng một chỗ khiến cho y không rõ lắm tâm tính của Nhiên Nghị đến tột cùng là thế nào.
“Thiếu gia, ngày mai chúng ta đi về phía tây đi, như vậy có thể mau chóng đi ra ngoài.” Vệ sĩ đề nghị với Nhiên Nghị. Hiện tại Nhiên Nghị căn bản không có tâm tình nghe, hơn nữa tiếng nước chảy ào ào ở thác nước kia càng tăng thêm lo lắng của hắn.
Hai gã vệ sĩ ở bên cạnh Nhiên Nghị nói đến nói đi, lượn qua lượn lại khiến Nhiên Nghị vốn đã buồn bực muốn đá người. Cuối cùng hắn hô một tiếng “ cút ”, hai gã vệ sĩ kia mới ngoan ngoãn ra xa kia nghỉ ngơi.
Lâm Mộ Thiên nhìn ra Nhiên Nghị đang tức giận, y vốn muốn chạy xa một chút, chờ Nhiên Nghị hết giận rồi trở về. Tuy rằng y cũng không biết Nhiên Nghị đang giận cái gì, nhưng đây là cách tốt nhất để tránh đổ thêm dầu vào lửa. (khổ :v)
“Anh đứng lại đó cho tôi.” Nhiên Nghị ngăn ở trước mặt y, có chút hỗn loạn hỏi y, “Anh đi đâu? ”
“Tôi sang bên kia tắm rửa.” Lâm Mộ Thiên thành thật trả lời, trong bóng đêm, đường cong thân hình y thật rõ ràng, lúc này Nhiên Nghị mới phát hiện kỳ thật dáng người Lâm Mộ Thiên coi như được chút……
Trên da thịt màu mật ong mê người kia có mồ hôi tinh tế chậm rãi chảy xuống, mái tóc y ở trong gió hơi hơi bay lên. Diện mạo y không tính là đẹp cũng không tính khó coi, chỉ là loại bình thường, khi y nhẹ nhàng hô hấp, ngực tự nhiên phập phồng. Quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp kia dán sát da thịt y, cơ thể cân xứng dưới ánh trăng mông lung, rất là mê người.
Làm cho người ta rất muốn kiểm tra, xoa bóp, nhu nhu……
Trong đầu Nhiên Nghị đã hiện ra hình ảnh vứt quần áo y, ép y xuống mặt đất, tiến vào thân thể y. Nhiên Nghị chán ghét ý nghĩ của mình _ làm cái gì chứ! Cái dạng đàn bà nào hắn chưa thấy qua, hiện tại cư nhiên muốn tìm bất mãn như vậy, cư nhiên khát cầu thân thể một nam nhân. Hắn nhịn không được ở trong lòng mắng bản thân mình, càng cùng Lâm Mộ Thiên ngốc lâu, hắn càng trở nên kỳ quái.
CHƯƠNG 185
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
“Tắm.” Nhiên Nghị trừng mắt nhìn y liếc một cái rồi bước đi, hắn không phải vì việc gì đó mà tức giận, hắn chỉ là chán ghét cảm xúc của mình bị Lâm Mộ Thiên tác động. Hắn nói với bản thân, chỉ vì dưới tình huống không có đàn bà mới có thể xuất hiện ý tưởng đó, cho dù thân thể Lâm Mộ Thiên rất tuyệt, tư vị kia cũng rất mất hồn nhưng sao hắn lại có thể đối với một người đàn ông sinh ra ỷ lại về mặt sinh lý?
Hơn nữa, cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, Nhiên Nghị cũng không biết bản thân đến tột cùng muốn thế nào! Rốt cuộc trúng phải tà khí gì! Hắn lo lắng ngồi ở bên bờ, trong lòng đang kịch liệt giao chiến.
Thẳng đến khi Lâm Mộ Thiên cỡi quần áo, ở cách đó không xa tắm rửa, hắn mới đứng lên đi ra xa xa. Lâm Mộ Thiên phát hiện Nhiên Nghị là lạ, y một bên tắm rửa, một bên nhìn Nhiên Nghị rời đi, nhưng không quá bao lâu Nhiên Nghị miệng nói lầm bầm, tựa hồ đang chửi thầm gì đó, giữa đường vòng lại đây. (-___-)
Y không biết Nhiên Nghị muốn làm cái gì, vừa mới đầu Lâm Mộ Thiên còn có chút mờ mịt, ngay một khắc nhìn thấy Nhiên Nghị cởi quần áo xuống nước, y dường như hiểu được gì đó liền túm quần áo qua muốn chạy. Nhưng Nhiên Nghị tay mắt lanh lẹ bắt được y, tha y vào trong nước.
“Cậu làm gì?!” Lâm Mộ Thiên hầu như rống to ra tiếng, bởi vì cách đó không xa tiếng thác nước chảy quá lớn. Y không nói lớn tiếng một chút thì Nhiên Nghị căn bản sẽ nghe không thấy.
“Còn cần hỏi sao, đương nhiên là làm việc anh thích làm nhất! (là ca thích làm nhất, đừng có mà đổ thừa =..=)” Nhiên Nghị cũng rống trở lại, hắn tà tà nở nụ cười một cái, túm qua quần áo trong tay Lâm Mộ Thiên để ở trên bờ. Hắn chắn ở trước mặt Lâm Mộ Thiên, vươn tay nắm thắt lưng mềm dẻo của y.
Lâm Mộ Thiên liều mạng đẩy hắn ra, ngay cả nắm đấm cũng dùng tới nhưng Nhiên Nghị ở nước ngoài từng được huấn luyện đặc biệt liền dễ dàng khống chế hai tay y, làm cho y muốn vung qua cũng vung không ra. Y định đá Nhiên Nghị nhưng Nhiên Nghị dùng sức nhéo nhéo điểm mẫn cảm trên lưng y, cả người y mềm nhũn, hai chân chống đỡ không được, trượt xuống phía dưới.
Nhiên Nghị nắm thắt lưng y, lấy tay nâng cằm y lên sau đó ánh mắt nặng nề nhìn y một giây liền cúi đầu, hôn lên đôi môi vì chấn kinh mà khẽ nhếch, run rẩy kia của y. (rồi, ca phải lòng thúc giồi :333)
Một cỗ nhiệt khí đánh úp lại khiến cho Lâm Mộ Thiên kinh ngạc trợn tròn hai mắt, thân thể y cứng ngắc không dám động. Tất cả sợ hãi cùng kinh hoảng đều bị kinh ngạc thay thế, y cảm giác được…… đầu lưỡi nóng ướt kia của Nhiên Nghị luồn vào trong miệng y, ở trong miệng y tùy ý đoạt lấy. Không khí trong miệng nháy mắt bị rút cạn, nụ hôn cường thế kia làm cho y sắp không thể hô hấp.
Đầu lưỡi bị gặm, bị mút vào, bị khẽ cắn, đầu lưỡi bị hôn đến phát đau, lưỡi vừa chua xót lại vừa tê dại. Đôi môi nóng cháy của Nhiên Nghị lại gắt gao hút chặt y, đầu lưỡi ướt mềm ở trong miệng y quấy đảo, bị hôn cường thế như vậy…… Càng giống như là đang bị dã thú cắn xé.
Tỉnh táo lại, Lâm Mộ Thiên né trái tránh phải, y không biết vì sao Nhiên Nghị muốn hôn y. Ở trong trí nhớ của y, Nhiên Nghị từng cưỡng bức y rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng chạm qua môi y……
Nhưng lần này vì sao? (vì iu :333)
Lâm Mộ Thiên không rõ lắm, chỉ sợ ngay cả bản thân Nhiên Nghị cũng không rõ!
Lâm Mộ Thiên né trái tránh phải cố cứu vớt đầu lưỡi của mình ra. Nhiên Nghị dời khỏi khoang miệng của y, ánh mắt thâm trầm nhìn y, đáy mắt của Nhiên Nghị nồng đậm hơi thở *** làm cho y cảm thấy tình cảnh của mình có chút không xong.
“Trốn cái gì mà trốn? Hôn anh là cho anh mặt mũi, tự mình ngoan ngoãn mở miệng ra, nói ‘Mời cậu hôn tôi’!” (=..= r*p* người ta còn bảo người ta nói mời, có ai thần kinh zậy hok giời)
HẾT CHƯƠNG 185